Là mình lầm sao?
Tại sao từ sáng tới giờ mấy người trong công ty kỳ lạ vậy? Ai thấy mình cũng vừa cười tủm tỉm vừa xầm xì to nhỏ, nhất là mấy cô gái. Lại có chuyện gì sao?
Kiều Chấn Vũ cứ mãi suy nghĩ, không để ý đã va phải một cô gái, làm cô ta té ngã xuống đất.
“A, xin lỗi, cô có sao…”
Đập vào mắt anh là quyển tạp chí Premiere với dòng tít đỏ chói “Phỏng vấn đặc biệt Anh Vũ hầu và Vô Song công tử”
“Xin lỗi công tử, xin lỗi công tử”
Cô gái cuống quýt chạy đi mất. Kiều Chấn Vũ vẫn đứng đó bất động như trời trồng, không hề nghe thấy câu nói của cô gái, càng không nhận thức được cô ấy đã đi từ lúc nào.
Lao thúc từ ngoài cửa nhào tới Chấn Vũ
“Tiểu Vũ, cậu xem tạp chí Premiere số mới ra hôm nay chưa?”
“Nè, tiểu Vũ, tiểu Vũ”
“À… hả? Anh nói gì?”
Lao thúc lay mãi thì Chấn Vũ cũng phải giật mình. Nhưng anh vừa quay qua thì lại bị Lao thúc dí nguyên tờ tạp chí vào mặt.
“Cái gì đây?”
“Premiere, số mới nhất, mới ra sáng nay”
“Tôi còn chưa hỏi anh, “Phỏng vấn đặc biệt” là sao hả? Cái gì mà Anh Vũ hầu? Cái gì mà Vô Song công tử?”
“Chuyện này tôi không biết gì hết nha, đều là do bên biên tập xử lý mà”
“Anh…”
“Được rồi, được rồi, xem đi”
Chấn Vũ thở dài nhìn lướt qua từng trang tạp chí. Đến giữa cuốn tạp chí, Lao thúc liền chặn lại
“Đây nè, xem cái này đi”
“Cái quái gì đây?”
Bài phỏng vấn chiếm đến hai trang, màu sắc cực kỳ nổi bật. Dòng tít to đùng, màu đỏ chói cực kỳ nổi bật như ngoài trang bìa, bên dưới còn kèm thêm một dòng chữ khác “Phương Quân Càn x Tiếu Khuynh Vũ = Nghiêm Khoan x Kiều Chấn Vũ… Tiểu thuyết giả tưởng và sự thật ngoài đời”
Trang giấy được chia làm hai cột, một trắng một đỏ, câu hỏi ở hai bên đều như nhau, nhưng bên cột màu trắng là phần trả lời của Kiều Chấn Vũ còn bên màu đỏ là phần trả lời của Nghiêm Khoan.
Nhìn sơ qua phần trả lời của cả hai, người không biết nhất định sẽ nghĩ rằng hai người có mối quan hệ mờ ám. Kiều Chấn Vũ giận đến run người khi thấy câu trả lời của Nghiêm Khoan cho cái câu “Anh có để ý đến ai không?”
Cậu ta trả lời cái kiểu gì vậy? Nói như thế không sợ gây scandal sao chứ?
“Tiểu Khoan thành thật quá nhỉ?”
Lao thúc tựa vào vai Chấn Vũ, cười khúc khích
“Còn cậu thì sao đây? Chẳng thật lòng gì hết”
“Gì chứ? Anh muốn tôi trả lời thế nào?”
Chấn Vũ bực bội ném tờ tạp chí vào mặt Lao thúc rồi bỏ về phòng.
________________
“Cậu cười cái gì vậy?”
Vô Ưu vừa bước vào phòng đã gặp Nghiêm Khoan đang nằm dài trên ghế, tay cầm tờ tạp chí Premiere, cười mãi không thôi.
“Anh đến đúng lúc lắm, lại đây xem đi”
“À, Premiere phải không?”
“Phải đó, họ làm đúng y như lời anh nói, đến dòng chữ cũng đúng ý Lao thúc đã bàn nữa”
“Thì họ cũng cần thu hút người đọc mà”
Nghiêm Khoan cười khoái chí, còn Vô Ưu thì cứ đứng một bên mỉm cười ranh mãnh.
Cả hai còn đang đắc ý thì điện thoại của Vô Ưu reo liên hồi.
“A lô”
“VÔ ƯU” – Hán Lương hét lên vui sướng trong điện thoại, suýt làm Vô Ưu bị thủng màng nhĩ
“Có chuyện gì thì từ từ nói, cậu không cần thét lớn đến vậy?”
“Ai da, không ngờ nha, anh và Lao thúc có thể sắp đặt một bài báo hay đến vậy”
“Hả? Sao cậu biết Lao thúc?”
“Tôi vừa nói chuyện điện thoại với anh ta xong, tôi là Chung Hán Lương mà, đương nhiên tôi phải biết số điện thoại của anh ta rồi”
“Hai chuyện đó chẳng liên quan gì đến nhau cả”
“Nè, tôi tham gia với hai người nha”
“Hả? Không cần đâu, tôi với Lao thúc là đủ rồi”
“Tôi đâu có xin phép anh, tôi chỉ thông báo thôi”
“Hán Lương à, lần này cậu muốn làm gì nữa?”
“Đâu có làm gì!” – Hán Lương nói giọng vô tội trong điện thoại
“À, anh nói với tiểu Khoan là tạm thời tôi sẽ ở lại nhà cậu ta, cậu ta sợ bị làm phiền thì đừng về nhà. Tìm “chỗ nào đó” trú tạm đi ha! Tôi thu dọn đồ đạc của cậu ta xong hết rồi đấy”
“À…. Tôi hiểu rồi. Cám ơn cậu”
Vô Ưu cúp máy, tươi cười quay sang Nghiêm Khoan
“Tiểu Khoan, tạm thời Hán Lương sẽ ở nhà cậu một thời gian”
“Cái gì?”
“Vậy nên cậu có thể ở nhà chịu đựng cậu ta hoặc đến nhà “ai đó” xin ở nhờ”
“Thật sao?” – Nghiêm Khoan bỗng trở nên vui sướng quá mức, chẳng giống một người bị chiếm nhà chút nào.