Nguyệt Lam ngồi trên người Cung Dịch Nguyên Cố, áp mặt vào ngực y, áo choàng bao phủ cả người ấm áp. Có lẽ do quá mệt mỏi, từ khi vừa lên ngựa đã ngủ thiếp đi, tiếng nói chuyện rôm rả kia không hề lọt vào tai. Sau khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, y phục được thay mới, vết máu người đã sạch sẽ.
Mấy ngày tiếp theo Cung Dịch Nguyên Cố không cho cô bước chân ra khỏi Đinh vương phủ. Cô cũng không muốn đi đâu cả, trừ khi đến mộ thắp cho Thập Thất một nén nhang rồi thôi. Suốt ngày nhốt mình trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.
- Nguyệt Nhi, uống thuốc.
Y bưng một bát thuốc đang còn nghi ngút khói vào, đặt lên bàn lên tiếng gọi. Cô đứng dậy khỏi ghế cạnh cửa sổ, bước đến chui hẳn vào trong lòng ôm lấy eo hắn. Cung Dịch Nguyên Cố cũng đã quá quen với hành động này, y cũng rất thích cô yếu đuối trước mặt mình. Bế thốc cô ngồi lên đùi mình rồi dỗ dành:
- Ngoan, uống thuốc đi.
Nguyệt Lam bưng bát thuốc lên uống từng ngụm từng ngụm. Thấy cô uống xong y nhét vào miệng cô một viên kẹo đường làm át đi vị đắng.
- Ngoan quá!
Y cười sủng nịnh, xoa xoa đầu cô. Nguyệt Lam như con mèo nhỏ tì cằm lên vai hắn, trong cổ còn tiếng be bé:
- Lại sắp hết một năm rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, dụi đầu vào cổ y muốn ngủ. Cung Dịch Nguyên Cố hôn lên tóc cô một cái:
- Chúng ta về Tây Sơn?
Nguyệt Lam liền lấy lại phấn chấn, gương mặt vui vẻ:
- Thật sao? Ta được về nhà?
Y gật đầu, cô yeah một tiếng rồi rời người. Chạy vào phía trong lôi chiếc balo màu trắng cất từ lâu ra, sắp xếp lại những thứ lung tung:
- Nhanh đi thôi, đi thôi.
Y lắc đầu không biết nói gì.
Rất nhanh chóng hai người rời khỏi Đinh vương phủ, trước khi đi vào hoàng cung một chuyến để tạm biệt Hồng Anh và Nhậm Anh. Chiếc xe ngựa chở theo niềm vui nho nhỏ của cô đến Tây Sơn. Đêm đầu tiên rời khỏi Chỉ An đến một huyện ngoài thành, hai người ở trong khách điếm uống rượu. Căn phòng có lò sưởi ấm áp, trên bàn đầy thức ăn ngon và rượu.
Cung Dịch Nguyên Cố chống cằm đưa mắt nhìn cô:
- Nguyệt Nhi, nàng nói xem.
Nguyệt Lam đang nhâm nhi bình rượu mơ trong tay, nhướn mày lên:
- Hử? Nói gì cơ?
Y đưa tay nhéo mũi cô một cái, trong đáy mắt toàn là kiêu sủng:
- Tại sao ta lại yêu nàng vậy cơ chứ.
Cô phá lên cười, nắm lấy cổ tay hắn chun mũi lại:
- Tại vì ta là yêu tinh đó.
Nhân cơ hội cô đang nắm tay, y kéo một cái khiến cơ thể nhỏ kia ngã vào người mình. Cúi xuống hôn lên môi cô một cái:
- Yêu tinh, nàng đúng là yêu tinh đến bức chết ta mà.
Nguyệt Lam cười khanh khách, má đã hây hây đỏ, người ngà say rồi. Cô chống tay vươn người lên nhìn y, đôi mắt một mảng xuân tình:
- Hì hì, chàng cũng là yêu tinh đấy thôi, nam nữ đều yêu chàng cả.
Cung Dịch Nguyên Cố nâng cô lên áp vào ngực, còn mình dựa lên thành ghế:
- Cái gì nàng cũng có thể nói được, đáng chết.
Nũng nịu đáng yêu, thế này là điểm yếu của y. Không có một tia kiềm chế nào dành cho cô cả. Lần là xuống ngậm lấy đôi môi cô, một nụ hôn dai dẳng. Nguyệt Lam cũng lâng lâng, vươn đầu lưỡi ra đón chào. Y gắt gao ôm lấy cô, một tay ghì sau ót, một tay kéo cô sát lại bên người.
Cung Dịch Nguyên Cố bế Nguyệt Lam trở về giường, cô mơ hồ híp mắt lại cảm nhận bàn tay nóng rực đang chu du trên cơ thể mình. Những thứ che chắn trên người được cởi sạch, luồng khí lạnh ập đến, cô khẽ co người lại:
- Lạnh.
