Kìm nén rất lâu, cuối cùng Văn Hành Thiên cũng nén ra được một câu nói như. vậy, hắn cảm thấy bốn chữ không có trở ngại này của bản thân cũng là nói hay lắm.
Không thể không nói, môn ngữ văn này cả hai thầy trò học cũng không giỏi lắm.
“Không có trở ngại? Có thật không?”
Tả Tiểu Đa khiêm tốn, nói: “Thầy Văn, ngươi giải thích cho ta kỹ càng một chút đi?”
Thấy sắc mặt cái tên này đã dịu xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Văn Hành Thiên chỉ cảm thấy mệt mỏi, chỉ đành thuận theo hắn, lạnh nhạt nói: “Ừ, với cấp số kiềm nén chân nguyên trước mắt của ngươi, vẫn là có thể bước lên hàng ngũ thiên tài. Ừm... So với phía trên thì không đủ, so với phía dưới thì có thừa...”
“Ta biết ngươi đã cố gắng hết sức, về cơ bản như vậy cũng vẫn là rất giỏi, sau này cứ làm như vậy là được.”
“Ta sẽ không nhúng tay vào bữa, dù sao sự giúp đỡ của ta chỉ là tác động từ bên ngoài, sử dụng ngoại lực thì dục tốc bất đạt, không tốt cho tương lai sau này của ngươi, đạo lý này... ngươi hiểu không?”
Văn Hành Thiên hẳng giọng một cái, nói.
“Hiểu rồi hiểu rồi, ta hiểu rồi.” Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước ép không được đã thật sự dọa cho hắn phát sợ.
Xem ra khả năng tiềm tàng của ta cũng chỉ như vậy!
Bây giờ nghe Văn Hành Thiên nói như vậy, một tảng đá cuối cùng đã rơi xuống đất.
“Lúc ngươi đang ở cảnh giới Võ Sư đột phá Tiên Thiên đã áp chế bao nhiêu lần ấy nhỉ?” Văn Hành Thiên bỗng nhiên rất tò mò vấn đề này.
“Chắc chăn là nhiêu hơn mức độ này!”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Lúc đó nhớ không rõ lắm... chắc là chừng ba mươi lần, nhưng khi đó chỉ có một loại tình trạng không kiềm chế được, tuy cũng có cảm giác đau đớn nhưng không có đau như bây giờ, là đau thật sự...”
“Chừng ba mươi lần..."
Văn Hành Thiên loạng choà loạng choạng đứng dậy, chỉ cảm thấy chao đảo. giống như có một vũng nước trong đầu, ào ào, trong đầu có tiếng động của thủy triều.
“Nếu có thể, cứ tiếp tục trạng thái áp chế này đi.”
Văn Hành Thiên đứng chắp tay, cố gắng duy trì sắc mặt lạnh nhạt trên khuôn mặt, dùng giọng điệu nhẹ như mây gió, nói: “Nghe ngươi nói áp chế không được, †a còn tưởng như thế nào... Bây giờ nhìn lại, là ngươi yêu cầu bản thân mình hơi quá cao, về cơ bản vậy cũng coi như là tốt rồi, nên sức người có hạn, đến mức độ cao nhất của mình là được rồi, không cần thiết phải gò ép nhiều hơn.”
“Trong mấy ngày này, trước tiên ngươi cứ ở trong biệt thự tự mình luyện công đi, tự mình áp chế. Nếu như tài liệu tu luyện không đủ thì ta có thể cung cấp cho ngươi một ít... Ữm, hôm nay cứ như vậy đi đã.”
“Tạm thời không cần đến trường học, hiện giờ người của lớp sáu năm hai chuẩn bị tìm ngươi cướp bàn, ngươi đi rồi cũng chỉ đánh nhau một trận, không có ý nghĩa cả, chỉ bằng cứ ở biệt thự củng cố nền tảng, để cho con đường tương lai càng yên ổn hơn nữa.”
“Đợi đến một ngày trước thí luyện ta sế bảo Lý Thành Long nói cho ngươi biết là được.”
Văn Hành Thiên ngẩng đầu nhìn thử, hơn ba giờ sáng rồi, đợi thêm một lúc nữa là trời sáng!
Thầy Văn bình tĩnh đi ra ngoài: “Ngươi nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt rồi, nhớ chăm sóc cho cổ họng đấy.”
Trận gào thét trước đó của Tả Tiểu Đa thẳng đến sau này cổ họng cũng khàn luôn rồi.
“Dạ, cảm ơn thầy đã quan tâm.”
Tả Tiểu Đa có hơi lo lắng, trạng thái của Văn Hành Thiên nhìn thì thấy rất bình tĩnh, nhưng sao lại giống như có chút không được ổn lắm.
