“Bây giờ đã xác định được phương hướng, chỉ cần giữ vững quỹ đạo vốn có rồi tiến hành theo chất lượng là được, như vậy trực tiếp đi vào phòng trọng lực gấp trăm lần cũng không tạo ra gánh nặng quá lớn; đương nhiên, nếu có thể mang phụ trọng thì chắc hiệu quả còn tốt hơn nữa!"
Văn Thiên Hành chậm rãi gật đầu.
Quả thật ý tưởng của thầy Trương hoàn toàn thống nhất với hắn, hoàn toàn không lệch chút nào!
Không hổ là giáo viên lâu năm.
"Quả thật đã đột phá là có thể vào thẳng phòng trọng lực." Văn Thiên Hành yên lặng gật đầu.
“Những học sinh này ... Ngươi dạy dỗ như thế nào?"
Trương Văn Thành rất khâm phục: “Hắn cũng chỉ mới bước vào Thai Tức cảnh thôi, sao lại có lực lượng hùng mạnh như vậy? Nội tình thâm hậu như thế ... Suýt chút nữa là ... ”
Nói tới đây, hắn vội vàng ngậm miệng.
Hắn muốn nói, Suýt chút nữa là lấy mạng ta. Nhưng nghĩ lại, những lời này thật sự rất xấu hổ, không thể nói ra được.
Văn Hành Thiên khoanh tay đứng đó, mặt đầy thản nhiên.
Thầm nghĩ, ta muốn nói chuyện này không liên quan cái lông gì đến ta cả ... Đây mới thật sự dọa người đấy ...
Hơn nữa ... Nếu ta nhớ không lầm, có lẽ thẳng nhóc này áp chế ba mươi tư lần đường gai ...
Nhưng ta có thể nói cho ngươi chuyện thật khủng bố này à?
Tả Tiểu Đa kéo nửa thanh kiếm và bàn tay bị đánh rách tả tơi của mình đi đến, khiêm tốn nói: "Thầy Trương thật mạnh, mong thầy chỉ bảo mặt còn thiếu sót cho học sinh."
Hắn nói rất chân thành, không có chút ăn bớt nào.
Từ khi luyện kiếm tới nay, hắn gặp không ít kẻ định, chiến đấu luận bàn càng nhiều hơn, nhưng nói một kiếm có thể đánh thẳng đến trung tâm, đánh mình bay ra, lại còn trong lúc mình đang ở trạng thái ngực kiếm ...
Trương Văn Thành chính là người đầu tiên!
"Tả Tiểu Đa, xin hỏi giáo viên dạy kiếm trước đây của ngươi là ai?" Trương Văn Thành cảm thấy rất khâm phục giáo viên cũ của Tả Tiểu Đa
"Tần Phương Dương, thầy Tần." Nói ra cái tên đã lâu không nhắc tới này, trong lòng Tả Tiểu Đa bỗng nhiên xuất hiện cảm xúc nhớ nhung, không biết bây giờ thầy Tần đang làm cái gì?
Hắn đi đâu rồi?
Hắn có khỏe không ?!
"Thầy Tần này thật tài giỏi đó!"
Trương Văn Thành khâm phục, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Có thể sửa thẳng tất cả khuyết điểm của học sinh tới mức này. Cơ sở này không chê vào đâu được, vô cùng vững chắc."
Quai hàm của Tả Tieu Đa khe run theo bản năng.
Hắn nhớ tới những ngày mình bị Tần Phương Dương khống chế khi còn ở thành Phượng Hoàng, trong lúc nhất thời, cái mông không khỏi đau lên như lửa đốt.
Cả người chợt lập tức có phản ứng.
Đúng chứ, chính quy chứ, tiêu chuẩn chứ? Không có khuyết điểm?
Đó đều là bị đánh ra đó!
“Nói cho cùng ngươi cũng vừa mới đột phá, ngươi tụ điều chỉnh thêm ba ngày rồi dùng điểm đi vào phòng trọng lực tu hành, không cần tham học thí luyện tập thể của lớp nữa." Văn Hành Thiên trầm giọng dặn dò.
“Vâng."
Cao gia.
