Cũng may tối ngày thứ hai Nguyệt Lam cũng tỉnh dậy, ông ta mừng rỡ vội vàng đi gọi Cung Dịch Nguyên Cố. Y liền chạy đến, hai tay giơ ra không biết có nên ôm cô hay không. Sợ sẽ làm cô đau, sợ cô sẽ biến mất, khẽ khàng ôm lấy bả vai nhỏ, thở phào nhẹ nhõm:
- Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng tỉnh rồi.
Nguyệt Lam ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người y, bất giác mà rơi lệ. Cô nức nở, vươn người lên ôm lấy y:
- Hạo Lâm, Hạo Lâm! Ta sợ, ta rất sợ, đứa con của chúng ta mất rồi. Nó mất rồi, đứa bé mất rồi.
Trong lòng Cung Dịch Nguyên Cố không dễ chịu gì, nghe tiếng khóc xé lòng của cô. Vùi đầu vào lòng y run rẩy từng đợt, bị giọng nói khàn khàn nho nhỏ đáng thương kia bức chết. Y ôm lấy cô, an ủi:
- Không sao, ta trả thù cho nàng.
Nguyệt Lam mới nhớ đến còn một người nữa. Nhưng mà...... Lục Tự chết rồi. Cả người suy sụp, đến thở cũng không muốn nữa, nghẹn ngào:
- Hạo Lâm, Lục Tự không phải người xấu. Đệ ấy không phải người xấu, đệ ấy đã cứu ta.
Cô rời khỏi vòng tay hắn, cố gắng rời giường, cả người lảo đảo như cọng cỏ héo, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Ta đi tìm đệ ấy, đệ ấy vì cứu ta mà bị thương. Bây giờ ta không cho đệ ấy bị thương nữa.
Cung Dịch Nguyên Cố cau mày. Không ngờ người ngày đêm mong nhớ bây giờ chỉ một mực lo cho một nam nhân khác. Y kéo cô lại, trong tiếng nói còn mang rõ là không vui:
- Lục Tự, Lục Tự, nàng suốt ngày chỉ có Lục Tự. Rốt cuộc nàng là nương tử của ta hay là của hắn?
Nguyệt Lam nhìn hắn nổi giận, sát khí khắp người. Cô rùng mình một cái rồi nắm lấy hắn, lắc đầu lo sợ:
- Không, không phải. Hạo Lâm, chỉ là..... đệ ấy.... ta mang ơn đệ ấy.
Y nhìn gương mặt nhoè đi vì lệ, uất ức đến đáng thương. Không kìm lòng được mà ôm chặt lấy cô:
- Nguyệt Nhi, hắn đáng chết. Là hắn trước kia giết Tình Hương và Mạc Dã, sau đó.....
- Không! Không phải.
Nguyệt Lam hét lên, đẩy y ra, cứ như gặp người mình sợ nhất. Vội vội vàng vàng lùi lại phía sau:
- Không phải, Lục Tự không giết Tình Hương và Mạc Dã. Đệ ấy..... đệ ấy không phải người như vậy.
Cung Dịch Nguyên Cố thấy tâm trạng của cô thất thường, vẫn nhẫn nhịn mà bước đến đỡ cô. Không ngờ bị cô né tránh, ánh mắt kia thay đổi, y hung hăng ôm lấy cô vứt lên giường, quát lớn:
- Nàng đừng nháo nữa, chuyện này là sự thật.
Nguyệt Lam đánh hắn loạn xạ, vẫn không chịu tin vào sự thật:
- Ta không tin, đên ấy không có, không phải đệ ấy làm. Không phải Lục Tự.
Một tay nắm lấy tay cô ấn lên đầu, một tay ép mặt cô đối diện với mình, nhả ra từng chữ:
-Nguyệt Nhi, ta trăm phương ngàn kế, lục tung Thiên Lĩnh để tìm nàng. Cuối cùng nàng ở đây ăn ở với một nam nhân khác. Nàng định muốn làm gì nữa đây?
Cô khóc đến khản cổ, tiếng nói cũng theo đó mà rời rạc:
- Chàng không........ tin ta? Vốn dĩ chàng không tin ta!
Cung Dịch Nguyên Cố cảm thấy mình quá lời, kìm chế lại cơn giận, hối hận ôm lấy cô, hạ giọng ôn tồn:
- Nguyệt Nhi, ta xin lỗi, ta tin nàng.
Nguyệt Lam không muốn nói nữa, quả thật chuyện này đã làm cô không kịp chấp nhận.
Lục Tự giết Tình Hương và Mạc Dã sao? Tại sao đệ ấy làm như vậy? Sao không giết ra luôn đi.
Nơi này khiến cô đau đớn nhiều quá, thật sự muốn trở về bên bố mẹ thôi. Vốn dĩ cô không nên đắm chìm trong thế giới này, vì nó không phải của cô.