Có chuyện gì vậy?
Lúc này dưới lầu truyền đến một tiếng đùng, giống như âm thanh ngày đó Hạng Thiên bay đâm vào khung cửa.
Sau đó lập tức vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có khung cửa vẫn đang vang lên tiếng vù vù.
Cũng không biết là ai va phải.
Tả Tiểu Đa nằm nhoài xuống giường, vươn vai, có chút phấn khích: “Sức người có giới hạn, đến giới hạn chính là đến giới hạn, xem ra giới hạn của ta là ở đây rồi, Văn Hành Thiên luôn nói cũng được, vậy như thế cũng tạm hài lòng rồi. Đáng tiếc là muốn đuổi kịp Niệm Niệm Mèo, giới hạn này chắc chắn là chưa thể đủ, vậy cố gắng dồn nén thêm vài nữa vậy...”
“Niệm Niệm Mèo là người có thể áp chế mấy chục lần tại Thai Tức cảnh đấy, chút trình độ này của ta còn xém xa lắm...”
Sau khi Tả Tiểu Đa phấn khích lại sinh ra mấy phần phiền muộn: “Thật sự là rất khó... Bây giờ, có lẽ nàng cũng đã đến kỳ áp chế Đan Nguyên cảnh rồi.”
Nghĩ nghĩ, bản thân không được buông lỏng, vẫn cần phải tiếp tục cố gắng.
Chuyện này liên quan đến vấn đề quan trọng là địa vị của người chồng trong gia đình này, đây chính là vấn đề nguyên tắc.
Ai lại muốn bị vợ của mình đánh qua đánh lại chứ?
Đánh thắng mà vẫn để cho nàng đánh, chính là nhường nàng, cưng chiều nàng, nhưng nếu như đánh thua... Vậy sẽ gọi là bám váy, đúng không?!
Tả gia đây đường đường là đàn ông đích thực, sao có thể bám váy chứ? Mặc dù bám váy cũng rất ổn... Thế là lại lấy một đống Tinh Hồn Ngọc ra, bắt đầu hấp thu.
Tuy rằng hiệu quả của thượng phẩm là tốt nhất, nhưng cũng không thể lãng phí trung phẩm, vẫn có hiệu quả tương đối.
Cứ như vậy cho đến tám giờ sáng, Tả Tiểu Đa mở mắt, cả cái giường lại bị bụi phấn chiếm giữ.
Trực tiếp dùng nguyên khí, lập tức gom tất cả bụi phấn lại với nhau, tiện tay vung một cái, một đám bụi phấn bay ra ngoài cửa sổ.
Bay thẳng ra 100m, đổ đúng vào trong cái hồ mà Lý Thành Long cực khổ xây nên.
Đấy gọi là... Hồ chứa bụi.
Lúc này Phù Phù đang thích thú hừng hực xây dựng, đào một cái hố lớn có phạm vi vài mét, vài trượng ở bên dưới mặt đất.
“Trong mấy năm này, sẽ dùng bụi của Tinh Hồn Ngọc lấp đầy cái hố này.” Tả Tiểu Đa lẩm bẩm: “Nhìn tốc độ này có lẽ không cần đến vài năm...”
Bụng đói kêu ục ục, tự ý lấy một miếng thịt dê to từ trong nhẫn không gian ra, liên tục cắn gặm.
Ừm, kinh nghiệm này là học từ Niệm Niệm Mèo đấy, dự trữ một ít thịt trâu, chân bò nướng, chân dê nướng,... trong nhẫn không gian, phòng khi dùng đến, đúng lúc này lấy ra lấp đầy cái bụng đói!
“Tinh Hồn Ngọc vẫn dự trữ chưa đủ, cần phải tìm cách khác để thu được..."
Tả Tiểu Đa cảm thấy mình cứ lấy từ Phương Nhất Nặc bên kia cũng không phải là cách ổn, nguyên nhân chính vẫn do yêu cầu về số lượng của bản thân sẽ chỉ càng lúc càng cao, cho dù Phương Nhất Nặc chịu thường xuyên tung hàng thì đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma.
Mặc dù tu vi của Phương Nhất Nặc cực cao, đã đạt đến đỉnh Hóa Vân nửa bước Ngự Thần, tu vi này có thể là mạnh nhất ở thành Phượng Hoàng, nhưng ở địa giới của thành Phong Hải thì không đủ để kiêu ngạo!
Xa xa không đủi!
Một khi hắn có sơ xuất, manh mối được bản thân sắp xếp ổn thỏa sẽ mất đi tác dụng!