Sau khi Nguyệt Lam rời đi, Lục Tự âm trầm hơn hẳn. Cả ngày hắn cũng không thèm mở miệng nói chuyện với ai, cứ như một cục đất. Sáng sớm ra đồng làm việc, buổi trưa về làm đậu phụ và sữa, buổi chiểua chợ huyện giao hàng. Cứ như thế đã được mười ngày, đoán rằng cô đã đến Tây Sơn an toàn. Hắn cũng không còn gì để khúc mắc nữa, chuyện gì cũng sẽ đến. Biết rằng Cung Dịch Nguyên Cố đã đến đây, theo tính khí, thông minh như y thì biết cô đã từng ở đây thì chỉ ngày một ngày hai.
Hôm nay vừa mới làm xong mười khay đậu phụ, vừa rửa tay nghỉ ngơi thì bên ngoài nghe tiếng rầm rập vó ngựa. Nghĩ chuyện chẳng lành, hắn lắng tai, trong tay áo đã thủ sẵn ám khí. Cửa vốn không khoá, người phía ngoài nhanh chóng vào được.
Nam nhân xinh đẹp như mộng kia mang theo đùng đùng sát khí, y phục đỏ trên người phiêu phiêu. Lục Tự bình tĩnh hỏi:
- Các hạ là ai? Sao lại vào nhà ta?
Cung Dịch Nguyên Cố nén cơn giận, trên tay còn cầm mảnh lụa điều ước. Hắn bước đến, thâm trầm:
- Nàng ấy đâu?
Lục Tự vẫn điềm nhiên, hỏi lại:
- Ai cơ? Ở đây chỉ có mình ta.
Y lại kiên nhẫn:
- Nguyệt Nhi đâu?
Lục Tự à một tiếng, hắn cao hơn y một chút, người cũng nở nang khoẻ khoắn hơn, mặt mày cũng dữ tợn. Gật gật đầu rồi quay lại nồi sữa đậu nành trên bếp khuấy đều:
-Không biết vị công tử này tìm tỷ tỷ ta có chuyện gì? Nếu chuyện kết hôn thì xin về cho, đầu tháng tỷ ấy đã xuất giá rồi.
Cung Dịch Nguyên Cố tức giận, y rút thanh kiếm bên người ra kề lên cổ hắn:
- Là ngươi đưa nàng ấy đến đây?
Lục Tự nhìn ra cửa ngoài, y cũng nhận ra ánh mắt của hắn.
- Vị công tử này, tỷ tỷ ta là Lục Nguyệt Nhi, cơ thể yếu ớt thì làm sao có thể?
Không tiện nói?
Y thu kiếm về, quay người rời đi.
Trên khoé môi hắn còn một nụ cười nhẹ.
Cung Dịch Nguyên Cố!
Cung Dịch Nguyên Cố trở về Tập vương, nói qua loa cho có lệ. Ở lại thêm hai ngày rồi điên cuồng thúc ngựa trở về Chỉ An, à không, về Tây Sơn.
Nguyệt Lam, nàng quá thông minh, đến nỗi chúng ta bỏ lỡ nhau tới mấy lần.
Một mình một ngựa chạy rất nhanh, bảy ngày là trở về Tây Sơn. Dùng hết mối quan hệ vốn có để tìm Nguyệt Lam, nhưng đã năm ngày không thấy bóng dáng.
Tên đó lừa ta?
Thời tiết đầu tháng mười một se lạnh, Cung Dịch Nguyên Cố không chịu nổi nữa. Lại thêm một lần trở lại Nam Thịnh tìm Lục Tự tính sổ.
Ta không giết ngươi không phải người.
--------
Khả Nguyệt Lam sau khi được đoàn người kia dẫn đi thì trong lòng vô cùng lo lắng. Những người xa lạ này biết là bằng hữu của Lục Tự nên hắn mới an tâm giao cô cho họ. Nhưng không biết tại sao trong lòng bồn chồn bất an. Đoàn người kia rất tỉ mỉ chu đáo với cô, nhưng đến ngày thứ hai thì người lại giảm đi vài người. Hỏi thì họ nói rằng cần việc phải làm. Thiết nghĩ lai lịch đám người cũng không đơn giản, từ từ tìm hiểu.
Nguyệt Lam đi đường làm quen với được hai người, một người tên Thập Tam, còn lại là Thập Tứ, đều là người đánh xe.
- Ta có nghe tên hai người ở đâu rồi.
Thập Tứ là thanh niên cao gầy, gương mặt nhỏ nhỏ, đang ngồi ở ngoài kiệu nói vọng vào:
- Tên đại trà mà, cô nương nghe ở đâu cũng là phải.
Nhưng vẫn có cảm giác đặc biệt quen thuộc.
Chiều ngày thứ mười đoàn hơn mười người đến Tây Sơn, những hoa giấy đỏ cũng đã được tháo xuống. Những nam nhân kia trở về trang phục đen giản dị thường ngày. Nguyệt Lam tính toán rồi, hôm rời đi mặc y phục đỏ, đến ngày thứ mười sẽ mặc tiếp ( tất nhiên có giặt nha mấy cô nương).
