Nàng chậm rãi vuốt ve tóc của con trai, ánh mắt đột nhiên trở nên rất phức tạp, rất phức tạp.
Cho đến quay đầu nhìn về phía Tả Trường Lộ, đã thấy ánh mắt Tả Trường Lộ, cũng trong nháy mắt này trở nên phức tạp dị thường.
Trong đó có mừng rỡ, có như trút được gánh nặng, nhưng càng nhiều, lại là lo lắng, buồn vô cớ.
Đúng vậy, không phải phế vật, có thể tu luyện, đã trở thành Võ Sĩ, mở ra con đường tu luyện...
Đây là chuyện tốt...
Nhưng, cái này cũng đồng thời đại biểu, hắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm hiểm, tương lai nguy hiểm lần lượt đến, con đường phía trước khó lường, không còn êm đềm như người bình thường nữa.
Không thể tu luyện, an ổn sinh sống ở trong thành phố cả đời không lo, chưa chắc đã không phải một chuyện may mắn.
Bởi vì một khi trở thành võ giả, võ giả tu hành có thành tựu, sẽ cần phải đi ra!
Đi ra ngoài đối mặt những kẻ địch và nguy hiểm mà người thường không thể đối mặt, không cách nào đối mặt, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.
Tại Đại lục Tinh Hồn có một câu: "Một người bình thường có thể dễ dàng sống đến bảy mươi tuổi. Nhưng, trong mười võ giả, nhiều nhất chỉ có hai người, có thể sống đến tám mươi tuổi trở lên.”
Võ Sư trở lên, và trước Đan Nguyên, chính là đoạn đường nguy hiểm nhất của võ giả!
Võ Sĩ, Võ Đồ, hầu như là không có nguy hiểm gì, bởi vì không cần phải làm nhiệm vụ, nhưng một khi thành Võ Sư, thì sẽ hoàn toàn khác!
Những nguy hiểm phải đối mặt, nhiều hơn người bình thường nghìn vạn lần!!
Đây là một cái hiện thực cực kỳ tàn khốc!
Ánh mắt Tả Trường Lộ dần dần trở nên thâm thúy.
Tả Tiểu Đa rốt cuộc cũng được phát tiết hưng phấn trong lòng ra ngoài, lại phát hiện, sau nghi nghe được tin vui động trời này, cha mẹ lại cũng không vui mừng khôn xiết như trong tưởng tượng của mình.
Kia thái độ phải nói là... Như có điều suy nghĩ tâm sự nặng nề, thậm chí có chút... Lo sợ không yên.
Tả Tiểu Đa trong lòng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, không khỏi thu nụ cười lại, thận trọng nói: "Cha, mẹ, các ngươi... Không vui sao?”
“Ha ha ha ha...”
Tả Trường Lộ phát ra một chuỗi cười dài, vẻ mặt tươi cười: "Vui, rất vui! Vừa rồi ta bị tin tức quá chấn động này làm cho quá kinh ngạc! Ha ha ha, con trai ta, rốt cuộc có thể tu luyện rồi! Từ hôm nay trở đi, ai còn dám nói con trai ta là phế vật? Ha ha ha...”
Ông Tả mặt mũi tràn đầy đắc ý bí mật nháy mắt ra hiệu cho Ngô Vũ Đình.
Ngô Vũ Đình cũng chuyển thành một khuôn mặt tươi cười, lau nước mắt, nói: "Đúng vậy, đúng là chuyện vui, Cẩu Cẩu tu luyện có thành tựu quả nhiên là đại hỉ sự của nhà chúng ta, cha bọn nhỏ, Tiểu Đa nhà chúng ta sau này là người tu luyện rồi... ông mai đi mua một ít rượu và thức ăn ngon về đây, tối nay nhà chúng ta chúc mừng một chút.”
Tả Trường Lộ cười ha ha, nói: "Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải chúc mừng!”
Hắn nói xong thì đứng lên, muốn mở cửa đi mua đồ.
Tả Tiểu Đa đột nhiên cảm giác trong lòng ê ẩm, có chút cảm giác khó chịu, nhịn không được nhớ tới, năm đó Tả Tiểu Niệm mặc dù rất không hài lòng với cái tên Niệm Niệm, nhưng đột nhiên sửa lại xưng hô lại vẫn có chút hụt hẫng...
Hóa ra là cảm giác này...
Cảm giác cha mẹ tự nhiên lại trở nên khách sáo với mình...
Không khỏi lẩm bẩm nói: "Vẫn cứ gọi con là Cẩu Cẩu đi... Đột nhiên sửa lại xưng hô, không quen tí nào...”
“Ha ha ha...”
Ba người cùng cười vang.
Tả Tiểu Đa lập tức lại cười đùa tí tửng nói bổ sung: "Nếu mà được... Chậm rãi sửa dần, cho ta quen dần thì thật tốt.”
