Nhưng Tả Tiểu Đa làm sao có thể quan tâm?
Chỉ là trong lòng rất đáng tiếc .... có lẽ trước tiên nên xem tướng cho năm người này, phán đoán tai họa đổ máu ..... bây giờ .... Chưa có cơ hội.
Ầm một tiếng, phòng của vị chủ nhiệm đó, mái nhà cũng bay lên trời!
Tả Tiểu Đa không ngớt lớn tiếng hét thảm, đập ra từ bên khác, ầm ... lại là một mảng tường sập xuống ....
Không đến một phút, đã có mười bảy mười tám ngôi nhà bị Tả Tiểu Đa đụng ngã, bị chưởng phong liên tục phá nát!
Nhưng năm người phía sau lại càng ngày càng nóng lòng như lửa đốt.
Tiểu tử này làm sao lại cứ lẩn như trạch vậy?
Năm cao thủ Anh Biến, liên thủ bao vây tiêu diệt một tên tiểu tử vừa mới Thai Tức, lại có thể bị hắn liên tục chạy thoát ...
Đế quốc có quy định, không cho phep tu y lam tổn thương người bình thường.
Chúng ta là vì không chọn thủ đoạn mà đạt đến mục đích, nhưng làm sao tiểu tử này cũng không có chút lo lắng?
Lẽ nào hắn không nên bảo vệ dân chúng bình thường sao? Lại còn vui mừng cùng chúng ta đánh!
Đương nhiên Tả Tiểu Đa không lo lắng.
Bọn họ đuổi giết ta, bất chấp không kiêng kị như vậy, ta chỉ là Thai Tức tầm thường còn có cách gì? Đối diện với sự đuổi giết của các ngươi, ta chỉ chú ý chạy trốn, lẽ nào không bình thường sao?
Đụng vỡ vài ngôi nhà, chẳng lẽ không bình thường sao?
Ta không nên giết đám côn đồ bên này, nhưng có thể khiến bọn họ từng người kiệt sức nản chí, nếu vì vậy lại ngộ thương ngộ sát vài người, càng tốt, càng rửa hận!
Từng người hưởng thụ những ngày thái bình mà những anh hùng bỏ mạng sống ra đổi lấy, lại làm thủ đoạn tán tận lương tâm tàn sát người thân của anh hùng, người như vậy ta không thể giết ....
Nếu đã như vậy, từng người các ngươi đều đi sửa nhà đi!
Tả Tiểu Đa xông trái xông phải, bóng người luôn nhanh như chớp, nhìn như sống chết trong chớp mắt, lại có thể trong ranh giới suýt xảy ra tai họa, chạy trốn.
Bang bang bang ....
Một dãy nhà liên tục sập đổ.
Vô số hộ gia đình, đều run bần bật trong đống hoang tàn, đây là ngày tận thế đến sao?
Đây chính là sức mạnh của võ giả sao?
Chỉ là chạy tới chạy lui, chỉ là dùng cơ thể máu thịt, đập vỡ vụn nhà của chúng ta?
Nhưng ngươi chạy tới chạy lui thì chạy đi, chuyên môn chạy lên tường nhà chúng ta làm cái gì?
Mười bảy mười tám ngôi nhà trong khu vực đều đã sập, nhưng mà người sống sót, mười người người chết một ai ...
Trong đám bụi, Tả Tiểu Đa đột ngột bay lên, trong tay cử động, rải mưa tiền đầy trời!
Hai ba chục hồ lô nhỏ, không tiếng động trôi nổi trong mây mù.
Năm người chia ra năm hướng, xông vào mây mù, lại tiến hành vây giết.
Nhưng, bang bang bang ... tiếng nổ lanh lảnh không ngừng vang vào tai.
Năm người đồng thời tức giận hét lớn: “Đồ bỉ ổi vô sỉ, lại dám dùng ám khí!"
Khuôn mặt của một trong số đó dính đầy máu tươi, sắc mặt hung ác.
