Mọi chuyện vốn dĩ sẽ theo quỹ đạo của nó, nếu không có chuyện xảy ra.
Cả Thiên Lĩnh quốc bùng nổ sau khi biết tin Cung Dịch Nam Dương cùng tam vương gia bắt tay hạ bệ Bắc Trấn Hầu. Lúc đầu mọi người vẫn không tin, ồn ào cả nửa tháng. Giữa tháng chín trời mới bắt đầu vào thu, đất phía Nam có mưa. Chiếu cáo thiên hạ " Cung Dịch cùng nhau mưu kế cho Bắc Trấn Hầu vào tròng rồi một lưới tóm gọn. Tru di tam tộc, đầu treo cổng thành." Sau đó lại là tin cửu vương gia lên ngôi, thiên tử Nam Dương trở về ở ẩn.
Nguyệt Lam trong một thời gian ngắn toàn nghe tin kinh thiên động địa, chưa kịp thích ứng lại. Họ ở xa kinh thành nên mấy chuyện này không ảnh hưởng, nhưng sưu thuế bốn năm tháng nay cũng đã nhẹ bẫng đi. Nhân dân như trút được tấn đá trên lưng, vui mừng không tả nổi.
Lục Tự nghe được không mấy vui, vốn dĩ tưởng rằng cô sẽ ở lại với hắn. Cùng nhau nuôi gà trồng rau sống an nhiên hết một đời. Hắn biết trong lòng cô bây giờ chỉ có nghĩ đến Chỉ An. Hôm nay trời mưa lách tách, đường trong thôn đất đỏ nên cũng đã lầy lội khó đi. Lục Tự không ra đồng nữa mà ở nhà, hắn không có chuyện gì làm nên đi sửa lại mấy cái giỏ đựng hoa quả ở hiên.
Nguyệt Lam đang phơi bắp ngô lên gác bếp, đồng đã vào mùa từ lâu, bán được rất nhiều. Còn để lại một ít làm giống năm sau gieo lại. Trên bếp một nồi đậu nành lớn sôi ùng ục, mùi hương thơm đặc trưng toả ra thơm nức.
- Lục Tự, cái cây dừa ở bờ mương bị đuông ăn hư ruột rồi. Lúc nào đệ ra chặt nó nhé, không nó bay qua cây khác.
Lục Tự hì hục ngoài hiên, gật đầu:
- Được, ngày mai.
- Còn cái sào ruộng phía bên đồng Oánh, ta thấy qua mùa bão nên trồng ít hoa cải để lấy dầu.
- Được, hôm sau ta ra huyện đặt hạt giống.
- Sẵn mua thêm ít giấm chua về làm đậu hũ.
- Không thành vấn đề.
Nguyệt Lam cột quả bắp ngô cuối cùng lên giàn, phủi tay sạch sẽ lại khuấy nồi đậu nành. Cảm thấy được rồi mới bỏ thêm một bát giấm và một muỗng muối vào.
Lục Tự cũng bỏ cái sọt qua một bên, cúi người đi vào cửa bếp. Trời mới quá trưa nhưng vì mưa nhiều nên sẩm tối, hắn bước đến thắp đèn lên:
- Nguyệt Nhi, tỷ muốn trở về Chỉ An không?
Cô ngạc nhiên, dừng tay nhìn hắn:
- Tại sao đệ lại hỏi như vậy?
Lục Tự tránh ánh mắt cô, đi đến lò củi dập bớt lửa:
- Ta cũng không muốn giữ tỷ lại, vì tỷ còn có gia đình mình.
Đáy lòng cô khẽ dấy lên cơn đau, đúng là cô rất muốn trở về. Nhưng tiểu đệ đệ này cũng đâu có xấu, hắn đã cứu cô, còn cho cô một mái nhà nhỏ này.
- Đệ đồng ý cho ta về Chỉ An?
Lục Tự thật ra không muốn, nhưng mới vừa hôm qua nghe được tin Cung Dịch Nam Dương vào đất phía Nam. Hắn sợ tên đó lại gặp cô, lại gây khó dễ, có khi còn giữ cô, làm những chuyện trời đất không tha. Khẽ gật đầu:
- Ta đã nói khi nào Chỉ An an toàn sẽ đưa tỷ về mà, ta chưa bao giờ nuốt lời cả.
Nguyệt Lam chực muốn khóc, hoá ra ngay cả người dưng mà cũng cho cô cảm giác an toàn như thế này sao?
Hắn đi lại lấy nồi đậu nành của cô đổ vào túi vải rồi mang đi ép thành đậu:
- Tỷ đợi một thời gian ngắn, rồi ta đưa tỷ đi.