Ai đến đưa cô ra khỏi đây đi. Làm ơn!
- Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Nàng làm sao vậy?
Cung Dịch Nguyên Cố không thấy cô nói năng gì, chỉ yên lặng nằm đó thì lo lắng hỏi. Nguyệt Lam lắc đầu, nhắm đôi mắt lại:
- Ta muốn về rừng trúc.
Hiện tại bây giờ quá nhiều đau thương rồi!
Y biết cô muốn về rừng trúc để làm gì, cô muốn về nhà.
- Ta đi với nàng.
- Được.
Vài ngày sau họ rời Nam Thịnh trở về. Nhưng không phải về Tây Sơn mà là về Chỉ An, y lại nói dối. Nguyệt Lam biết tin thì rất tức giận, vừa xuống ngựa đã liền đến chất vấn:
- Ta muốn đến Tây Sơn.
Cung Dịch Nguyên Cố không để lời cô vào tai, dứt khoát ôm cô vào Đinh vương phủ. Nguyệt Lam hét lên:
- Đinh Hạo Lâm, tam vương gia. Thả ta xuống, ta trở về Tây Sơn.
- Nàng không được đi.
Y đặt cô xuống giường, quát lên. Nguyệt Lam mắt mở lớn, lần đầu tiên cô bị y quát lớn như vậy. Nhưng giờ chỉ muốn một mực trở về hiện đại, cô lớn giọng:
- Tại sao không được? Nơi này không dành cho ta, ta trở về.
Trước khi chân bước xuống giường thì bị đẩy ngã ra sau, một cơ thể nặng nề đè lên, tiếp đó là nụ hôn hung hãn như muốn nuốt đi sinh khí. Mạnh bạo, như muốn ăn tươi nuốt sống, chiếc lưỡi to lớn luồn vào khoang miệng. Khiến cô không thể thở được, tưởng chừng muốn ngất đi, cổ họng chỉ phát ra tiếng ưm ưm mị hoặc.
Cảm thấy mình khiến cô hoảng sợ, Cung Dịch Nguyên Cố lưu luyến rời môi mềm. Y đưa tay vuốt ve gò má của cô, giọng đã khàn khàn:
- Đừng đi có được không? Ta không muốn mất nàng nữa.
Cô vốn là người không thích khóc, nhưng tại sao trước mặt nam nhân này lại trở nên mềm yếu như thế cơ chứ.
- Hạo Lâm, ta không muốn ở đây nữa.
- Ta đưa nàng rời đi.
Nhậm Anh và Hồng Anh nghe tin cô trở về cũng tức tốc chạy đến thăm hỏi. Hồng Anh tuy đã là mẫu nghi thiên hạ nhưng gặp chủ tử mình vẫn không kìm được mà oà khóc. Nàng quả thật rất sợ mất đi mỹ nhân tỷ tỷ của mình. Nguyệt Lam cảm thấy vương vấn không còn, ở lại thêm thời gian để cơ thể khoẻ lại rồi hẵng trở về.
Mang theo Cung Dịch Nguyên Cố trở về, dù gì ông bà ngoại của y vẫn đang còn. Nếu họ thấy y thì quả thật không kìm lòng được mất.
Tuyết tháng mười hai rơi rất dày, qua một quãng thời gian thích ứng với việc xảy ra. Khả Nguyệt Lam đã khoẻ khoắn trở lại, cơ thể suy nhược gầy gò trước kia cũng đã có da có thịt. Một điều canh cánh trong lòng mà cô luôn muốn tìm cơ hội để làm. Hôm nay là Đông chí, thời cơ chín muồi đã đến.
Cung Dịch Nhậm Anh không làm Đông chí ở điện Hồng Đài trong cung nữa, mà là cùng nhân dân ở kinh thành ở cầu Phổ Chu. Hoa đăng đầy trời, thuyền hoa sáng rực trôi trên sông. Hai bên nhộn nhịp người người, khách khứa từ phương xa đến chung vui. Đoàn xiếc, đoàn múa, ca kỹ rất nhiều, những món ngon, vật lạ được bày biện ra bán.
Tuyết thì vẫn rơi nhè nhẹ, khiến Chỉ An càng thêm lung linh xinh đẹp. Hồng Anh và Nguyệt Lam đi phía trước vui vẻ thăm thú xung quanh. Cái này ăn một miếng, cái kia uống một chút. Chỉ một lát thôi thức ăn đã chất đầy trên tay của Cung Dịch Nguyên Cố và Cung Dịch Nhậm Anh. Có ai tin đây là tam vương gia và vị quân vương cao cao tại thượng của Thiên Lĩnh quốc cơ chứ. Rõ ràng là số thê nô, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử.