- Cô nương, một canh giờ nữa sẽ đến nơi ở.
Nguyệt Lam nói vọng ra:
- Cảm ơn.
Cô định trong bụng là sẽ đến nơi họ ở cảm ơn một tiếng rồi xin phép tìm đường đến Trúc Sơn viện. Bước vào thành Tây Sơn đúng là khác hoàn toàn, tâm tình cũng trở nên ổn hơn. Quan trọng là ngày gặp người cô yêu càng đến gần.
Chiếc xe ngựa đứng trước cửa một căn nhà gỗ, tiếng mở cửa kẽo kẹt phát ra. Một thanh niên cao lớn bước ra, đi đến vén rèm cửa kiệu, giọng ôn tồn:
- Cô nương, ta là bằng hữu của Lục Tự, mời cô vào trong.
Nguyệt Lam vừa thấy mặt người đó thì có chút quen, nhất là đôi mắt, nhưnv không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Cô rũ bỏ suy nghĩ đi, cúi đầu:
- Chào, ta là Nguyệt Nhi.
Nam nhân ấy đỡ cô xuống kiệu, trong miệng thốt ra hai chữ:
- Ta biết!
Sợ cô hiểu lầm, hắn giải thích:
- Ta nghe trong thư Lục Tự huynh kể về cô rồi.
Nói xong hắn quay qua với đoàn người giặn dò:
- Các đệ về trước, đường xa vất vả, về nghỉ ngơi.
Buổi chiều mặt trời đã xuống thấp, ánh nắng le lói màu cam đào hắt lên những mái nhà cong vút. Nam nhân kia đưa cô vào trong nhà, giới thiệu:
- Đây là nơi ta cố tình sắp xếp cho cô nương, nàng ở lại đây một thời gian, ổn thoả sẽ rồi sẽ hộ tống đến Chỉ An.
Nguyệt Lam đi vào, nhìn chung quanh một lúc rồi bảo:
- Không cần thiết, ta ở lại đây hai ngày rồi sẽ tự rời đi. Ta không đến Chỉ An.
Đến giờ cô vẫn còn ngỡ Cung Dịch Nam Dương vẫn đang còn ở Chỉ An nên vạn lần tránh né. Thà ở lại đây rồi đến Trúc Sơn viện chứ một mực không muốn trở Chỉ An.
Nam nhân kia biết cô nghĩ gì, cũng không bắt ép, rót cho cô một ly trà làm ấm bụng rồi nói:
- Vậy nàng đi đâu ta sẽ đưa nàng đi.
Nguyệt Lam gật đầu, nhận ly trà uống một ngụm. Mặt trời lặn thì cái lạnh cũng vừa vặn kéo đến. Cũng may y phục trên người dày dặn nên cô không có cảm thấy rét lắm, còn được uống trà nóng. Ánh mắt tự nhiên rơi lên người nam nhân, quả thật nhìn quen mắt, nhưng không nhớ ra ở đâu. Sự tò mò gặm nhấm đầu nhỏ của cô, thế là không nhịn được cất giọng hỏi:
- Vị đại ca này.... trước kia chúng ta có gặp sao?
Nam nhân kia lắc đầu, gương mặt không lộ ra cảm xúc. Nguyệt Lam không gặng nữa:
- Huynh tên gì?
- Thập Thất.
Cô khẽ kêu lên:
- A! Ta hình như cũng biết một người tên Thập Thất.
Thập Thất cô nói là ám vệ trong Cấm vệ quân của Cung Dịch Nguyên Cố.
Nhìn có vẻ giống nhau nhưng mà hắn không ở đây được, hắn giờ có lẽ ở Chỉ An.
Nguyệt Lam chỉ cười một cái:
- Hai người cũng có hai phần giống nhau.
Thập Thất khoé miệng giật giật.
Hai điểm giống nhau thôi sao?
Buổi tối Nguyệt Lam mượn phòng bếp nấu ăn, căn viện nhỏ này chỉ có một cái sân lát sỏi, dãy viện gồm phòng khác, hai phòng ngủ, phòng bếp và phòng củi chứ chẳng có gì khác. Thập Thất là chủ nơi này, nên vây giờ chỉ có hai người.
Lúc đầu vỗn dĩ khá sợ, nhưng mà thấy người kia cũng lầm lì y chang Lục Tự nên cảnh giác cũng bớt một phần. Đúng là người chơi chung lúc nào cũng giống nhau.
Bữa tối giải quyết nhanh chóng, mấy ngày nay đi đường không được ngủ nghỉ đàng hoàng nên cô gầy mất một vòng. Tuy thuốc không cần uống nữa nhưng mà cô cần ngâm thảo dược, hai ngày ngâm một lần độ hai khắc. Lúc rời đi Lục Tự đã cố tình mang rất nhiều cho cô, còn đưa cả phương thuốc, sử dụng được khoảng một tháng ròng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi cô trở về căn phòng Thập Thất đã sắp xếp cho chuẩn bị đi ngủ. Cửa nẻo khoá cẩn thận rồi phủi chân nhẹ nhàng lên giường nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Trái ngược với cô, Thập Thất phòng bên cạnh đèn vẫn sáng trưng không thể ngủ được. Hắn vốn dĩ biết cô sẽ đến, nhưng không ngờ với bộ dạng này. Giống y hệt lần hắn không kịp bắt lấy để cô vụt mất. Chiếc áo khoác đỏ vẫn đang còn móc trên sào đồ ở đầu phía trong bình phong kia, hắn giữ cho riêng mình.
