“Bởi vì ám khí, thủy chung vẫn là con đường mưu lợi nhỏ, đánh lén, khi thực lực của bản thân phát triển đến một trình độ nhất định, sẽ đối mặt với vấn đề lấy hay bỏ. Rất nhiều cao thủ ám khí đều tự tin có thể có được cả hai, hai phương diện đều không muốn từ bỏ, thế cho. nên... Chỉ dừng lại ngay tại vị trí đó. Dù cho vẫn có thể tiến lên phía trước, tiến độ cũng sẽ chậm hơn những người chuyên tâm.”
“Một khi đã tuột lại phía sau, có thể kiên trì đến cùng, chung quy sẽ tuột đến mức dùng toàn lực phóng ra ám khí nhưng cũng không thể phá bỏ phòng ngự của kẻ địch”
“Về điểm này, ngươi phải đặc biệt chú ý. Khi ta muốn ngươi từ bỏ, ngươi bắt buộc phải lập tức từ bỏ, tuyệt đối không thể cò kè mặc cả, trông chờ vào may mắn.”
“Tuyệt đối không có vấn đề!”
Tả Tiểu Đa đáp ứng.
Về đến nhà.
Mặc dù rất mệt.
Nhưng trong đêm khuya vắng lặng Tả Tiểu Đa vẫn y như cũ, lặng lẽ chui xuống gầm giường, lấy ra quyển vở nhỏ.
Xé đi trang gặp nhiều nhất, viết lên một trang khác.
“Khoảng cách Niệm Miệm mèo đột phá, vẫn còn năm mươi tám ngày.”
Lật cuốn vở lại tiếp tục viết.
“Nhìn tướng mạo của Niệm Niệm mèo, luồng khí tai ách kia vẫn tồn tại y như cũ, nhưng nhìn chung cũng đã hơi nhạt đi một chút, hẳn là bởi vì tu luyện Nguyệt Phách chân kinh.... Viêm Dương chân kinh kia nhất định cũng có ích, ta nhất định phải tranh thủ, cố gắng tiến bộ.”
Cuối cùng, đương nhiên không quên nhét một nghìn đồng tiền kiếm được nhờ xem tướng vào trong chiếc ủng.
“Số quỹ dự trữ tròn hai mươi lăm nghìn y như cũ, không nhiều không ít, lại đổi được mười nghìn cái ám khí, tuyệt vời.”
“Nhưng mà hiệu trưởng Lý nói đến tìm ta, nhưng vẫn không tìm, không biết là tại sao?”
Trong nháy mắt, lại thêm một tuần nữa trôi qua.
Trong tuần này, đám người Long Vũ Sinh đau khổ không chịu nổi, ngày nào cũng bị Tả Tiểu Đa ngược đến mức mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình, nhưng mỗi người đều giống như không biết mệt, không cho. rằng đây là ngang ngược.
Bởi vì bản thân bọn họ phát hiện, khi cùng tu luyện với Tả Tiểu Đa, tiến độ là nhanh nhất, so sánh với trước. đây, chính là khác nhau một trời một vực!
Nếu nói đến thứ thật sự khó có thể chịu đựng, thì chính là nóng, con mẹ nó rất nóng!
Nhưng chỉ cần tiến cảnh tu luyện nhanh, nóng một chút thì đã là gì!?
Nhưng trong mấy người này thì cảm nhận của Lý Thành Long là rõ ràng nhất, hẳn cảm nhận được rất rõ ràng, khi Tả Tiểu Đa tu luyện, loại linh khí nóng rực mà hắn phát ra, bản thân hấp thu vào trong cơ thể, lại dùng một loại phương thức nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thật ra rất có hiệu quả hóa giải từng chút âm hàn chỉ khí trong cơ thể mình mà trước đây căn bản không hề nhận ra.
Khiến kinh mạch của chính mình bắt đầu trạng thái lưu chuyển mà trước đây chưa từng có.
Chuyện này quả thực khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ và vui mừng.
Hóa ra trong kinh mạch của ta ẩn chứa tai hoạ ngầm, chỉ là sau gần ấy năm mới phát hiện ra.
Lại bị loại phương thức đặc biệt trước đây chưa từng gặp này hóa giải rồi....
Thật sự là quá tuyệt vời!