Lại bị Tả Tiểu Đa dùng một cái hồ lô nhỏ toàn lực rót vào, thử vận may, linh khí nóng rát ẩn chứa trong hồ lô nhỏ này, liên tục đánh xuyên qua linh khí phòng thân của hắn, mặc dù kịp thời nghiêng đầu tránh đi chỗ yếu là đôi mắt, nhưng cuối cũng lỗ tai không tránh được bị đánh trúng phân nửa.
Người đó xấu hổ và giận dữ xen lẫn, sát ý tăng thêm, giữa thân trên mạnh mẽ, lại nghe sau gáy đột ngột xé gió, một viên hồ lô nhỏ lại bay về với tốc độ càng nhanh, bang một tiếng đập vào sau gáy của hắn!
Xác thực đập một chút này, đập đến đầu của hắn chóng mặt, suýt chút chưa ngã xuống đất!
Chỉ là một bạch ngọc hồ lô nho nhỏ này, lại nguy hiểm đánh xuyên đầu!
Mặc dù không trực tiếp xuyên vào não, nhưng cũng đánh ra một lỗ máu sau đầu, máu tươi phun ra như trẻ con đi tè!
Trong nhất thời trong lòng người bị thương vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Làm sao cũng không ngờ đến sức mạnh chiến đấu của Tả Tiểu Đa này lại mạnh như vậy!
Phía trước, hiển nhiên Tả Tiểu Đa đã phá hoại đủ rồi, xoay người bắt đầu phóng đi ám khí trong tay vào từng người.
Thân thể lọt trong khói bụi, năm người hùa nhau trốn tránh, nhưng lúc này địch tối ta sáng, ám khí của Tả Tiểu Đa cũng đâu có dễ né tránh, trong chốc lát, ai nấy đều mang theo vết thương!
Sau đó, lại gặp kiếm quang nhấp nháy, ánh sao lấp lánh, Tả Tiểu Đa đã không định trốn nữa!
Thông qua màn giao đấu vừa nãy, trong lòng hắn đã chắc chắn.
Đây chẳng qua là năm tu giả Anh Biến thông thường mà thôi!
Với thực lực tu vi giờ này ngày này của mình, thừa sức bắt được!
Hừ!
Tả Tiểu Đa không hề muốn lộ thân phận, một khi lộ thân phận, khó tránh sẽ mang lại phiền phức cho bà Thạch, hơn nữa bà Thạch ở gần bên, nếu thực sự nguy hiểm tính mạng, chỉ cần lộ thân phận hét lên, bà Thạch có thể đến ngay lập tức!
Cho dù mấy người này giả vờ cái gì, bà Thạch đều sẽ không tin bọn họ.
Nhưng bước đó, có thể không đi thì không cần đi!
Nếu không phải sớm có chút định kiến, trong khoảng khắc đầu tiên Tả Tiểu Đa sớm đã hú còi dài báo hiệu, xin bà Thạch ra tay cứu giúp!
Suýt nữa nhà bị tháo dỡ ...
"Nội gián Vu Minh!”
Tả Tiểu Đa lớn tiếng hét: "Lại dám ra tay đối với dân chúng bình thường của đế quốc Viêm Võ ta! Các ngươi đáng chết! Toàn bộ đáng chết!"
Điểm cao nhất của đạo đức phải đứng vững!
“Lại dám phá hoại nhà cửa dân chúng bọn ta!"
"Ngươi mới là nội gián Vu Minh!" Đối diện có người hung ác mắng.
Nhìn thấy bóng dáng quật cường không ngừng xông bên trái lao bên phải, xông vào nhà này, xông vào nhà đó, sau khi xông đến các ngôi nhà trong thôn bảy vụn tám rơi, mới bắt đầu sắc bén phản công.
Vừa nói chuyện đạo nghĩa chính đáng, vừa tấn công chiến đấu, rõ ràng đã nắm vững thế cục trong tay.
Trong mắt bà Thạch lóe lên sự ấm áp từ đáy lòng.
Đúng là con khỉ con này rồi.