Hạng Xung và Hạng Băng cùng cười bồi nói: “Chào lớp trưởng.” “Hở?”
Tả Tiểu Đa càng cảm thấy bất thường, cảnh giác theo bản năng. Sao bỗng dưng hai tên này lại lễ phép với ta thế?
Vô lý quát
Rất là vô lý luôn!
Cái gọi là hạ mình cầu hiền ät có sở cầu, hai tên này chắc đang có ý đồ lớn lao gì với mình đây mà.
Trong giây lát, Tả Tiểu Đa thấy mình như lên đến chiến trường, cảm giác sởn tóc gáy khi bị người ta thèm muốn chợt bốc lên.
“Nói trước nhé, ta không có tiền đâu đấy.”
Tả Tiểu Đa nói rất đĩnh đạc: “Hơn nữa ta tuyệt đối không mời khách đâu nhé.” Ba người: -_-
Một bữa cơm thì ăn hết bao nhiêu tiền được.
Ngươi phải đến mức độ đó sao.
Có bủn xỉn cách mấy cũng không nên tính chút tiền lẻ vậy chứ?
Mắt thấy ba tên này đi cùng nhau, Tả Tiểu Đa đương nhiên hiểu được ý đồ của họ, không thể rõ ràng hơn được nữa.
Quay đầu ngó Lý Thành Long, đúng lúc thấy Phù Phù tránh né ánh mắt mình, lại càng hiểu rõ hơn.
“Đúng là chưa nói đã lộ, chẳng giấu nổi cái gì.” Tả Tiểu Đa thở dài. “Lớp trưởng nè, nghe nói chỗ ngươi có Lan Hương Thảo hả?”
Hạng Băng nhanh mồm nhanh miệng, tính tình thẳng thắn, thấy Tả Tiểu Đa cứ vòng vo tam quốc bèn dứt khoát hỏi rõ, đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Lan Hương Thảo gì cơ? Ta làm gì có, không có không có đâu, sao mà rắc rối thế?”
Tả Tiểu Đa cũng nói thẳng luôn, trực tiếp thề thốt phủ nhận, vẻ mặt rất là vô tội, kiểu ta thật sự không có, ta rất hoang mang.
Hạng Băng không khỏi chán nản, một chủ sở hữu khác là Lý Thành Long đã chủ động thông báo rồi, người còn chối quanh à, chẳng lẽ tính làm cao để lên giá?
Đúng là ông trùm hốt của, chúa tể ki bo, có cơ hội kiếm tiền là không thể bỏ. qua?
Hạng Xung cúi mình, hòa nhã nói: “Lớp trưởng Tả, Lan Hương Thảo này có tác dụng rất lớn với Hạng gia ta, chúng ta cũng không phải tới tay không, ngài có điều kiện gì cứ việc nói ra. Bất kể yêu cầu gì chúng ta cũng sẽ tiếp thu vô điều kiện.”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Ngươi nói cỏ gì đó ta không có thật mà, chỗ ta chỉ có một gốc thảo dược mấy ngày trước Lý Thành Long gửi nhờ, ta bảo quản giúp. thôi mà. Về phần gốc cây này có phải thứ các ngươi cần tìm hay không, thậm chí là chủng loại gì thì cũng có liên quan gì đến ta đâu?”
Ánh mắt Lý Thành Long toát lên vẻ ngạc nhiên, còn có sự biết ơn nồng hậu.
Sau đó lại tỏ ra kinh ngạc.
Lan Hương Thảo đó là vật mà hai người cùng sở hữu, nhưng lời Tả Tiểu Đa bây giờ có ý bỏ qua quyền sở hữu của chính mình biến thành Lý Thành Long sở hữu riêng.
Cũng chính là chuyển hết tất cả ân huệ nhân tình của lần giúp đỡ Hạng gia này cho một mình Lý Thành Long. Đây là sự trợ giúp lớn lao khó mà tưởng tượng đối với Lý Thành Long.
Lòng Lý Thành Long đầy cảm kích nhưng cũng cười thầm, chắc tên này không hiểu lầm gì chứ? Biểu hiện trước sau thay đổi cũng hơi nhanh đó.
Tả Tiểu Đa vẫn luôn giữ vẻ thản nhiên, trong lòng cũng cảm thấy bình tĩnh và còn có phần ung dung nữa.
Lấy tính tình keo kiệt của Tả Tiểu Đa, vốn cũng không định cho đơn giản như thế, ít nhất cũng phải để đối phương bỏ đủ mười phần thành ý ra đã.
