Sau khi hỏ sự lập chính thất xong xuôi, Nguyệt Lam lại muốn chuẩn bị trở về thế giới hiện đại. Nghĩ rằng cả nhà chắc sẽ tức giận với cô lắm, đã hứa về trước tháng 1 mà giờ đã gần qua tháng 2 vẫn chưa thấy mặt. Vẫn là một ngày lạnh lẽo như mọi khi, cây mơ má đào đã rộ hoa trắng cả cây, hương thơm nhàn nhạt. Hoa sen dưới ao, cây hải đường, cây bòng bòng cũng khoe sắc. Cả viện ngập tràn là hoa nở, hương vị mùa xuân vẫn ngập tràn. Cung Dịch Nguyên Cố hôm nay vào triều để chuẩn bị việc đi sứ, buổi trưa trở về thấy Nguyệt Lam vẫn đang nằm trên giường ngủ.
- Hồng Anh.
Hồng Anh nghe tiếng liền chạy vào:
- Tam vương gia có gì dặn dò?
Y liền hỏi:
- Nàng ấy ngủ khi nào?
Hồng Anh nhớ lại rồi trả lời:
- Lúc sáng nàng ấy dậy ăn sáng xong ra giảng đường một lúc, đến hết giờ Thìn thì lại trở về ngủ đến bây giờ.
Cung Dịch Nguyên Cố lo lắng, đi lại sờ trán cô, rồi lại bảo:
- Dạo này sao lại ngủ nhiều như thế? Lại còn sụt cân nữa.
Hồng Anh cũng đồng tình với y:
- Tam vương gia, mỹ nhân tỷ tỷ dạo này ăn không ngon, cứ ăn một hai miếng sẽ bỏ. Nhưng lại rất thích ăn mứt trần bì, hồi sáng đã ăn hết một nửa túi.
Y nghĩ ngợi một lúc rồi bảo:
- Mời đại phu.
Cô bé nghe thế hoảng hốt, hai mắt ập nước kinh sợ:
- Tam vương gia.... có phải..... có phải mỹ nhân tỷ tỷ....
Cung Dịch Nguyên Cố cau mày:
- Ngươi cứ đi mời đại phu đi.
Hồng Anh hoảng loạn, chân cao chân thấp chạy vội đi. Chạy ra khỏi Đoản Bạch viện thì khéo gặp Cung Dịch Nhậm Anh. Do cắm đầu cắm cổ nên không phanh lại kịp, thế là đâm sầm vào.
- Ai da, mèo hoang, ngươi đi đứng kiểu......
Thấy gương mặt đỏ bừng lên của cô, cậu lúng túng:
- Chỉ là đụng một cái thôi mà tại sao ngươi lại khóc?
Hồng Anh khóc to hơn, vừa nấc nghẹn vừa nói:
- Cửu cửu, mỹ nhân tỷ tỷ sắp chết rồi.
Nhậm Anh nghe đến liền sảng hồn, mở to mắt:
- Cái gì???
Cô bé liền chỉ vào Đoản Bạch viện, thút thít:
- Tam vương gia bảo ta đi mời đại phu, nếu không có chuyện gì thì mời đại phu làm gì chứ. Rõ ràng tỷ ấy sắp chết rồi.
Nhậm Anh cũng ong ong hết cả đầu, không suy nghĩ nhiều mà kéo cô đi:
- Ngươi còn đứng đó khóc làm cái gì? Mau đi mời đại phu, mạng người quan trọng.
Hai người chạy như ma đuổi ra khỏi Đinh vương phủ, đến Thanh Tửu Lâu tìm Hồ Thanh đến.
Sau khi bị Cung Dịch Nguyên Cố nhất quyết bắt đi xem bệnh thì Nguyệt Lam cũng đành chấp thuận. Cô ngồi dậy khỏi giường, làu bàu:
- Ta ngủ một chút có sao đâu chứ, cũng đâu có bệnh hoạn gì mà chàng cứ phải làm quá lên.
Yến Thư thay mặt Hồ Thanh đi vào cũng nhanh chóng bắt mạch, khẽ cau mày liền hỏi:
- Tam vương phi, nguyệt sự của nàng dạo này có đều không?
Nguyệt Lam cố nhớ lại, vốn dĩ kinh nguyệt của cô không có đều, mỗi tháng trễn năm bảy ngày là chuyện bình thường. Nhưng quả thực nếu tính cả tháng này thì gần hai tháng cũng chưa thấy biểu hiện gì. Cô liền lắc đầu:
- Vẫn chưa thấy đến.
