Diệp Trường Thanh cũng không quan tâm những người đó, đảo mắt nhìn chăm chú xung quanh căn nhà nhỏ, mở miệng nói: "Tất cả đừng động đậy."
"Trước tiên dùng chân nguyên cố định nền móng, sau đó ta lại khóa lại không gian trên dưới và dưới đất ba trượng, chúng ta chuyển nguyên vẹn ngôi nhà này đi."
“Ừm, hiểu rồi."
Dưới quan sát trợn mắt há mồm của Tả Tiểu Đa, ba người Diệp Trường Thanh hò hét, nhanh chóng trực tiếp chuyển căn nhà nhỏ của bà Thạch ngay ngắn dời đi.
Diệp Trường Thanh ngồi trên mái nhà, với nguyên khí dồi dào, phong tỏa không gian, khiến mọi thứ của căn nhà nhỏ, ngay cả một cục đất cũng không bị rơi xuống.
Ma ngược lại Hạng Cuồng Nhan đi đen phía dưới, một tay nang tat cả, đẩy lên không, bay vút đi.
Tóm lại chính là cách thức gây kinh hãi cộng đồng này ... chuyển toàn bộ căn nhà nhỏ đi.
Vốn dĩ cho rằng dời nhà cần rất nhiều người, Tả Tiểu Đa đang xoa tay muốn giúp đỡ dại ra tại chỗ.
Vốn dĩ hắn còn định điện thoại gọi người tới giúp cơ.
Trong dự định của hắn, có dời đồ dùng trong nhà, dời sách, dời ....
Bây giờ xem ra, mình chính là dế nhũi.
Hiệu trưởng Diệp dứt khoát dùng tay vuông vắn như vậy, ngay cả nền đất cũng đóng gói mang đi luôn rồi ....
Văn Hành Thiên thừ ra dẫn theo năm người bị Tả Tiểu Đa đánh tàn phế, cũng lập tức biến mất.
Năm người này, tất cả đều là bảo bối, cần phải cẩn thận hầu hạ, dời căn nhà nhỏ đi, ở đâu cần ba đại cao thủ dắt tay nhau, đây mới là quá huy động nhân lực nè!
Nhìn thấy người đều đi rồi, bà Thạch xoay người lại, bang một tiếng, ngón tay cứng cáp gõ lên đầu của Tả Tiểu Đa.
"Hả?" Tả Tiểu Đa che đầu choáng váng, trong mắt đều không hiểu.
"Vì sao không cầu cứu?"
Bà Thạch nghiêm khắc nhìn hắn: "Rõ ràng ngươi chỉ cần gọi một tiếng, viện trợ sẽ đến, người chỉ là một cảnh giới Thai Tức nhỏ xíu, muốn làm nhiều như vậy làm cái gì? Đúng là người có thể đánh thắng, nhưng chuyện ngươi có thể chiến đấu vượt cấp, không phải sau hôm nay cũng bị bại lộ sao ?! "
Tả Tiểu Đa sờ đầu: "Hehe ... ta là sợ ... "
"Sợ ta khó chịu?"
Lần này bà Thạch dùng ngón tay gõ lên trán hắn, nói: "Con khỉ nhỏ nhà ngươi, tình thương quá lớn, nghĩ cũng quá nhiều."
Tả Tiểu Đa lại kêu đau một tiếng.
Ngón tay của bà Thạch giống như cốt thép, gõ lên da đầu mình vang bang bang, cảm giác đau giống như có thể phóng to, khiến mình cực kì khó chịu.
Nhưng mà mới gõ hai cái, đau đến nước mắt của Tả Tiểu Đa gần như rơi xuống, vội vàng xin tha: "Bà Thạch, sau này ra không dám nữa."
Nhận nhát gan, Tả Tiểu Đa là chuyên nghiệp.
Nước mắt đầm đìa đó, còn mang biểu cảm hổ thẹn chân thành nhận sai, chắc chắn có thể khiến bất kì giáo viên và người lớn nghiêm khắc nào cảm nhận được thành ý!
Quả nhiên bà Thạch bị lừa, hừ nhẹ một tiếng: "Biết sai là tốt."