Thà có miếng còn hơn có tiếng. Dù danh tiếng của Hạng gia có lớn đến mức nào thì cũng không bằng nắm chắc lợi ích thực tế.
Nhưng Lan Hương Thảo này đúng là do Lý Thành Long hao tâm tổn sức mới giành được, hơn nữa hôm nay là Lý Thành Long dẫn người tới.
Trong lòng Tả Tiểu Đa chợt thấy không nỡ cho nên mới tác thành cho tính toán của Lý Thành Long.
Lý Thành Long không phải ngẫu nhiên mà phát hiện ra Lan Hương Thảo. Tả Tiểu Đa hiểu rõ chuyện này hơn ai hết. Từ ngày hai người rời khỏi vùng an toàn thành Phượng Hoàng bước vào bình nguyên Vẫn Tinh, hắn đã bắt đầu tìm kiếm, vẫn luôn tìm kiếm.
Trên đường đi, phàm là gặp được gò đất trơ trụi màu đỏ sậm, Lý Thành Long không biết đã tìm kiếm bao nhiêu lần, thậm chí còn cố ý đi ngang qua khu vực nguy hiểm nhất ở trung tâm bình nguyên.
Đến khi tìm được Lan Hương Thảo cũng không hề tìm kiếm những tài nguyên khác, mà chạy băng băng đến Phong Hải. Nguyên nhân trong đó không cần nói cũng biết.
Mà Lý gia của Lý Thành Long chỉ là một gia tộc nhỏ...
Nghĩ đến những điều này, Tả Tiểu Đa không hề do dự gì nữa, trực tiếp giao quyền quyết định vào tay Lý Thành Long.
Sau khi nghe Tả Tiểu Đa tuyên bố xong, Hạng Băng và Hạng Xung mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lý Thành Long.
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói: “Cả đoạn đường, những hang hốc Lý Thành Long đào ra có chừng trên trăm cái. Đến tận khi tìm được đống thảo dược ghẻ này mới thôi... Chỉ riêng sự cực khổ này ta đã không gánh nổi người đừng cho là dễ dàng. Trên đời này làm gì có nhiều cơ duyên trùng hợp như vậy, chỉ có khắc khổ dụng công, chân thành mới đạt được thôi.”
mong Hạng gia các
Hạng Băng và Hạng Xung gật đầu lia lịa.
Hạng Xung xúc động nói: “Đối với Hạng gia ta, tấm lòng này nặng tựa núi non. Mặc dù Hạng Xung ta chẳng có bản lĩnh gì nhưng có thể thay mặt Hạng gia hứa với các ngươi.”
“Chắc chắn sẽ không phụ thành ý và sự gian lao vất vả của lớp phó Lý.”
Hạng Xung trịnh trọng nói.
Lời hứa này trông có vẻ nói cũng như không nhưng đã thể hiện tất cả đều sẽ thực hiện được.
“Cái gì mà thiệt với không thiệt chứ, chúng ta đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, chuyện nên làm thôi.”
Tả Tiểu Đa cười hề hề: “Cái khác không nhắc đến, chỉ riêng việc Phù Phù đánh tiểu thư nhà họ Hạng các ngươi mặt mũi bầm dập, hơn nữa xem tình hình có vẻ sau này còn phải đánh tiếp nhiều lần nữa... Coi như Phù Phù bồi tội trước.”
Hạng Băng bỗng đỏ bừng cả mặt, hung hăng trừng mắt với Tả Tiểu Đa.
Lớp trưởng Tả này có một loại sức hút kỳ lạ, đó chính là bản lĩnh hút thù hận, thiên hạ vô song.
Rõ ràng mới phút trước còn nghiêm túc nói chính sự, hơn nữa còn tỏ quyết tâm muốn giúp đỡ người khác, nhưng lời từ miệng hắn thốt ra luôn khiến mọi người không kìm nén được xúc động muốn lao vào uýnh hắn một trận.
Tới tận bây giờ, trên mặt Hạng Băng vẫn còn xanh xanh tím tím, sống mũi cũng vẹo luôn, giống như nữ lưu manh vừa đi cướp địa bàn bị người ta đập cho một trận, thất bại trở về.
Lan Hương Thảo thật sự quá quan trọng. Sau khi Hạng Băng nghe được, đều bất chấp mà chỉnh trang lại bản thân.