Sáng hôm sau trời mới vừa hửng sáng, cô đã gọi Tình Hương dậy:
- Tình Hương, Tình Hương, dậy đi. Chúng ta cần phải lên đường.
Tình Hương ngái ngủ lồm cồm bò dậy, vươn vai một cái rồi rời giường, đến thu giọn quần áo bỏ vào nải. Cô bé búi mái tóc dài mỏng của mình lên:
- Lam tỷ, chúng ta đi chưa được nửa đường nữa. Nghe bảo là phải đi qua hai cái đèo rất lớn.
Khả Nguyệt Lam thay thuốc rồi mặc quần áo vào, bắt chước Cung Dịch Nguyên Cố lấy một dải băng buộc hờ mái tóc ra sau rồi đội nón lên:
-Chúng ta đi ăn gì đó rồi đợi đoàn ca kỹ.
Hai người nhanh chóng trả tiền phòng mang hành trang ra lấy ngựa rồi đi dạo trên phố. Một tay cầm bánh rán hành, một tay cầm dây cương ngựa, Khả Nguyệt Lam đi chậm rãi. Tình Hương bị thu hút bởi gian hàng binh khí, cô bé chạy lại xem:
- Lam tỷ, người xem.
Khả Nguyệt Lam đi lại nhìn từng món vũ khí được bày bán ra, kiếm dài, đao lớn, roi da, búa sắt đều có. Cô lắc đầu:
- Chúng ta không biết cầm đao kiếm đâu Hương.
Nhưng mà mua một con dao găm phòng thân cũng là lựa chọn không tồi. Nên cô lựa chọn hai con dao găm nhỏ, dắt vào hông cho Tình Hương một con, còn một con mình giữ. Đoàn xe ngựa ca kỹ chạy ngang qua, khói bụi mù mịt. Khả Nguyệt Lam leo lên lưng ngựa, giơ tay ra:
- Nhanh! Hương!
Tình Hương nắm lấy tay Lam tỷ rồi trèo ra phía sau lưng cô. Khả Nguyệt Lam nói:
- Nếu buồn ngủ thì dựa vào ta.
Tình Hương gật đầu rồi ôm lấy cô, Nguyệt Lam thúc ngựa đuổi theo đoàn xe của ca kỹ. Chạy ra khỏi thành Liên Sơn là một con đèo lớn quanh co hiểm trở, đường sỏi đá rất nhiều. Buổi trưa hai người ăn tạm bánh mang theo rồi vòng một con đường khác tránh đoàn ca kỹ.
Nghĩ rằng cứ bám theo như vậy sẽ bị phát hiện. Vì lúc sáng đã có một người hỏi cô là ở nhóm nào, cô chỉ trả lời qua loa là vũ nữ, thiết là họ không nhận ra. Buổi tối hai người lại nghỉ ngơi ở khách điếm, qua đến chiều ngày hôm sau đã đi đến cổng kinh thành. Khác xa với những thành châu đã đi ngang qua, kinh thành Chỉ An sầm uất nhộn nhịp, những con đường xung quanh đều nhà là nhà. Người ngựa như nước, ai nấu đều toát lên vẻ cao quý. Người bán sạp hàng hai bên đường lớn vui vui vẻ vẻ, những đứa trẻ chạy nhảy khắp nơi.
Khả Nguyệt Lam nhớ đến rằng Cung Dịch Nguyên Cố sẽ đến Tửu Thanh lầu. Chắc hẳn bấy giờ đám thích khách đang nguỵ trang trong đấy, cô chọn một khách điếm khác để thuê ở trong ba ngày đợi hắn đến. Hôm nay chỉ mới mười ba nhưng binh lính trong thành đã chuẩn bị hoa đăng rất nhiều, mọi người đổ về để xem.
Dắt ngựa vào chuồng rồi bỏ hành trang vào phòng, cô dắt theo Tình Hương xuống phố để chơi. Lúc khi đi mang kha khá tiền nên có thể chơi được vài ngày. Tình Hương lần đầu đến kinh thành rất thích, chạy lăng xăng tìm tòi thú vui. Nhưng Khả Nguyệt Lam lại không có tâm trạng, vừa đi cô vừa nghĩ:
- Làm sao đây? Đoán chừng kế sách của Cung Dịch Nguyên Cố đã đến tai Phùng Đại Lưu và ông ta đang chuẩn bị đánh úp.