Ánh mắt đã đục vì dục vọng, nhanh chóng kéo tấm chăn phủ lên hai người. Cầm lấy cánh tay cô vòng qua cổ mình:
- Ôm lấy ta sẽ không lạnh nữa.
Nguyệt Lam ngoan ngoãn ôm lấy cổ y, hai người nhìn nhau, rồi lại ngửa cổ đón nhận từng cái hôn rơi xuống.
Cung Dịch Nguyên Cố mơn trớn làn da trắng nõn của cô, xoa nắn hai bồng đào mềm mại. Cô nhận kích thích lớn lao, không nhịn được mà cắn môi dưới nuốt những tiếng mị hoặc vào trong. Y không dễ dàng bỏ qua được, đưa ngón tay lên luồn vào nghịch ngợm chiếc lưỡi đinh hương:
- Kêu ra ta nghe xem nào.
Nguyệt Lam ấm ức, đôi mắt ngập nước nhìn y, cả người râm ran khó chịu:
- Chàng khi dễ ta.
Chết tiệt, cái dáng vẻ này không phải khiến người ta muốn khi dễ hay sao?
Cả người như bùng nổ, không nhịn được nữa, y ôm lấy chân cô gác qua thắt lưng mình. Hạ thân động một cái, Nguyệt Lam nhận được vật to cứng đâm vào thì khó chịu nhăn mặt. Cung Dịch Nguyên Cố da đầu căng lên, mồ hôi trên trán đã thành một tầng mỏng, nhưng y vẫn kiên nhẫn trấn tĩnh cô:
- Bảo bối, thả lỏng đi.
Nguyệt Lam nắm lấy bả vai y, thở hắt ra:
- Nhẹ một chút, phòng bên có người.
Hai người đang ở khách điếm, chỉ là tường gỗ nên tiếng động nghe rất rõ. Nhất là cái thứ mụ mị như thế này, cho nên cô mới cố gắng không kêu lớn. Ai ngờ Cung Dịch Nguyên Cố không thấy xấu hổ, ngược lại còn đẩy mạnh một cái. Cô bị đánh úp hồn phách muốn xuất ra khỏi xác, cảm giác chuyền lên là sự tê dại cùng đau xót. Nước mắt tự động mà chảy ra, la lên một tiếng, nhưng nhanh chóng đưa tay bụm miệng lại.
- Xấu xa.
Giọng điệu hờn dỗi khiến y muốn nổ tung, lại càng muốn chà đạp người dưới thân nhiều hơn.
Cung Dịch Nguyên Cố như bị bỏ đói trăm năm, lần này vớ được miếng thịt ngon thì điên cuồng gặm nhấm.
- Từ.... từ.... ưm... nhanh quá! A!
Tiếng nhỏ nhẹ ngắt quãng của Nguyệt Lam khẽ cất lên. Cô lần này bị cho đến cực điểm lần thứ tư, bụng nhỏ đã nuốt rất nhiều tinh nồng. Đầu nhỏ lắc nguầy nguậy, đã nức nở:
- Hạo Lâm..... ta đầu hàng, ta không muốn nữa.
Cung Dịch Nguyên Cố thấy cô khóc lóc xin tha cũng chẳng mềm lòng, còn lại phấn chấn tinh thần hơn. Vật nhỏ dưới thân vừa mới rút ra, Nguyệt Lam đã muốn vươn người bỏ chạy. Y nhanh chóng cầm chân kéo cô về, thêm một lần thâm nhập từ phía sau. Không thương hoa tiếc ngọc mà đánh lên bờ mông tròn trịa nõn nà của cô:
- Nàng còn chạy?
Nguyệt Lam úp mặt vào gối thở đôc, cả người cố gắng theo chuyển động của y.
Thật là muốn lấy mạng người ta luôn mà.
Không biết thay đổi bao nhiêu tư thế mà Cung Dịch Nguyên Cố vẫn chưa chịu bắn ra. Cái eo của cô quả thật sắp muốn gãy luôn rồi.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ cùng tiếng hoan ái ám muội tràn ngập trong căn phòng. Hương vị tình dục nồng đậm, khiến ai nghe đến cũng phải bất giác đỏ mặt.
Y đặt cô ngồi lên người mình, hai tay gắt gao nắm lấy eo nhỏ của cô ra ta vào vào. Nguyệt Lam chống hay tay lên ngực y, khoái cảm từ lần này đến lần khác kéo đến khiến cô mất nhiều sức. Tiếng nói cũng đã bị đứt đoạn:
- Sắp xong... chưa? Nhanh quá.... hỏng mất!
Cung Dịch Nguyên Cố vẫn đang còn hưởng thụ, tất nhiên là chưa xong, không đủ. Phải làm ba ngày ba đêm mới đủ. Nhưng vẫn phải nói:
- Sắp xong rồi, chút nữa.
