Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long mắt chữ a miệng chữ o!
Đội ngũ mười hai nghìn người, còn có một phó soái với cấp độ tu vi cao hơn thống lĩnh, vị đó .... Cái gì mà Hồng Thủy Đại Vu chỉ dùng một chùy?
Tả Tiểu Đa nuốt nước bọt, khô khan nói: "Vị Hồng Thủy Đại Vu đó ... mạnh như vậy? Thật sự là thiên hạ vô địch sao?"
“Há chỉ là lợi hại?"
Bà Thạch thở dài: "Thời điểm đó, chính là cơn ác mộng của cả đại lục Tinh Hồn ... Nghe nói ngay cả Tuần Thiên Ngự Tọa và Trích Tinh Đế Quân ... Cũng không phải là đối thủ của hắn ... "
Lý Thừa Long sắc mặt trắng bệch, nói: "Vậy Tả Hữu Thiên Vương thì sao? Có thể đánh lại chứ?"
Bà Thạch trợn mắt đáp: "Bớt nói lời trẻ con đi, Hữu Thiên Vương trong số Tả Hữu Thiên Vương chính là con trai của Trích Tinh Đế Quân ... kém một thế hệ, thực lực bọn họ vẫn chưa vượt qua được tổ tiên đâu."
Tả Tiểu Đa chỉ thấy da đầu mình như muốn nổ tung.
“Vậy vị Hồng Thủy Đại Vu này, há chẳng phải hiên hạ vô địch rồi!"
"Hắn vốn dĩ là bất khả chiến bại!"
Bà Thạch hừ một tiếng: “Tinh Hồn võ giả thế hệ kia của chúng ta, ai cũng muốn băm hắn thành trăm mảnh, nhưng ai cũng phải thừa nhận, hắn chính là là đệ nhất thiên hạ!"
"Thực sự lợi hại như thế sao !? "
Tả Tiểu Đa thán phục.
"Đi học đi." Bà Thạch nói: "Gần trưa có về ăn cơm không? Thích ăn gì? Ta làm cho ngươi."
Tả Tiểu Đa cười híp mắt: “Ta mua đồ ăn trở về rồi cùng bà Thạch uống rượu nha, Lý Thành Long mà say thì hay nổi điên lắm, ta không thích uống với hắn."
"Thằng khỉ nhỏ!"
Bà Thạch mắng yêu một câu: “Đi đi! Chăm chỉ hơn một chút, cái thứ này, nhất định phải nắm chắc nền tảng! Con đường phía trước mới vững vàng, mới đi được xa, nhớ lấy!"
"Vâng, ta nhớ rồi!"
Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long sải bước rời đi.
Bà Thạch nhìn theo hai thiếu niên rời đi với sức sống trẻ trung tràn trề không khỏi khẽ mỉm cười.
Tuổi trẻ tràn đầy sức sống như vậy ... Thực sự nhìn thấy rất nhiều rồi.
Nói không chừng vài năm nữa, đi ra chiến trường, sẽ có được thành tựu đáng ngưỡng mộ
Giữa những dòng suy nghĩ tuôn trào, nó lại được quy về một tiếng thở dài.
Vu Minh xa xôi.
Đại điện Vu Minh!
Sâu dưới lòng đất.
“Ôiļ"
Một ngụm máu thẫm phụt ra mấy chục mét.
Một dáng người vạm vỡ với mái tóc xõa, không ngừng hít từng hơi thở nặng
nề.
Đột nhiên trong mắt hắn lóe lên một tia sáng sắc bén.
“Mắt của ông đây hồi phục rồi!"
Hắn thở khò khè, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, đột nhiên ngẩng đầu lên trời thét: "Tên họ Tả kia! Con mẹ nó chúng ta chưa xong đâu!"
Đôi mắt đã khôi phục rồi, cơ thể cũng đang từ từ ổn định trở lại, nhưng thỉnh thoảng lại như thế, lâu lâu lại yếu ớt một chút.
Tình trạng này đã khiến cho người vô địch một thời Hồng Thủy Đại Vu càng cảm thấy không nói nên lời.