Yến Thư che miệng cười, nàng ta đứng dậy, quay lại nói với Cung Dịch Nguyên Cố:
- Tam vương gia, chúc mừng ngài, là hỉ mạch.
Y nghe xong liền ngây ngốc, một lúc sau mới nở nụ cười:
- Thật sao? Nguyệt Nhi, nàng có thai rồi.
Yến Thư cũng đỗi vui mừng:
- Được hơn hai tháng rồi.
Con tim treo lơ lửng của Hồng Anh và cửu vương gia cũng được kéo lại lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Không chết người là được. Nhà có thêm một thiếu gia lại càng vui.
Sau khi Yến Thư nhắc nhở chú ý sản phụ từng thứ một rồi cũng trở về.
Nguyệt Lam cũng đơ người, thần hồn bay lên trời, đầu óc bấn loạn. Sau khi mọi người rời đi cô mới bình tĩnh lại, liền khóc. Cung Dịch Nguyên Cố xoảng hồn, bối rối đi lại dỗ dành cô:
- Sao thế? Ngoan đừng khóc, Nguyệt Nhi ngoan.
Cô đẩy y ra, càng khóc to hơn, giọng uất ức:
- Tại chàng đó, đã bảo phải cẩn thận, mà cuối cùng lại thành như vậy. Ta ở bên kia còn chưa có nói với bố mẹ đâu, bây giờ lại thêm một người nữa thì làm sao bây giờ?
Y cũng không biết làm thế nào, tay chân luống cuống:
- Ta..... ta biết lỗi rồi, là ta không tốt. Đừng khóc nữa có được không?
Nguyệt Lam không nghe vẫn khóc lớn. Coi như lần này trở về nhà là ăn roi của bố mẹ rồi. Còn thế nào được nữa, bỏ nhà theo trai xong cái có bầu.
Cung Dịch Nguyên Cố cũng khổ sở loay hoay mãi, cũng may cô khóc chán rồi liền nấc lên vài cái:
- Ta muốn ăn cơm.
- Được được, ta bảo người lấy cho nàng.
Sau khi ăn vài miếng cơm lót dạ, cô cũng đã bình tĩnh lại, giương đôi mắt đáng thương lên nhìn y:
- Chàng với ta về chịu tội đi.
Y khó hiểu, hỏi lại:
- Tại sao?
Nguyệt Lam ôm ngang eo y, uất ức:
- Ta đã không nói gì với bố mẹ, còn đến đây cưới chồng đẻ con. Hay chúng ta trở về đó nói chuyện với họ.
Đường đường chính chính.
Cung Dịch Nguyên Cố nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Vậy đợi khoảng vài tháng nữa nàng không còn nghén chúng ta sẽ về có được không?
Cô đồng ý, chỉ thêm vài tháng nữa thôi cũng được.
- Nguyệt Nhi.
- Hửm?
- Ta phải đi đến Hoàng Ngân hai tháng.
Nguyệt Lam nghe xong thì hơi lo lắng. Hoàng Ngân là nơi vùng núi đồi, loạn lạc, tham nhũng, thiên tai triền miên.
- Chàng đến đó làm gì?
Y trả lời:
- Khảo sát dân tình, đáng lẽ ta sẽ đưa nàng theo, nhưng mà bây giờ đã có một tiểu bảo bối. Nàng nên ở nhà tĩnh dưỡng.
Cô có chút mất mát, nhưng cũng rõ biết bốn tháng đầu phải cẩn thận cho thai nhi, không thể đi lại nhiều. Huống hồ là cưỡi ngựa chạy khắp nơi như trước kia.
- Vậy cẩn thận nhiều một chút. Khi nào chàng đi?
- Ba ngày nữa.
Đôi phu thê trẻ ngồi nói chuyện với nhau, tràn ngập sự hạnh phúc.
Cung Dịch Nguyên Cố mấy ngày ở trong Đinh vương phủ với Khả Nguyệt Lam không rời nửa bước. Y như một tên ngốc cứ áp tai vào bụng phẳng lì của cô:
- A, hài tử, con hãy là con gái nhé. Ta là cha của con đây, Tiểu Nguyệt Nhi, con có nghe không?
Nguyệt Lam cười sặc sụa, vuốt mái tóc của y:
- Đứa bé chưa thành hình người nữa, mới hơn hai tháng thôi mà.
Y không nghe, vẫn cứ nói:
- Tiểu Nguyệt Nhi, ngày mai ta phải đi rồi, hai tháng sẽ không gặp hai mẹ con. Con ở trong đó đừng quậy nhé, ta sẽ về sớm thôi.