Dạo một vòng phố, bọn họ lên thuyền ra sông. Thuyền hoa rất lớn, binh lính nô tỳ, kẻ hầu hạ rất nhiều, lại có cả các viên quan. Phía trong thuyền mọi người đang đàn múa, cảm thấy ồn ào nên cô ra sàn thuyền đứng. Mặt nước dập dờn, những đèn hoa được thả cũng yên ả theo dòng nước, thắp sáng một con sông. Hai bên bờ mọi người vẫn đang vui đùa, một cảnh sầm uất. Đúng là náo nhiệt, cực kỳ náo nhiệt, còn hơn Đông chí năm ngoái.
Ha! Đông chí năm ngoái sao?
Bàn tay trong áo bất giác nắm lại, gương mặt xinh xắn tinh tế kia cũng đanh lại, không thể cười được nữa. Cung Dịch Nguyên Cố thấy sắc mặt cô không tốt, liền nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo kia, phủ ống tay áo mình lên rồi ân cần hỏi han:
- Không khoẻ sao?
Nguyệt Lam gật đầu, nép vào người y, rũ mắt nũng nịu:
- Lạnh.
Y cũng cười nhẹ, ôm lấy cô, hôn lên mái tóc thơm một cái:
- Ngoan.
Cô được y bao bọc lại, chỉ chừa cái cổ ra, hai người thế này quả thật khiến người khác ghen tỵ. Nguyệt Lam dựa lưng vào ngực hắn, hỏi nhỏ:
- Tuần sau chúng ta đến Tây Sơn nhé?
Chuyện mẹ của y là người hiện đại, cũng như cô xuyên về đây thì đã biết từ lâu. Dạo này cô cũng hay kể y nghe đến ông bà ngoại ở thế giới kia. Cung Dịch Nguyên Cố khá căng thẳng, nhưng đó là nguồn cội duy nhất còn sót lại của y. Nên đã đồng ý đi cùng Nguyệt Lam trở về.
Hai cánh tay to lớn ôm vòng qua eo cô, y cúi đầu xuống nói nho nhỏ vào tai:
- Được, nghe theo nàng.
Hơi thở nóng rực phả vào tai vào cổ, Nguyệt Lam khẽ rùng mình rụt cổ lại:
- Nhột.
Y càng được đà, thè lưỡi ra liếm vành tai cô một cái. Lại khiến cô cười lên khanh khách:
- Hạo Lâm, đừng.
Cung Dịch Nam Dương hôm nay cũng xuất hiện, đứng ở cầu Phổ Chu mà nhìn thuyền hoa giữa sông. Hắn từ đầu đến giờ vẫn để ý đến Nguyệt Lam, thấy nụ cười của cô, bất giác mỉm cười.
- Hoá ra không phải ai nàng cũng có thể thân mật.
Tuy nói là đã buông bỏ, nhưng mà trong lòng hắn vẫn bứt rứt khó chịu khi thấy cô ân ái với Cung Dịch Nguyên Cố. Nhớ đến lúc còn ở Hằng Hà lãnh cung, nữ nhân kia cũng cười nói vui vẻ với hắn như thế. Nhưng bây giờ phải làm sao?
Ta vốn dĩ là một kẻ nhạt nhoà trong lòng nàng.
Một ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn hắn, không sai. Là của Cung Dịch Nguyên Cố, tuy chỉ có thoáng qua nhưng cũng khiến người khác rợn người.
Trời về khuya lễ hội cũng tan tầm, hơn hai giờ sáng mọi người cũng rủ nhau đi về. Nhậm Anh đã về từ rất lâu, thoái thác mãi cũng có thể trốn đi được. Tất nhiên với tính cách của cậu thì không thể nào ngồi yên trong cung được. Thế là cùng bảo bối nhỏ của mình đánh lẻ đi chơi.
Cung Dịch Nguyên Cố nán lại thuyền hoa, sau khi quan lại về hết y mới bắt đầu ôm vật nhỏ ngủ say trong lòng trở về Đinh vương phủ. Tuyết càng về đêm càng rơi nhiều, đậu trên tóc và y phục hai người. Bước chân lặng lẽ nhẹ nhàng ôm giai nhân ấm áp về nhà. Một bông tuyết trắng đậu lên cái mũi nhỏ xinh hây hây đỏ của Nguyệt Lam. Tình Quân và Trương Lưu vẫn đi phía sau, hai người cũng chẳng lên tiếng. Sau khi trở về Đoản Bạch viện, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tháo trâm cài, áo khoác để qua một bên. Tự mình cởi bớt y phục trên người rồi vào chăn ấm, khẽ nói nhỏ:
- Nguyệt Nhi, ngủ ngon.
-------
Tuyết Gia: Viết qua viết lại, sửa tới sửa lui! Cuối cùng nó thành ra như vầy đây:))). Má Gia cảm thấy sao mà nó kỳ lạ lắm nè!!!