Còn tại sao hắn ở nơi này thì dài dòng lắm. Sau ba tháng không tìm được cô, hắn đã tự động rời khỏi Cấm vệ quân. Cung Dịch Nguyên Cố không bắt ép mà dễ dàng chấp thuận. Thả cho hắn một câu:
- Nếu muốn trở lại vẫn không vấn đề.
Thập Thất tự cảm thấy nhục nhã cho bản thân, hắn không xứng đáng được làm ám vệ. Bởi vì bảo vệ một người cũng không xong thì sau này còn làm nên chuyện gì cơ chứ.
Không ngờ trái đất quay tròn.
Vài ngày tới Nguyệt Lam vẫn không có biết hắn là Thập Thất trông Cấm vệ quân. Cũng chỉ cho rằng hắn là bằng hữu hoặc đồng đội cũ của Lục Tự. Cô vốn định rời đi, nhưng không ngờ mưa bão ập đến. Không có nghiêm trọng gì nhưng mà mưa rất lớn, đi đường cũng khó. Thế là phải nán lại trong nhà của Thập Thất một thời gian, ngày qua ngày cứ thế mà đã giữa tháng mười một.
Nguyệt Lam đêm đến mưa sấm ầm ầm cũng hơi sợ nên thắp nến sáng. Thấy chỉ còn mỗi cái chân nến, cô vội vàng chạy đến phòng bên cạnh gõ cửa:
- Thập Thất, Thập Thất.
Thập Thất phía trong đang lau kiếm, nói vọng ra:
- Vào đi.
Nguyệt Lam đẩy cửa vào, cô hỏi:
- Bên ta hết nến rồi, huynh còn không? Cho ta xin một ít.
Hắn không rảnh đứng dậy, liền hất cằm vào trong:
- Ở trong tủ phía trong, nàng vào đó lấy đi.
Cô cũng đi vào trong, tìm được cái tủ rồi mở ra lấy ba cây nến. Thập Thất ngồi phía ngoài bỗng nhớ đến cái gì đó, hốt hoảng chạy vào. Nhưng không ngờ Nguyệt Lam nhanh hơn, vừa mới quay người lại thì vật phía sau đập thẳng vào mắt.
Áo choàng màu đỏ tinh tươm, phía trên cổ còn có một tầng lông cừu mềm mại. Tất nhiên là quen rồi, của cô mà.
Thập Thất trễ một bước, thấy cô nhìn chăm chăm cái áo thì khẽ hắng giọng:
- Ta thấy chiếc áo này bán ngoài phiên chợ, định mua về làm quà cho ý trung nhân.
- Nói dối.
Đáy mắt Nguyệt Lam thoáng chốc đỏ hoe, cô quay người lại nhìn hắn:
- Rõ ràng ngươi biết ta là ai, còn ngươi là người Cấm vệ quân. Tại sao lại làm vậy?
Cung Dịch Nam Dương bắt cóc cô, Lục Tự cứu cô ra ngoài, sau đó lại đưa đến tay Thập Thất. Mà Thập Thất lại nằm dưới trướng Cung Dịch Nguyên Cố.
Thập Thất vội vàng giải thích:
- Chuyện này không như nàng nghĩ, từ khi nàng mất tích ta đã rời khỏi Cấm vệ quân. Còn Lục Tự cứu nàng rồi nhờ ta đưa nàng đi cũng chỉ là trùng hợp.
Ha! Lục Tự là người Cấm vệ quân Lương quốc, Thập Thất là người Cấm vệ quân Thiên Lĩnh quốc. Đáng ra phải đối đầu với nhau, nói dối không có cơ sở.
Nguyệt Lam tức giận, hai bàn tay siết chặt:
- Đưa ta về Đinh vương phủ, nếu không ta giết ngươi.
Ánh mắt của cô khiến hắn khẽ rùng mình, tính khí quá giống với tam vương gia. Thập Thất lắc đầu kiên nghị:
- Tam vương gia không còn ở Chỉ An, ngài ấy đến Nam Thịnh nửa được hai mươi ngày gì đó rồi.
Trong lòng Nguyệt Lam thắt lại, cau mày hỏi:
- Đến Nam Thịnh?
Thập Thất nói tiếp:
- Cung Dịch Nam Dương làm chủ đất phía Nam, có lẽ ngài ấy rảnh rỗi nên đến đó chơi.
Thì ra Cung Dịch Nam Dương là điền chủ đất phía Nam. Hèn gì Lục Tự lại sốt sắng muốn đưa cô đi như vậy, thì ra là sợ cô gặp nguy hiểm. Nhưng nếu cô ở lại thì có khi gặp được chàng ấy.