Khi nhìn thấy Tả Tiểu Đa chiến đấu, kiểu chiến đấu trong thầm lặng, tấn công sắc bến đó khiến mấy người cảm thấy rất yên ổn!
Loại bảo vệ này cảm giác giống như một chỗ dựa vững chắc, thật tốt!
Mặc dù đó chỉ là một cuộc tranh chấp giữa các học sinh với nhau, nhưng mấy người dường như đã nhìn thấy phong cách làm nhiệm vụ cùng nhau, xông pha đấu tranh cùng nhau trong tương lai, dưới sự lãnh đạo của Tả Tiểu Đa.
Không có gì phải sợ!
Mặc dù lão đại liên tục bị đánh lên người, hiện trạng bị bao vây vẫn chưa hề thay đổi, nhưng Lý Trường Minh, Vạn Lý Tú và những người khác đều cảm thấy từ tận đáy lòng có một niềm vui khó có thể nói thành lời được.
Một lúc sau, Long Vũ Sinh cuối cùng cũng đã khôi phục được hơn phân nửa, dũng cảm xông ra, tiếp cận với một nửa số áp lực, rống lên một tiếng thét dài, bật cười: “Tả lão đại! Hôm nay rất đáng!”
Đám người Vạn Lý Tứ, Dư Mạc Ngôn đồng thời cười nói: “Tả lão đại, hôm nay rất đáng!”
Tả Tiểu Đa lờ mờ.
Ôi trời, từng người các ngươi đị đánh đến thoải mái luôn rồi sao, chẳng lẽ thật sự đã bị đánh đến cao trào rồi sao?
Đáng cái gì chứ?
Toàn bộ tâm trí của hắn đều dành cho trận chiến, luôn giúp đỡ người khác phòng ngự, cố gắng giải quyết mọi khủng hoảng của mọi người, thực sự chẳng có đủ tâm trí để xem xét đến những thứ khác có hay không có nữa.
Chà, suy nghĩ duy nhất cũng chỉ là đang nghĩ -
Thật là đặc biệt, sáu thiên tài vào cùng lớp, dù thế nào thì cũng không thể để cho mới vào cửa mà đã bị đánh đuổi ra đường được!
Bất luận là như thế nào, trận chiến này nhất định cũng phải có!
Dù có chết cũng phải gắng gượng mà vượt qual
Còn những chuyện khác, hắn thật sự chẳng nghĩ ngợi gì cả.
Mà tất cả những điều này đều lọt vào tâm mắt của 'Tân Phương Dương đứng ở trên cao, trận chiến này có thể đánh cho tới bây giờ, ít nhất đối với Tân Phương Dương mà nói thì cũng đã rất hài lòng rồi!
Ừm, ngoại trừ việc giận đến sôi máu hồi lúc đầu, thì thực sự rất hài lòng.
Hắn không phải hài lòng với việc sáu người Tả Tiểu Đa đã có thể chống đỡ lâu như vậy, thậm chí trong có vẻ còn có thể hy vọng chiến thắng.
Mà là kiểu khí chất thủ lĩnh một mình gánh vác mà Tả Tiểu Đa đã thể hiện!
Đây là chỗ mà Tân Phương Dương thỏa mãn và hài lòng nhất.
Trong lòng Tần Phương Dương biết rằng Tả Tiểu Đa sẽ không nghĩ tới cái gì cả, bằng không trong nơi ánh mắt sẽ xuất hiện vẻ sắt bén trong suốt, nhưng chính là bởi vì Tả Tiểu Đa không có tâm trí suy nghĩ về cái gì cả, một chút cũng không, chỉ là đơn thuần như vậy, đã đem lại cho đám người Vạn Lý Tú một cảm giác an toàn khó có thể nói lên bằng lời!
Cảm giác này mạnh mẽ đến nỗi ngay cả Tân Phương Dương đang theo dõi trận chiến cũng cảm nhận được.
Và hôm nay, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác an toàn này.
Và cảm giác lần này đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng năm người!
Trong suốt quãng đời này, sẽ lưu luyến mãi, chết cũng khó quên.
Mà Tân Phương Dương càng vui mừng rằng... Bắt đầu từ hôm nay, đội ngũ nhỏ sáu người này rốt cuộc. cũng đã có cốt lõi, cốt lõi thực sự!