Hiệu phó Cao đã tỉnh tao hoan toàn, một khi ý thức sống lại là có thể vận công chữa thương, lấy hình thức tự chủ chống lại và chữa lành vết thương, tốc độ hồi phục vết thương đương nhiên cũng nhanh hơn rất nhiều, trước mắt hắn đã được đưa ra khỏi khoang điều dưỡng, chuyển lên giường nằm dưỡng bệnh, hắn cầm vài miếng Tinh Hồn Ngọc cực phẩm trong tay, vận công hấp thụ, bù lại nguyên khí bị hao tổn trong khoảng thời gian này.
Cao phu nhân ở phòng ngoải trông giữ.
Trong khoảng thời gian này, gần như chưa từng có hôm nào không xuất hiện những tin xấu có liên quan đến Cao gia.
Tất cả đều là ngoài ý muốn, tất cả đều là tự rước phiền toái, sau đó tám phần là cái loại đụng chạm rồi kéo tới họa sát thân, bỏ mạng tại chỗ.
Cao phu nhân ngồi ở phòng ngoài, ngăn hết tất cả tin tức không tốt lại, không cho mấy tin tức này đi kích thích quấy rầy hiệu phó Cao.
Cao phu nhan cung chỉ xu ly tat ca cac tin tuc xau nay bang mot cach, đo la chỉ nhận lấy chứ không đưa ra bất cứ mệnh lệnh ứng đối nào, hơn nữa còn không cho phép bất cứ ai trong bổn gia đi ra ngoài báo thù, chính là cứng rắn áp chế từng việc từng việc một.
Bắt đầu từ ngày Tả Tiểu Đa đến xem, mãi cho đến bây giờ, trước sau tổng cộng mười ngày, ước chừng đã xuất hiện bốn mươi lăm sự cố tranh chấp; có tám công ty phá sản đóng cửa, ba mươi hai người tử vong, năm mươi sáu người trọng thương hôn mê.
Tin tức xấu quả thật ập đến như thủy triều, từng đợt rồi từng đợt, đợt này cao hơn đợt trước, tất cả nhân viên trên dưới Cao gia gần như không có mấy người không bị lan đến.
Những người con gái đã kết hôn của Cao gia tạm thời vẫn chưa xuất hiện tình huống thương xong, nhưng vẫn có một vài chuyện không tốt liên tục xảy ra ...
Nhưng hôm nay giống như xui xẻo chợt ngừng, từ sáng sớm đến giờ chưa có tin tức vào truyên đến cả.
Cao phu nhân thấy mặt trời ngả về tây, rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
Đi vào phòng, hiệu phó Cao đã luyện công điều khí xong, hắn âm u hỏi: "Có tin tức xấu à?”
"Hôm nay không có."
Cao phu nhân nói năng rất không khách sáo: "Vì mưu cầu quyền riêng mà tổn hại lợi ích Tiềm Long, ngươi cho rằng sẽ không có báo ứng thật à? Ngươi muốn chỗ đứng cũng được, nhưng tại sao lại phải tổn hại trường học?"
"Ta ... " Hiệu phó Cao thấp giọng đáp: "Gia tộc sắp xếp cho ta đến bên này, dự tính ban đầu đã định từ sớm, ta có thể có cách gì? Chẳng lẽ ngươi làm cho ta bỏ mặc sứ mệnh gia tộc, ruồng bỏ gia tộc à?"
"Sứ mệnh gia tộc? Gia tộc sắp xếp cho ngươi đến đây là muốn ngươi chiếm lấy một vị trí chứ chưa từng muốn ngươi làm mưa làm gió, chỉ cần ngươi thành thật dạy học làm việc, tự nhiên sẽ có học trò khắp thiên hạ, đến một lúc nào đó, tự khắc sẽ có hồi đáp!”
Cao phu nhân nói không khách sáo: "Nhưng ngươi đã làm cái gì, ngoài tranh danh đoạt vị kết bè xu nịnh ra thì ngươi cống hiến được gì cho Cao Võ Tiềm Long ?! Hả, không ngừng khai chi tán diệp chính là điều lớn nhất ngươi cống hiến cho Cao gia suốt mấy năm nay!"