Anh tên Dương, ôn hoà, ấm áp, dịu dàng bí hiểm, nhưng lại làm em yêu đến điên cuồng. Làm bạn trai em, anh không hứa hẹn điều gì, mỗi lần em hỏi anh yêu không thì anh đều trả lời chỉ duy một câu nói: Thời gian sẽ trả lời tất cả.
Không biết từ bao giờ, em dịch nghĩa đó là từ Yêu một cách ngu ngốc và khờ dại biết bao.
Lúc đó em vẫn là sát thủ máu lạnh nức tiếng giang hồ, còn anh, anh không biết, anh chỉ là một nhà văn bình thường. Dù biết cả hai không cùng một thế giới, không chung một con đường nhưng chính em lại không muốn rời xa, càng gần gũi lại càng thấy dễ chịu.
Không, tình yêu này em không thể từ bỏ, vì anh, vì tất cả mọi thứ anh đã cho. Ở bên anh là nơi em thấy bình yên nhất, là khi em thấy tự nhiên nhất, có thể nói cười không phòng ngự vì anh sẽ không thể phản bội em. Sáng đi dạo, trưa anh ngồi viết, em đọc những tác phẩm của anh, tối cùng ngắm sao trời dưới thảm cỏ xanh. Ước gì cuộc sống trải qua nhẹ nhàng êm đẹp mãi mãi thit tốt biết bao.
Nhưng đó là khi anh còn chưa biết thân phận thật sự của bạn gái mình, nên vẫn an nhiên không kinh tởm.
Ngày hôm đó, anh đang đi dạo một mình trên bến tàu, vầng trăng sáng chiếu xuống nền sông tạo thành cảnh hoàn mỹ đến lạ. Bầu trời đầy sao, hôm đó, em đang đi làm nhiệm vụ, nói dối anh là bị bệnh nên ở nhà.
"Đoàng", tiếng súng vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch, anh ngay lập tức thấy chuyện không hay liền chạy theo hướng âm thanh đó. Khi ấy em cầm súng, bắn chết một tên phản bang, máu loang thành một vũng, nhuốm đỏ vạn vận trước mắt. Nhưng không phải là tất cả, vẫn còn anh, vẫn sáng rực rỡ dưới bầu trời đêm ấy, nhưng ánh mắt đó không còn ôn nhu dịu dàng nữa mà nhường lại cho sự kinh hãi ghê tởm.
Trái tim em chùng xuống, từ hôm đó....em không còn thấy anh nữa.
Anh đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời em như chưa từng xuất hiện, căn nhà đó giờ là một khoảng trống, những nơi cả hai cùng đi qua giờ chỉ tianf hồi niệm. Điều duy nhất em còn giữ lại là Facebook và số điện thoại.
Em không dám gọi anh chỉ bởi em sợ ngay sau đó anh sẽ không bắt máy thêm một lần nào nữa.
Em vẫn ra vào tường face anh mỗi ngày nhưng không dám để lại một dấu like hay đoạn comment nào, em sợ anh sẽ block.
Em vẫn giữ lại thói quen đó, đi đến những nơi mình thường đến, lặp theo thói quen đã hình thành.
Em biết, em vẫn còn nhớ anh đến thế nào, nhưng apchi dù anh đã không còn là người luôn kề vai mỗi đêm, quan tâm mỗi khi buồn nữa...Anh ra đi, không một lời tạm biệt, không một câu nói...
Ước mơ xa vời, một ngày nào đó đang đi trên con đường cũ thấy anh, anh cười nói: " Anh nhớ em, chấp nhận những gì em làm, không thể sống thiếu em" Chắc...hạnh phúc đến vỡ oà.
Nhưng giờ thì thế nào, chờ mãi không quay về cũng mệt, đành im lặng mím môi cười thầm: Trái dâu đầu không chua cũng đắng,
Mối tình đầu không nát cũng tan...
Ký ức vẫn mãi là ký ức thôi....