Đây giống như không phải Lục Tự nữa, không phải tên đại ma vương mà cả cấm vệ quân Lương quốc sợ hãi nữa. Từ khi gặp cô, biết cô, hắn trở thành một người khác, một thiếu niên bình thường không cầm đao kiếm. Một lòng muốn trở về hưởng thụ cuộc sống trôi qua chầm chậm.
Lục Tự vốn định mấy ngày sau kiếm lý do thoái thác rằng ý trung nhân ở thành Tây Sơn đến ngỏ ý rồi đưa cô đi. Bởi vì như vậy sẽ không khiến mọi người nghi ngờ. Dù gì ở Giang Nam hai người cũng có chút tiếng tăm, nếu rời đi là người khác để ý đến.
Hôm ấy khéo là trời không mưa, Nguyệt Lam cùng mấy nương trong thôn làm đậu hũ để mang ra chợ huyện. Vừa mới bỏ mối một phần cho quán ăn trong chợ thì nghe tin Nam Thịnh có địa chủ mới. Triều đình miễn thuế, nhưng chưa chắc điền chủ mới này đã miễn. Nên mọi người rất lo lắng, ồn ào náo nhiệt cả một buổi.
Cô không có để ý lắm, bởi vì địa chủ đến thì đến thôi, không làm khó dễ bá tánh là được. Sau đó bỏ dần dần cho đến hết, sữa đậu nành cũngc bỏ được kha khá, nhưng còn dư ra hai hũ lớn. Lục Tự đã cho cô đi lại một mình, tại vì nghĩ rằng ở nơi này không có nguy hiểm. Cô còn được hắn dạy cho ít võ công phòng thân, tuy không cao siêu nhưng cũng có thể tự bảo vệ.
Con đường lớn vốn để trở về thôn Đoài tự nhiên bị chặn ở cổng huyện. Đó là lối đi duy nhất nhưng lại bị quan binh chiếm đóng. Quan huyện ở đây không có bản lĩnh gì cả, cái chức của ông ta cũng chỉ do nhà vợ mua cho. Xử án không công bằng, ai nhiều tiền sẽ là thắng. Nên mấy chuyện mà chặn đường như vậy dễ xảy ra. Mọi hôm chỉ cần đưa tiền sẽ cho đi, mà hôm nay mặt mũi ông ta vẫn không thấy đâu cả. Cả buổi trời cũng chỉ có quân lính cầm giáo đứng gác. Nhìn kỹ quân phục thì không phải của người Nam Thịnh, mà là trong kinh thành. Bên tai có nhiều bá tánh không đi được cũng trở nên hoang mang:
- Tại sao lại chặn nữa? Tháng trước mới chặn rồi.
- Đã trưa thế này còn không cho về?
- Này, ta đưa tiền, mau cho ta về đi.
Mấy tên lính gác mặt mày không cảm xúc, vẫn im thin thít. Nguyệt Lam cùng xe ngựa đứng một góc đường chờ đợi, coi không làm loạn, chỉ ngồi yên quan sát.
Bởi vì có quân kinh thành chắc chắn có chuyện xảy ra. Ở đất phía Nam xa xôi này thì liên quan gì đến? Trừ khi biết chuyện.
Cô hơi chột dạ, xung quanh chẳng ai khả nghi cả. Hoặc có thể cô cảnh giác quá độ mà thôi. Buổi trưa nghĩ rằng không về được, đành phải quay lại huyện kiếm đồ ăn lót dạ. Cũng có xe ngựa, nên cô mua một cái bánh bao thịt, leo vào xe ngồi ăn. Rèm rửa đã được rủ xuống, những mẹt tre đựng đậu hũ, những bình sứ đựng sữa đậu nành xếp gọn lại một góc. Ngồi qua một bên tương đối sạch sẽ, Nguyệt Lam tháo mặt nạ xuống bắt đầu gặm bánh bao, uống sữa đậu nành. Đợi mãi đợi mãi mà chỗ kia không có ý định cho đi, cô đành chợp mắt một lúc. Ngủ không có sâu lắm, bên ngoài vẫn ồn ào than vãn, chỉ độ tầm hai khắc là dậy.
Nhìn hai bình sữa đầy ụ, mang về cũng không uống hết. Nguyệt Lam đành mang xuống cho những người ngồi đợi phía ngoài. Trời nắng nóng mà có một ngụm sữa đậu nành thanh mát thì còn gì bằng. Họ vui vẻ nhận lấy rồi cảm ơn cô. Trong đám đông có Thuý nương cùng thôn nhận ra cô:
- Nguyệt Nhi, cô đi giao đậu sao?