Đến ngày nhập cung dự yến tiệc, lúc vũ nữ đang múa một điệu nhảy thì Cung Dịch Nguyên Cố sẽ ra hiệu ám sát. Nhưng không ngờ đám thích khách bị mua chuộc lại quay đao hướng lên ngai vàng mượn tay hắn ám sát hoàng thượng. Lúc đó nữ chính Vũ Hoài Thương xuất hiện đỡ nhát kiếm, hoàng thượng bế nàng ta về trị thương. Và rồi....... bây giờ không phải chuyện này, chuyện quan trọng nhất bây giờ là không khiến Cung dịch Nguyên Cố hắc hoá. Sau khi hoàng thượng nhận mũi kiếm, quân binh của Phùng Đại Lưu chờ lệnh phía ngoài thừa nước đục thả câu mà lao vào muốn giết y.
Bị hạ độc vào rượu, bị chém, mất một cánh tay.
Nghĩ đến đây cô khẽ rùng mình. Đến ngày mười bốn cô sắp xếp cho Tình Hương ở lại quán trọ, đưa cho cô bé một túi tiền và không quên dặn cẩn thận. Để lại đồ đạc lại Tình Hương an tâm, cô dắt theo con ngựa đến trước Tửu Thanh lầu nghe ngóng. Quả nhiên buổi chiều tối hôm đó Cung Dịch Nguyên Cố và các thuộc hạ đến. Giống như kịch bản, hắn đánh trống khua chiêng để mọi người biết, hòng không nghi ngờ âm mưu của hắn.
Khả Nguyệt Lam thuê một phòng nhỏ ở quán trọ đối diện rồi để ngựa trong chuồng. Cô nghĩ ra một cách.
Bây giờ không thể nói hắn được, sẽ không tin. Cô chỉ còn cách đánh đòn phủ đầu Phùng Đại Lưu, cái lão già đáng ghét đó. Cô đến Phùng phủ, quả nhiên là lão ta đang mời đoàn ca kỹ vào tập tành cho buổi biểu diễn.
Lão cáo già cài người trong đó, là kỹ nữ vốn của Cung Dịch Nguyên Cố nhưng bị hắn mua chuộc. Còn cả nội gián bên cạnh y nữa, là.... Thế Tùng.
Cung Dịch Nguyên Cố đến Tửu Thanh lầu, đang ngồi nhàn nhã uống trà. Thế Tùng mở cửa bước vào, chắp tay cúi đầu nói:
- Tam vương gia, lúc nãy đi trên đường ta thấy có một vị cô nương mang nón màng che dắt theo một con ngựa đen nhìn rất giống Khương.
Cung Dịch Nguyên Cố nâng chén trà ngọc lên ngắm nghía:
- Khương sao? Bây giờ nó đang ở Trúc Sơn viện, không thể nào mà tự đến đây được. Huống hồ gì nó chỉ để mình ta cưỡi.
Huống hồ gì một nữ nhân thương tích đầy mình có thể cưỡi nó trăm dặm đến đây.
Y đặt chén trà xuống, nhìn Thế Tùng:
- Sao rồi?
Thế Tùng trả lời:
- Đã cài Duyệt Hoa vào đoàn vũ sư.
- Tốt. Ra ngoài đi.
Mấy tên kia lui hết ra ngoài, Cung Dịch Nguyên Cố đi xuống cầu thang rồi xuống phố. Nam nhân xinh đẹp, khuôn mặt như trạm ngọc, lam y bay theo gió, mái tóc buộc hờ rũ ra phía sau. Ai cũng bất giác mà ngoái nhìn, những phụ nữ con gái còn phải xuýt xoa.
Khả Nguyệt Lam trà trộn vào đám ca kỹ vũ sư hơn trăm người vào trong cung. Cô để ý đến một nữ nhân tên Duyệt Hoa, người múa chính cũng là người cầm kiếm.
Đến tối ngày mười lăm diễn ra yến tiệc, đứng phía trong nhìn ra sảnh đường đầy những quan viên, hoàng thất. Buổi tiệc được làm ở vườn Ngự Uyển có mái hiên lớn che, là một nơi rất dễ để ám sát.
Cô nhận ra Cung Dịch Nguyên Cố ở trong đám đông, ngồi bên phải hàng vương gia, hắn ưa chuộng huyết y, phải công nhận huyết y khoác lên người hắn rất đẹp.
Nhanh chóng đi vào phòng đợi của vũ nữ, bỏ thuốc mê vào ly trà của Duyệt Hoa. Cô ta nghiễm nhiên không để ý mà uống vào, nhanh chóng gục xuống. Khả Nguyệt Lam kéo cô ta vào một xó, thuốc mê này rất mạnh, phải sáu bảy tiếng mới tỉnh, mà cô lại cho rất nhiều nên an tâm. Mặc bộ đồ của Duyệt Hoa, đeo mạng che mặt vào rồi đi ra ngoài.
Mama đến hối:
- Vũ nữ xong chưa? Chuẩn bị múa chào kìa.