Cô cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Một nam nhân thông minh đến mấy cũng ngốc khi có hài tử mà thôi.
Hôm sau tạm chia tay nhau, Cung Dịch Nguyên Cố cùng đoàn người ngựa đến Hoàng Ngân tiếp trợ. Khả Nguyệt Lam cũng không thể hiện ra nhiều, bên cạnh cô còn Hồng Anh và cả những a nương nên không buồn lắm. Chỉ là hai tháng thôi, nháy mắt sẽ qua. Anh quốc công phu nhân rất hay lui đến Đinh vương phủ để thăm hỏi bầu bạn với cô. Hôm nay bà mang đến cho cô một xấp vải lụa sa tanh thượng hạng, bảo rằng là để sau này may y phục cho hài tử. Nguyệt Lam cũng không tiện từ chối nên nhận lấy.
Ở trong phủ mãi cũng chán, thế là cô lại mon men đi xem mấy cái kỹ thuật. Làm mấy món đồ chơi nho nhỏ đáng yêu. Ban ngày thì đến giảng đường hoặc là Thục viện, buổi chiều sẽ ngoan ngoãn ở Đoản Bạch viện mở sòng bài nho nhỏ. Chưa gì đã một tuần y đi, không được gặp mặt quả là nhớ nhung không chịu nổi. Trong khi bảo người giọn lại phòng, cô vô tình thấy vài quyển sách cũ. Theo cái lười không muốn học chữ kia chắc chắn sẽ không thèm mở ra xem, nếu có mở cũng chẳng hiểu gì. Nhưng không biết tại sao hôm nay lại nổi hứng xem, chỉ là lật ra rồi gấp lại.
Nó cũng chẳng có gì, một trang sách trắng với những chấm nhỏ nổi.
- Chữ Braille?
Cô không biết đọc chữ Braille, nhưng biết nó dành cho người khiếm thị. Nhưng mà tại sao thời đại này lại biết chữ Braille?
Hoài nghi một chút, cô lật thêm vài trang nữa, một nửa quyển đầu là chấm nhỏ dày đặc, một nửa quyển sau là hình vẽ.
-Cái gì đây?
Nguyệt Lam thốt lên, không thể tin được. Cô ngạc nhiên, bấn loạn.
- Tạo sao.......
Không nói nên lời, từng trang từng trang vẽ chi tiết các toà nhà hiện đại. Có tháp Eiffel, có quảng trường thời đại, ngay cả toà nhà Lance ở trong thành phố cũng được vẽ lên.
Đầu óc một mớ hỗn độn, rõ rành những tờ giấy cô vẽ chơi chơi không phải là loại này, quyển sách này nó đã cũ kỹ, rõ ràng là để lâu rồi.
Cái này có liên quan đến việc mình biết xuyên không hay không?
Không nghĩ ngợi nhiều, cô vội vàng gọi Hồng Anh rồi cùng đến Thanh Tửu lầu.
Hồ Thanh có thể biết.
Thời tiết càng về tối thì càng lạnh, tuyết cũng đã rơi trên đường rất nhiều. Chiếc xe ngựa lóc cóc trên đường, nó mang theo sự hỗn loạn của cô đi. Nguyệt Lam ngồi trên xe, tay nắm chặt quyển sách kia.
Nó có nghĩa là gì? Ai là người vẽ ra những thứ này?
Từ Đinh vương phủ đến Thanh Tửu Lâu phải đi qua hai con phố lớn, rồi dọc theo một con đường hai bên toàn là nhà mới đến. Chỗ đường Phổ Nhu là nơi giao nhau giữa hai con phố Phổ- Nhu, bốn bề đều là khách điếm quán ăn và Thanh lâu. Vốn bây giờ là mùa xuân nên vãn khách khắp nơi đổ về, kịp cho tiết thanh minh vào tháng ba. Người đi rất nhiều, nên không thể chen xe ngựa vào được. Nguyệt Lam cẩn thận xuống xe ngựa:
- Thanh tửu lầu ở ngay cuối phố, đi bộ một chút là được.
Hồng Anh cũng chỉ nghe theo, gật đầu. Cô nói với Cao Hùng:
- Huynh ở lại đây, khi nào bớt người rồi cũng đến luôn.
Nói xong cô và tiểu nô tỳ bước đi, người đông nhưng không hỗn loạn, rất biết tránh né nhau. Tuy rằng buổi chiều gần tối nhưng vẫn nhộn nhịp.