Nguyệt Lam gật đầu:
- Sáng nay ta cùng mọi người làm đậu, rồi ra đây giao, còn dư hai bình nên chia mọi người.
Thuý nương là một cô gái trạc tuổi cô, cũng đã có chồng và hai đứa con. Hôm nay ra ngoài huyện mua ít thuốc về diệt ốc sên cho mấy ngọn rau trong vườn, không ngờ lại bị giữ lại. Nàng đi đến bên cô, cười nhẹ nhàng:
- Cô tốt bụng quá. Ấy! Đệ đệ cô không đi cùng sao?
Nguyệt Lam bưng bình rỗng vào xe:
- Hắn ra đồng mía, hôm nay ta đi một mình.
- Sức khoẻ cô không tốt, đi một mình không an toàn.
- Ta tốt rồi, không cần lo lắng quá.
Thuý nương thật sự nể phục người nhà họ Lục, hai tỷ đệ nương tựa nhau trở về quê mà sống. Chưa đầy nửa năm mà đã cắm gốc rễ ở lại. Như một cây sương rồng, dù có tiện tay vứt ra đất cũng cứ kiên cường mà sống.
Đến nửa chiều cũng được cho đi, họ không lấy tiền, như đang úp mở chuyện gì đó. Nguyệt Lam không muốn vướng vào mấy vui quan triều này nên đã đánh xe về, sẵn đường còn cho Thuý nương đi nhờ.
Đi được nửa đường thì gặp ngay Lục Tự cưỡi ngựa chạy ngược chiều. Do hắn phóng nhanh quá nên không thấy hai người. Nguyệt Lam gọi lớn:
- Lục Tự, Lục Tự.
Hắn chạy ngang qua, bụi bay mù mịt, sau khi nghe tiếng gọi quen thuộc liền ghì ngựa, quay đầu. Thấy cô đứng đó, quả tim treo trên không từ sáng giờ cũng được kéo xuống.
- Sao lại đi lâu thế?
Rảo ngựa bước đến, trong câu nói của hắn còn mang theo chút trách móc. Nguyệt Lam lắc đầu:
- Quan binh rào đường không thể về, đệ đi đâu?
Lục Tự nhìn thấy Thuý nương trong xe ngựa, gật đầu chào rồi quay lại trả lời cô:
- Đi tìm tỷ, thấy lâu quá không về nên hơi lo lắng.
Cô cũng không tiện nói trước mặt người ngoài, chỉ bảo:
- Không có gì đáng ngại, về thôi.
Sau khi về đến thông Đoài, Thuý nương rời xe. Hai người trở về nhà, Lục Tự bấy giờ mới hỏi:
- Tỷ thấy rồi?
Nguyệt Lam đang rửa mẹt tre đựng đậu hũ và bình sữa đậu nành ở cạnh giếng, nghe vậy không hiểu liền ngước lên:
- Hả? Thấy gì cơ?
Hắn nhìn cô, có vẻ vẫn chưa biết chuyện gì thì an tâm:
- Đồng mía ấy, cao rồi, khoảng hai ba tháng nữa là thu được.
Cô à một tiếng, lại cúi xuống rửa:
- Thấy rồi, chắc là ngọt rồi đó.
Lục Tự gật gật đầu, đi lại lấy mẹt tre cô rửa mang lên trường kỷ phơi.
- Hết tháng này tỷ có thể đi được rồi. Ba ngày nữa sẽ có người đến giả vờ hỏi cưới tỷ.
Nguyệt Lam ngạc nhiên:
- Nhanh vậy sao?
Không nhanh là không kịp, hắn nghe tin Cung Dịch Nam Dương sắp đến đất phía Nam rồi. Dù ở đâu nhưng chắc chắn sẽ có tai mắt của tên đó, chuyện tìm thấy cô cũng chỉ sớm muộn. Chi bằng đưa cô rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
- Ừ! Nếu đến mùa bão thì không đi được, với lại bằng hữu ta thời gian có hạn.
Cô hiểu, dạo này vì chuyện muốn đưa cô đi nên Lục Tự rất bận. Không biết hắn liên lạc với người ở Tây Sơn kiểu gì, nhưng tin chắc là sẽ an toàn. Nhìn bóng lưng vạm vỡ của hắn, trong cổ họng cô nghèn nghẹn, mãi lắm mới thốt ra hai chữ:
- Cảm ơn.
Lục Tự đè nén lại cảm xúc trong lòng, bảo không có gì. Thật ra hắn không muốn cô đi chút nào, năm lần bảy lượt đã hạ quyết tâm. Nhưng không hiểu sao vẫn muốn níu kéo cô lại. Bởi vì cô đã cho hắn một gia đình? Hay là về một thứ tình cảm khác?