Đám vũ nữ vui vẻ tíu tít:
- Nếu mà múa đẹp có thể lọt vào mắt xanh hoàng thượng.
- Không thì các đại thần trong triều cũng được.
- Ta sẽ không phải lo cái ăn cái mặc nữa.
Cũng đúng, họ phiêu bạt khắp nơi, nếu may mắn được chọn làm cung nữ hoặc nữ nhân của người ta thì có lẽ cuộc đời thay đổi.
Khả Nguyệt Lam đi cuối cùng, thầm nghĩ:
- Đúng là mỗi lần đu nhạc idol cũng không phải uổng phí. Nhờ đó mà mình có thể học múa được nhanh như vậy. Quả thực cảm ơn các oppa unnie nhiều lắm.
Người quản lý đạo cụ giục cô:
- Này, cô nương múa chính phải không? Nhanh lên đây.
Cô cần phải leo lên trần và đu vải xuống, điệu múa " tiên giáng trần" này khó là ở đây. Vết thương trên cơ thể mấy ngày nay không chăm sóc tốt, đi đường xa vài ngày ở eo đã mở miệng ra, chân cũng trầy trụa bong tróc.
Cung Dịch Nguyên Cố ngồi một bên nghe i i a a hát ca trù. Đám nhạc sư gảy đàn đánh trống thổi sáo vài điệu nhã nhạc, đám vũ nữ múa máy lung tung có chút nản.
Tình Quân ngồi bên cạnh nâng bình rượu lên thì ngạc nhiên, thấy một hình vẽ mũi tên từ miệng bình trải dài đến thân bình, hắn nhìn y:
- Vương gia.
Cung Dịch Nguyên Cố nhìn hắn rồi nhìn xuống bình rượu, đưa tay sờ xuống đáy bình, hắn rút ra là một tờ giấy, mở ra đọc thì cau mày:
- Rượu có độc, Thế Tùng là nội gián, người bị mua chuộc. Cẩn thận Phùng Đại Lưu.
Tình Quân nhìn xung quanh, để ý thấy Phùng Đại Lưu đang nhìn họ:
- Vương gia, có lẽ là kế của Phùng Đại Lưu.
Cung Dịch Nguyên Cố lắc đầu, gương mặt thâm trầm:
- Không, chắc chắn hắn không hao tâm tổn sức như thế đâu. Nếu Thế Tùng là nội gián thật, e là tất cả chuyện của chúng ta hắn đã biết.
Tình Quân hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Cung Dịch Nguyên Cố cuộn tay thành nắm đấm, nói:
- Ngươi trở về Tửu Thanh lầu, bảo Hồ Thanh mang theo vài tên sát thủ đến xử lý đám đã bố trí.
Tình Quân gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Cung dịch Nguyên Cố cầm ly rượu có độc rồi nâng lên miệng.
Y không uống, y đổ vào tay áo. Coi như lần này kế hoạch nhanh chóng thay đổi.
Mỉm cười tà mị.
Nhưng ai là người báo tin?
Tờ giấy nhỏ trong bàn tay y bị mân mê đến sắp nhàu nát.
Phùng Đại Lưu thấy Cung Dịch Nguyên Cố nâng rượu độc lên uống thì ngầm đắc ý, hướng về Cung Dịch Nam Dương ngồi trên ngai vàng kia:
- Hoàng thượng, đoàn ca kỹ mà thần chọn lọc có rất nhiều mỹ nữ. Nếu ngài....
Cung Dịch Nam Dương phẩy tay, mặt mày chán ghét:
- Cho vào đi.
Phùng Đại Lưu quay lại nói với thuộc hạ bảo đoàn vũ nữ chuẩn bị vào múa.
Tám vũ nữ mặc hồng y xinh đẹp lả lướt chạy vào, đúng là đẹp nao lòng. Cung Dịch Nguyên Cố ngồi một vên cũng phải yên lặng nhìn một chút. Từ trên trần điện rơi xuống hàng loạt sợi vải đỏ, thêm những cánh hoa sặc sỡ, một cô nương nhẹ thả người xuống. Bạch y phấp phới, dù là có mạng che mặt nhưng đôi mắt kia cũng thuộc là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Khả Nguyệt Lam có chút căng thẳng, tiếng hò reo phía dưới khiến cô đỡ đi phần nào. Trụ trên dải hoa xoay vài vòng rồi tiếp đất rút kiếm ra múa. Nói thật thì múa kiếm này nó còn dễ hơn mấy MV của idol cô, cân được tất. Chợt nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Cung Dịch Nguyên Cố khiến cô có chút chột dạ, dời tầm nhìn qua chỗ khác.