'Thế cho nên mỗi lần tu luyện, Lý Thành Long đều hận không thể trực tiếp ngồi vào trong lòng Tả Tiểu Đa, nhưng có nói gì đi nữa thì Tả Tiểu Đa cũng không đồng ý, đành phải ngồi xuống vị trí phía sau Tả Tiểu Đa chờ mong lần khác, dùng một cách thức gần như lưng dựa lưng, thịt sát thịt áp sát vào nhau.
Thật ra Lý Thành Long không để ý đến chuyện dựa sát vào nhau thịt sát thịt giống như không mặc quần áo, nhưng mà Tả Tiểu Đa không chịu nổi, thật sự có chút kì quặc, ngươi không ngại xấu hổ, nhưng Tả gia ta ngại!
“Ngươi đừng thả rắm.” Lý Thành Long theo thường lệ dặn dò một chút, sau đó ngồi xuống sau lưng Tạ Tiểu Đa.
“Phốc....” Vạn Lý Tú suýt nữa đã cười ra tiếng.
Tả Tiểu Đa lại không cười, hắn theo thường lệ đè 'nhị đệ nhà mình ở dưới đùi, bắt đầu phát công tu luyện.
Tên béo muốn ngồi ở phía trước? Sao có thể được!
Thật sự muốn thay đổi hiện thực, hình ảnh đó, Tả Tiểu Đa nghĩ đến đã cảm thấy khủng bố, lỡ như để hắn mặc....
Trải qua một tuần nghiên cứu và đọc kĩ, quyển Bách Khí Phổ dày cả nghìn trang có được từ Hà Viên Nguyệt, đã bị Tả Tiểu Đa học thuộc lòng.
Những kỹ xảo ám khí được ghi lại trong quyển Bách Khí Phổ, quả nhiên là vô số, nhiều không đếm xuể.
Tả Tiểu Đa mới xem có một lần thì đã mở mang tầm mắt, sau đó nghiên cứu kỹ lưỡng, mỗi một loại thủ pháp ám khí đều luyện tập lại nhiều lân, mười nghìn ám khí ngọc chất mới vào tay chưa được mấy ngày, bỗng chốc đã tiêu hao hơn tám nghìn!
Hơn nữa còn chưa dùng linh lực rót vào, chỉ đơn giản là tiêu hao do luyện tập kỹ xảo.
Chuyện này làm cho Tả Tiểu Đô rất đau lòng.
“Vạn Lý Tú, ngươi xem những món đồ nhỏ này tỉnh xảo biết bao nhiêu, mặc dù đã bị nứt, nhưng đem đi làm thành những món đồ trang sức nhỏ, con gái như các ngươi nhất định sẽ thích nhỉ?”
Tả Tiểu Đa muốn kiếm chác một ít từ trên người Vạn Lý Tú.
“Ha ha...”
Vạn Lý Tú đảo mắt một cái rồi rời đi.
Ảo tưởng à? Bổn cô nương có thể coi trọng những phế phẩm này của ngươi... Vậy mà còn muốn ta mua với giá cao?
Ngay khi Tả Tiểu Đa đang tiếc thương cho số tiền lại phải rời xa mình, Lý Trường Giang cuối cùng cũng có tin truyền đến, nói cho Tân Phương Dương “Mang Tả Tiểu Đa đến văn phòng hiệu trưởng một chút.”
Trong khoảng thời gian hơn một tuần hòa hoãn này, chung quy cũng khiến Lý Trường Giang tự thoát ra khỏi vòng xoáy Vu Minh kia.
Mặc dù nói tổng cộng cũng chỉ có mấy ngày, nhưng đủ loại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, không giày vò hiệu trưởng Lý đến mức sụp đổ thì đã vô cùng may mắn rồi.
Rất nhiều học sinh đã trải qua Cửa thủy tinh và hồ 'Thanh Tâm, cần trường học đi bảo lãnh, Lý Trường Giang mỗi ngày đều chạy đi chạy lại, mấy ngày nay đừng nói là làm chuyện gì khác, đến ngay cả Hồ Nhược Vân hầu như cũng không gặp mặt.
Bây giờ còn có thể nhớ tới Tả Tiểu Đa, xem như bởi vì tầm quan trọng của người nào đó ở trong lòng của hiệu trưởng Lý không hề thấp.
Ở một nơi nguy nga lộng lẫy, hương trà đậm đà gần như bay ra ngoài cửa sổ, tràn ngập trong không trung.
Chỉ cần ngửi mỗi hương trà này, thì đã biết, đây tuyệt đối là loại trà cực phẩm.