“Chuyện này không đúng!”
“Ta là mặt trời mới mọc, nàng là trăng tròn? Trùng hợp như thế sao?”
“Tâm như minh nguyệt này hàng đêm chiếu quân hành. Là chữ Nguyệt này sao?”
“Nếu như những điều này chỉ là phỏng đoán, như vậy... Ta chỉ nói là vợ ta mất tích rồi, nhưng nàng lại nói... vợ chồng mới cưới bỗng nhiên chia lìa... Ta chưa từng nói là vợ mới cưới, sao nàng lại buộc miệng nói ra vợ chồng mới cưới?”
“Ta đi khắp toàn bộ thế gian, cũng không tìm được nơi làm cho đáy lòng ta bình yên, vì sao lại tìm được ở chỗ này?”
'Tần Phương Dương càng nghĩ càng phấn khởi.
“Nàng, trăm phầm trăm, chính là Thiên Thiên của tai"
“Nhưng nàng không muốn thừa nhận ta. Giống như nguyên nhân nàng năm đó rời đi.”
“Ngươi không muốn thừa nhận ta? Hừ hừ hừ...”
Bắt đầu từ ngày đó, Tân Phương Dương bỗng nhiên cũng cảm thấy giống như nhìn thấy trời xanh đã xua tan mây mù, trước mắt tất cả đều là ánh nắng tươi sáng.
Cuối cùng đã tìm được ngươi, tốt quá. Ta biết ngươi lo lắng điều gì, cũng biết sự bướng bỉnh của ngươi. Tạm thời, hãy để ta bảo vệ ngươi trong yên lặng.
Chỉ là, ở chỗ hơi đông người mà vẫn phải trầm mặt như trước đây thật sự có chút gian khổ.
Nhưng, may mà còn có Tả Tiểu Đa, đúng là phúc. tỉnh trời ban. Nhịn cho tốt rồi lại đi đánh hắn, đánh một trận, cũng khiến tỉnh thần thoải mái.
Học sinh tốt.
Đoạn đường mà Tả Tiểu Đa đi theo Tân Phương Dương lại dẫn thẳng đến tòa nhà văn phòng, hơn nữa còn đi thẳng tới tầng cao nhất.
'Tầng cao nhất của nơi làm việc chính là một tầng áp mái.
Cửa thang máy mở ra. Có một người đang muốn đi vào ở phía trước, nhìn thấy hai người lập tức ngây người ra “Thầy Tần? Tiểu Đa?”
Chính là Hồ Nhược Vân.
“Cô Hồ.”
Tả Tiểu Đa chào một cách cung kính.
“Sao các ngươi lên đây?” Hồ Nhược Vân rất ngạc nhiên.
Chí ít trong nhận thức của nàng, Tân Phương Dương và Tả Tiểu Đa là những người không nên xuất hiện ở tầng cao nhất này.
“Là như vậy.” Tân Phương Dương cau mày, nói với vẻ cô đơn “Tiểu Đa, gần đây có đột phá cấp độ Võ Sư, nên muốn đối mặt với cửa ải quan trọng Tam Mạc Ngũ Bình ngay lập tức...”
Nghe nói như thế, Hồ Nhược Vân quả nhiên lập tức. căng thẳng lên, nói “Ý của Thầy Tần là?”
“Ta nghĩ như vậy, bây giờ Tiểu Đa cách định hình phong cách chiến đấu còn rất xa, thực lực ở vào giai đoạn trung bình, chuyện quan trọng nhất là đứa nhỏ này tính cách hấp tấp không thích hợp dùng binh khí truyền thống cố định bộ sách võ thuật của bản thân... cho nên hắn muốn nghiềm ngẫm về đạo ám khí.”
'Tâần Phương Dương than thở nhẹ nhàng “Nhưng ta lại không nghiên cứu gì về ám khí... thư viện cũng không có sách vở tham khảo về phương diện này... Bây giờ Cựu hiệu trưởng Lý không ở đây... Ta thật sự là sợ làm lở dỡ chuyện học trò tu luyện...”
Hồ Nhược Vân nói “Thầy Tần thật sự là người có tâm huyết, nhưng, chỗ này cũng không có loại sách này...”
Nàng cau mày “Ai khá tỉnh thông với ám khí đây?”