Lập tức bước về trước, tốc độ không nhanh không chậm, không vội cũng không trì hoãn.
Chân cẩu của Tả Tiểu Đa cũng vội vàng đuổi theo, trên đường hỏi han ân cần, không được vồn vã.
Sau lưng, chỉ còn lại vẻ mặt khó chịu lẫn lộn của các thôn dân.
Cứ thế nhìn bà Thạch rời đi.
Chỉ để lại một hố lớn vuông vắn!
Cho dù là Diệp Trường Thanh, hay là đám người bà Thạch, trong toàn bộ quá trình dời nhà, đều không nhìn những người này nữa.
Tình cảm của tổ trạch, sớm đã tiêu tan sạch trơn trong từng lần hãm hại tán tận lương tâm, một chút cũng không còn.
Sau lần này, cắt đứt hoàn toàn này, lại không chút tình cảm.
Tả Tiểu Đa và bà Thạch tự nhìn tự cười nói mà đi, không ngoảnh đầu lại nữa.
Loại lạnh nhạt không nói đó, chốc lát khiến những người này toàn thân lạnh lẽo, kinh hoàng khiếp sợ.
Ở hộ gia đình mà sống ở khu vực này, chủ yếu mọi người đều biết, bà lão này là cao thủ, đại cao thủ siêu cấp, nhưng mọi người cũng đều biết, vị cao thủ siêu cấp này mãi mãi sẽ không ra tay.
Nguyên nhân quan trọng nhất để không ra tay là, ở đây là tổ trạch của hiệu phó Thạch đó!
Toàn thôn trên dưới mỗi người đều là láng giềng.
Mọi người còn biết, chồng của bà lão này là bị vu oan!
Nhưng lại không đáng ngại, những lời mà bọn họ cố ý nói, lại kích thích đối phương, những chuyện cố ý làm, để chọc giận đối phương.
Loại sung sướng khi làm nhục cường giả Vân Đoan, dạng 'Ngươi không phải rất đỉnh sao? Làm sao lại chết? Ngươi không phải hiệu phó ngồi trên cao sao? Người không phải không ai dám trêu chọc sao? Sao bây giờ như vầy? Năm đó xin ngưoi mở cửa sau để bọn trẻ vao trường học, ngươi nói bọn trẻ không có tư chất, người không bằng lòng, bây giờ thế nào? Người không phải vẫn chết sao?'
Sống vượt lên bọn ta, chết rồi, danh tiếng bê bối như vậy, lại còn muốn để bọn ta tiếp tục cung phụng? Ngươi là ai?
Để lại góa phụ, lẽ nào còn muốn bọn ta cung phụng như bà nội?
Bắt nạt nàng, bắt nạt nàng thì đã làm sao nào?
Loại lòng dạ méo mó tối tăm này, không biết từ khi nào trỗi dậy, nhưng thực sự tồn tại.
Hôm nay, đối phương phải đi rồi, bọn họ mới nghĩ ra, nếu ở đây không có bà lão này, tổn thất, đền bù, trợ cấp mà biến cố lần này tạo nên .... không biết lúc nào mới có thể đến ....
Nếu bà lão còn ở đây, những trợ cấp này, những đền bù này, xây nhà lại lần nữa, rất nhanh toàn bộ có thể đến nơi!
Có lẽ ngay trong ngày mai cũng không chừng, tóm lại là sẽ cực kì nhanh!
Đây là chuyện không cần nghi ngờ!
Nhưng bây giờ, bà lão đi rồi, đóng gói tất cả tổ trạch mang đi, cũng sẽ không trở về nữa.
Ý vị này, những đền bù hỗ trợ đó ... đương nhiên đến vẫn đến, nhưng chắc chắn sẽ không quá nhanh, hơn nữa cũng chắc chắn sẽ không đủ mức.
Tương tự không cần nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ không có tư cách để người ta lập tức đến nữa!
Thậm chí ... bọn họ còn không bằng một xác chết.
Trong ánh mặt trời chiều.
Tất cả mọi người dại ra nhìn, một già một trẻ đạp lên nắng chiều, dần dần đi xa, hối hận vô biên, càng giống như bóng tối vô biên này đem đến.
Đã nhấn chìm toàn bô.