Cốt lõi mà mọi người đều phục.
Đây mới là nhận thức quý giá nhất, nghìn vàng cũng không so được.
Đám người Long Vũ Sinh trước đó gọi là Tả lão đại, chẳng qua là vì Tả Tiểu Đa là người lớn tuổi nhất, thực. lực cũng mạnh nhất.
Điều này không liên quan gì đến sự tôn trọng, công nhận và tin tưởng.
Nhưng sau ngày hôm nay, mọi thứ đã đâu vào đấy!
Tôn trọng, tôn kính, công nhận, tin cậy, phó thác, yên tâm!
Điều quan trọng nhất đối với một đội, trong trận chiến này mà Long Vũ Sinh đã đạp cửa, đều vô cùng nhuần nhuyễn!
Tần Phương Dương nhìn đến nổi khóe miệng khẽ cười, trong lòng cảm thấy cực kỳ bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không xa xăm.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu chờ cho đến khi một đội có thực lực mạnh như vậy cũng nhau đi đến bên phía Nhật Nguyệt Quan, thì sẽ tạo ra một kết quả chấn động như thế nào cơ chứ...
Trận chiến vẫn tiếp tục, ngày càng khốc liệt hơn.
Trận chiến này.
'Tân Phương Dương không hề ra lệnh dừng lại, học sinh ở hai bên cứ thế này đánh nhau.
Đến một lúc sau, khẩu hiệu của cả hai bên đã thay đổi.
“Xem rốt cuộc ai có thể đứng vững đến cuối cùng!”
Trận chiến này càng lúc càng trở nên ác liệt, đối đầu giữa học sinh và học sinh lại có thể tạo nên một bầu không khí sa trường đẫm máu, khí thế sinh tử.
Không ít giáo viên nghe thấy tiếng la hét kinh trời đòi chém đòi giết ở đây, tưởng xảy ra chuyện nghiêm trọng gì nên đã chạy đến hỏi han, khi thấy giáo viên chủ nhiệm bình tĩnh đứng một bên theo dõi học sinh của mình liều mạng, không khỏi lắc đầu bỏ đi.
Tân Phương Dương không hổ là người đến từ thành phố lớn, thật biết cách chơi!
Trên lầu cao, Hà Viên Nguyệt đang nắm chặt ống nhòm, liên tục chăm chăm nhìn vào trận chiến.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết những gì Tân Phương Dương đang làm.
Kích thích!
Nuôi dưỡng!
Vì Tân Phương Dương nếu như đã không ngăn cản, thì phải đợi đến khi một trong số bọn họ hoàn toàn ngã xuống!
Hắn muốn chọn ra sói vương giữa một bầy sói!
Vua của một bầy sói phải là người hung dữ nhất, mạnh nhất và cũng phải làm cho người khác phục nhất! Và trong trận chiến này, người có thể đánh và đứng vững đến cuối cùng sẽ chính là vua!
Lớp Võ Sư, vốn đã có tư cách đối mặt với mưa gió.
Và trận chiến này, chính là lần đầu tiên những tên tiểu tử này phải đối mặt với một loạt trận chiến mưa gió.
Dù là đối đầu giữa các bạn cùng lớp thì cũng phải có phân thắng bại!
Cốt cách của một võ đạo, bắt đầu từ Võ Sư, đã không còn chỉ là lời nói suông nữa.
Liên tục có học sinh phun ra máu, toàn thân run rẩy ngã xuống, nhưng hễ ngã xuống là Tân Phương Dương trước tiên sẽ ra tay chụp lấy xong kéo qua một bên, không cho phép ra tay nữa.
Bây giờ, bên cạnh Tân Phương Dương, đã tập hợp. được 27 học sinh.
Bốn mươi tám học sinh của lớp 19 vẫn còn hai mươi mốt người đang bao vây lấy sáu người Tả Tiểu Đa.
Trong số hơn 20 học sinh còn cầm cự được, thì không ít đã mất sức chiến đấu, lung lay sụp đổ.
Nhưng tình hình bên phía Tả Tiểu Đa cũng không khá hơn là bao, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh, Long Vũ Sinh và những người khác đều đã yếu đi, sắc mặt trắng bệch, chỉ cố nỗ lực mà chống đỡ, có thể sẽ ngã xuống đất bất cứ lúc nào!