Sắp xong của y là vài trăm cái thúc đẩy, đến khi Nguyệt Lam kêu lên một tiếng, đón nhận dòng **** **** nóng bỏng vào người rồi xụi lơ xuống giường. Y mới miễn cưỡng không chà đạp cô nữa, ôm lấy cô vào người, hồi tưởng dư vị vừa qua.
Nguyệt Lam mỗi lần lên giường với y là muốn chết đi sống lại. Cô còn đang tự hỏi lấy ở đâu ra nhiều mà cho cô như thế.
Hai người quấn quít không rời nguyên một đêm. Mây đen bị gió cuốn đi, ánh trăng khuyết hiện ra yên ả ghé qua cửa sổ, tuyết vẫn rơi trắng trời. Nguyệt Lam mệt muốn ngất, mới vừa được " ân xá" thế là ngủ thiếp đi. Ngược lại nam nhân nằm bên cạnh tỉnh như sáo, sức khoẻ dồi dào đang còn thòm thèm.
Sáng hôm sau Cung Dịch Nguyên Cố dậy tương đối sớm, đêm qua mới ngon cơm ngọt thịt nên tinh thần rất tốt. Người khác nhìn vào cũng thấy y đang rất vui vẻ. Ngược lại Nguyệt Lam thì nằm ì một chỗ, đến gần trưa xe ngựa xuất phát cũng không muốn dậy. Y đành phải bế con sâu non kia ra xe ngựa, để cô ngủ tiếp.
Cô ngủ đến giữa trưa, xe xóc nảy là một phần, chín phần còn lại là do người bên cạnh lại bắt đầu động dục. Trên xe ngựa cũng không yên, bàn tay lớn lần mò trên người cô, trút bỏ y phục. Nguyệt Lam cũng mặc kệ y làm càn, xe ngựa khá kín đáo, rèm che phía trong còn có cửa gỗ phía ngoài nên an tâm. Nằm trong chăn dày, y phục bị ném qua một bên, cô lem nhem đôi mắt, giọng ngái ngủ:
- Tình Quân và Trương Lưu ở bên ngoài.
Tất nhiêm chỉ nói thầm thì, không dám nói lớn. Nếu để người khác nghe được thì có nước chui xuống đất.
Cung Dịch Nguyên Cố mặc kệ, trước mĩ nhân xuân sắc như vậy tất nhiên phản kháng bằng không. Y dùng lưỡi đùa nghịch quả anh đào trên bầu ngực cô, gằn giọng:
- Ai bảo nàng quyến rũ ta trước.
Nhưng y có chừng mực, biết đêm qua quá lỗ mãng nên hôm nay không muốn hành hạ bảo bối nữa. Chỉ hôn môi cắn mút một hồi mới miễn cưỡng mặc lại y phục cho cô.
Xe ngựa như thế ngày thứ ba đã trở về Trúc Sơn viện. Phụng lão, Di nương và Tiểu Tán thấy hai người rất vui. Ngồi hàn huyên một lúc ở giàn nho, cô hỏi:
- Quy ở đâu?
Tiểu Tán liền nói:
- Nó dạo này rất hư đó, suốt ngày trốn nhà đi chơi, đến chiều mới trở về.
Vừa dứt lời, tiếng gầm hú hung tợn càng ngày càng lại gần. Tiếp đó là bóng to lớn của con dã thú đi vào cửa. Nó thấy cô liền kích động, tru lên hai tiếng rồi nhào lại đè cô xuống, cọ cọ mũi vào mặt cô. Nguyệt Lam bị đè ra đất, hai tay ôm lấy cái đầu to lớn mềm mại của nó, vui cười:
- Quy, ngươi thật lớn đó.
Quy kích động, rầm rì vài cái như đang khóc, đôi mắt ngập nước nhìn cô. Rõ ràng là rất nhớ chủ nhân đây mà, vừa thấy là nhận ra ngay. Nó bây giờ rất lớn, đứng đã cao đến vai Nguyệt Lam, bộ lông dày màu xám có vài điểm đen. Rất ra dáng một con sói đầu đàn, uy nghiêm hung dữ. Nhưng đứng trước mặt cô thì lại hoá thành con cún con to xác đáng yêu.
Quy như có linh tính, nhận được ánh mắt sắc bén của nam nhân ngồi bên cạnh thì khẽ rụt cổ lại, nhìn cô tỏ vẻ đáng thương. Nguyệt Lam nhận ra ngay, quay lại trách móc:
- Chàng đựng trợn mắt với nó.
Cung Dịch Nguyên Cố vốn không trợn mắt, mà giờ thành trợn mắt thật:
-.....????
Ta đã làm cái gì nó đâu?
Quy liền dụi đầu vào cô, vẫn tỏ vẻ yếu đuối mỏng manh. Nhưng ánh mắt cho y thì có vẻ thách thức. Đúng chất Quy trà xanh trong truyền thuyết.