Thỉnh thoảng, một luồng sức mạnh điên cuồng ập vào cơ thể, chớp mắt còn mạnh hơn lúc trước, mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng chưa được mấy ngày, sức mạng của bản thân sẽ lại bị rút đi rất nhiều, tình trạng này, hoàn toàn bị động, càng không có cách kháng kháng cự!
Tình trạng này cứ tái đi tái lại triền miên, nhiều đợt khiến hắn khốn đốn.
Hồng Trần Luyện Tâm, kết thúc rồi.
Tu vi của bản thân, quả thực là đã tăng lên một bậc!
Nhưng tình trạng cạn lời như thế này, cũng theo đó mà tới.
Bên này có một mối liên hệ, đó là không ngừng cung cấp vận khí, có vẻ như có người đang tích tụ vận khí cho bản thân, bên kia hình như lại có một cái ống nước, đang không ngừng hút vận khí từ bên ngoài.
Làm cho trạng thái của mình lúc thì như mạnh nhất thiên hạ, lúc thì như một con gà yếu ớt ...
Mặc dù bản thân đã ra sức thử nhiều phương pháp khác nhau để cân bằng trạng thái, mặc dù đã cải thiện rất nhiều so với lúc mới quay lại, nhưng mà ... Thỉnh thoảng xuất hiện loại trạng thái cực kỳ yếu ớt này, vẫn không thể ngăn chặn!
Ta có thể quét ba nghìn dặm, tất cả sinh mạng trong ba nghìn dặm đó ta đều có thể đè bẹp!
Cho dù là võ giả cấp cao, cũng không ngoại lệ!
Nhưng sau khi đè xong, nói không chừng bên đó vừa co giật, ta sẽ có thể từ trên trời rơi xuống trong tích tắc một cách đầu óc hỗn loạn!
Loại trường hợp này, làm sao dám ra ngoài?
Nho đau trong luc nay, gap phai mot nhan vat tan nhan tương tự, có the thừa cơ giết chết ta, nếu là cách chết này, há chẳng phải trò cười của thiên hạ?
Hồng Thủy Đại Vu cảm thấy như mình sắp phát điên!
"Tên họ Tả ...... Con mẹ nhà ngươi thật tàn nhẫn! Không ngờ lại nỡ dùng chính con trai của mình ra để tính kế ta ... Ta ta ... mẹ kiếp ... "
Hồng Thủy Đại Vu cạn lời đến cực điểm: "Nhẫn bản mệnh của ông đây ...... Cũng bị nhà ngươi lừa mất ... "
Rắc một cái, khiến nắm tay trống không nổ tung.
Nhưng sau đo lại bắt đầu tho hon hen từng hơi một.
Từ khi tỉnh dậy, mỗi lần nhớ lại việc này, Hồng Thủy Đại Vu đều kích động muốn đập đầu xuống đất!
Ông đây bị lừa rồi!
Thực sự bị lừa rồi!
Bị lừa quá thảm ....
"Lão đại, chuyện gì đang xảy ra với người vậy?" Một người cả người đỏ rực bước vào.
"Không sao đâu!"
Hồng Thủy hừ lạnh một tiếng nói: “Ta dùng bí pháp nâng cao cảnh giới, dĩ nhiên là thành công, nhưng cần một khoảng thời gian ổn định, muốn củng cố trạng thái triệt để, khôi phục về trạng thái mạnh mẽ, sợ rằng phải mất hơn mười năm!”
“Mười năm ?! ”
Người kia lập tức rơi vào trạng thái ngẩn người.
Hiện tại cái mà lão đại không muốn nghe nhất đó là đứa con trai nuôi kia của hắn ....
“Lão, phu, không, cần!"
Hồng Thủy Đại Vu nhìn người trước mặt, ánh mắt như muốn đập vào mặt hắn, hắn nói từng chữ: "Còn nữa ... Sau này không được nhắc hai chữ con, trai, nuôi, trước mặt ta, hiểu chưa ?!
"Hiểu hiểu hiểu ... "