“Ngươi ở đó mà mơ đi ha!”
Ngô Vũ Đình và Tả Tiểu Niệm đồng thanh nói.
Tả Tiểu Niệm giương nanh múa vuốt nói: "Ngươi chính là Cẩu Cẩu, vĩnh viễn là Cẩu Đát, luôn luôn là Cẩu Đản.”
Tả Tiểu Đa bày ra tư thế như sắp nhào vào cắn người đến nơi, miệng hét lên một tiếng.
Tả Trường Lộ cười ha ha mở cửa đi mua rượu với đồ ăn.
Ngô Vũ Đình đẩy Tả Tiểu Đa trong lòng mình ra, dịu dàng nói: "Đi, đi ra chơi với chị ngươi đi, ta xem một chút trong tủ lạnh còn có cái gì, xào vài món ăn cơm, chứ đồ ăn mua bên ngoài không đủ dinh dưỡng. Đợi lát rán cho con con cá khô, được không?”
“Vâng ạ vâng ạ.”
Tả Tiểu Đa vô cùng hưng phấn.
Lập tức bị Tả Tiểu Niệm kéo tới: "Cẩu Cẩu, ngươi qua đây, ta hỏi ngươi một chút, ngươi làm sao lại đột phá rồi, thật là làm cho ta đây kinh ngạc muốn rớt con mắt ra luôn nha...”
Hắn bị Tả Tiểu Niệm lôi đi, tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc sau tiếng đóng cửa, thì không nghe thấy gì nữa.
Tả Tiểu Niệm cũng rất hưng phấn, thậm chí có chút không khống chế được cảm xúc.
Chỉ cần nghe giọng nàng cũng đã có thể thấy được nàng đang vui tới nhường nào rồi.
Ngô Vũ Đình dừng động tác thái đồ ăn trong tay lại, chuyển thành đứng ngơ ngác xuất thần.
Một lúc sau thì mũi cay cay, vành mắt đỏ lên.
Làm sao tự nhiên lại có thể tu luyện được rồi cơ chứ...
Con đường sau này… sẽ khó khăn biết bao nhiêu.
Trời chậm rãi tối hẳn.
Tả Trường Lộ không biết đã về từ lúc nào, mang theo mấy cái món ngon đi vào bếp, lặng lẽ đứng ở sau lưng vợ mình.
Dùng tay vịn chặt bả vai đang run rẩy của vợ mình, chậm rãi ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Không cần lo lắng, đừng quên còn có Tiểu Niệm trông chừng hắn, cũng không cần lo lắng quá mức.”
Hắn nói khẽ: "Thật ra... Tiểu Niệm còn lo hơn chúng ta.”
Ngô Vũ Đình yên lặng gật đầu, dường như muốn nói thêm cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói được.
Đúng vậy, còn có chị gái của hắn trông chừng, đương nhiên là tốt rồi. Nhưng... Cũng không thể yên tâm được bằng mình tận mắt thấy con cái bình an!
"Ta hối hận rồi.” Ngô Vũ Đình nói thật nhỏ.
“...Không có chuyện gì đâu.” Tả Trường Lộ trầm mặc một chút rồi nói.
Lập tức khẩu khí trở nên nhẹ nhõm: "Nhanh làm đồ ăn đi, một hồi hai đứa nó lại chạy ra đòi ăn cơm đó.”
“Ừm.”
Tiếng thái đồ ăn lại tiếp tục vang lên.
Tả Trường Lộ trầm ổn đi ra ngoài, bố trí bàn ăn, nhìn qua thì vẫn giống ngày bình thường, nhưng lại như khác nhau rất lớn.
...
Một bàn phong phú thịt rượu đầy đủ, một nhà bốn người ngồi quây quần bên mâm cơm, ai nấy mặt mũi cũng rạng rỡ, vui vẻ hòa thuận.
“Hôm nay là ngày đại hỉ.”
Tả Trường Lộ cười tít mắt: "Đặc cách hai đứa cũng uống một ít.”
Hai mắt Tả Tiểu Niệm phát sáng lên, liên tục gật đầu.
Tả Tiểu Đa xoa xoa tay, hì hì cười: "Cha, ta đều đã trở thành cường giả rồi, chỉ có hai vò rượu này, chỉ sợ là không đủ.”
Ngô Vũ Đình khịt mũi coi thường: "Không đủ? Tết năm ngoái, là đứa nào chỉ uống có hai chén, lại giành nhà vệ sinh cả nửa đêm? Là ai ấy nhỉ, dạo này cái trí nhớ của ta không được tốt cho lắm, nhớ không ra ta.”
Tả Tiểu Đa mặt đỏ tới mang tai: "Mẹ! Ta bây giờ là Võ Sĩ rồi đó! Võ Sĩ!”
“Võ Sĩ? Lớn quá ha, cao thêm miếng nào, mập thêm miếng nào rồi ha!”