Tần Phương Dương nói “Cựu hiệu trưởng Hà chắc là người hiểu rõ nhất, hay là cô Hồ hỏi giúp chúng ta? Hoặc là chúng ta muốn thỉnh giáo thẳng thắn với cựu hiệu trưởng một chút..."
Bỗng nhiên sắc mặt của Tần Phương Dương chuyển thành trăng bệch, che ngực, nhẹ nhàng hăng giọng một cái, nói “Dù sao, cựu hiệu trưởng cũng sống ở Nhị Trung, chúng ta được thỉnh giáo cựu hiệu trưởng một chút cũng là may mắn của chúng ta.”
Hồ Nhược Vân ân cần nói ngươi vẫn chưa lành sao?”
hầy Tân, vết thương của
'Tần Phương Dương phất tay một cái không thèm để ý “Cái này là bệnh cũ, không quan trọng không quan trọng.”
Nói xong lại giả vờ cười ha ha thoải mái. Hồ Nhược Vân cũng khá là để tâm đến chuyện của Tả Tiểu Đa, suy nghĩ thật nhanh, nói dứt khoát “Vậy thì ta dẫn ngươi đi gặp cựu hiệu trưởng.”
Một văn phòng rộng rãi, cửa sổ sát đất chia ra hai bên, mặt đất rất vững vàng, rất thích hợp để xe lăn đi lại.
Hà Viên Nguyệt đã sớm biết có khách tới, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ không chắc chắn, nhưng vẫn khôi phục nhanh chóng.
Tần Phương Dương dẫn theo Tả Tiểu Đa đi vào, sắc mặt Tân Phương Dương tất nhiên tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn hơi tái nhợt, nhưng vẫn là loại không nhìn kỹ một chút thì không nhận ra.
Mà vào thời khắc Tả Tiểu Đa đang nhìn thấy cựu trưởng bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tuy đây là lần đầu tiên Tả Tiểu Đa nhìn thấy cựu hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, nhưng Tả gia là ai, vừa nhìn tướng mạo này, cái gì cũng đã rõ ràng!
Vị cựu hiệu trưởng này và thầy Tân rõ ràng là một đôi!
Cho dù đã chia tay, nhưng giữa những người có tình cảm dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng bao giờ cũng rất rõ ràng!
“Nhìn tình hình này, Tả gia ta rõ ràng là bị lão Tần lợi dụng..."
Trong nháy mắt Tả Tiểu Đa hiểu rõ tình hình trước mắt, liếc mắt nhìn Tân Phương Dương một chút, thầm nghĩ “Lão Tần này, rất khôn khéo...”
Nhưng tuy nói là bị lợi dụng nhưng trong lòng Tả Tiểu Đa không bất mãn, ngược lại, hơi thấp thỏm không yên.
Lão Tần, ngươi phải chịu đựng, dù sao cũng phải chịu đựng, ta nói quen biết nhau chính là vĩnh biệt, không. phải là thuận miệng nói!
“Cựu hiệu trưởng.” Tân Phương Dương nói một cách tôn kính “Lần trước... Mạo phạm, khiến ngươi chê cười rồi”
Hà Viên Nguyệt lạnh nhạt nói “Không sao, công tác giảng dạy của thầy Tần xưa nay vẫn luôn chăm chỉ, có hiệu quả rõ ràng, ta rất thích.”
“Cựu hiệu trưởng quá khen.”
'Tân Phương Dương nói một lần về chuyện của Tả Tiểu Đa môt cách rất cung kính, nói “Bây giờ là vấn đề này, cựu hiệu trưởng ngươi xem... Đứa nhỏ này tư chất rất cao...."
“Ám khí... Hà Viên Nguyệt nhìn Tả Tiểu Đa từ trên xuống dưới, đúng lúc Tả Tiểu Đa để lộ ra một nụ cười ngại ngùng
ngây thơ, thiếu niên tràn đây ngây ngô nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của lãnh đạo.
“Đưa tay ra ta xem một chút.” Hà Viên Nguyệt trượt xe lăn, đi tới trước mặt Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa đưa tay ra.
Hà Viên Nguyệt chỉ nhìn một chút, rồi gật gật đầu nói “Dáng tay rất tốt, đúng là phải dùng vật liệu tốt nhất để làm ám khí, nhưng ngón này lại quá mạnh... Càng thích hợp với binh khí nặng một chút.”
Tay Tả Tiểu Đa rất lớn, so với tay của người bình thường gần như lớn hơn một cỡ.