Vừa đặt chân vào tiểu viện, thân hình Dạ Nguyệt một thoáng lung lay. Chân khí trong người vốn đã bị rút cạn, nội thương ngoại thương khá nặng, dư độc vốn đã ngủ say từ lâu nay không bị áp chế lại bắt đầu bộc phát,cả bầu trời rốt cuộc tối đen, rốt cuộc cũng không nhìn thấy bất kì vật gì.
– Sư phụ!
Thượng Kỳ kinh hoảng đưa tay đỡ lấy thân hình nhỏ bé của nữ tử, chiều cao của nó chỉ đến hơn nửa người Dạ Nguyệt một chút, mặc dù đã cạn chân khí nhưng sức lực vẫn còn một chút. Lúc bàn tay nhỏ bé của nó vòng lấy eo nữ tử, nó giật mình nhận ra, thật nhẹ, thì ra nữ tử này cũng có lúc yếu ớt như vậy!
– Không sao! Vào nhà!
Dạ Nguyệt cũng để cho nó giúp nàng đi vào phòng. Thượng Kỳ để nàng nằm trên giường, sau đó lấy băng và thuốc muốn giúp Dạ Nguyệt băng bó vết thương. Nhưng thanh âm của nữ tử đã lãnh đạm cự tuyệt nó:
– Ngươi tự về phòng điều tức nội thương đi!
Thượng Kỳ đáy mắt một thoáng vặn vẹo cùng tràn đầy thất vọng. Tại sao, tại sao sáu năm rồi nữ tử này vẫn cứ vô tình đẩy nó ra xa như thế?!
Lồng ngực như có đá nặng đè lên. Thật khó thở!
Thượng Kỳ hô hấp dồn dập một chút, sau đó để băng thuốc bên cạnh, khóe mắt nó đỏ ửng ươn ướt, môi mỏng hơi mím lại, vô hạn ủy khuất cùng nghẹn ngào làm cho người ta thấy chỉ hận không thể đem nó ôm vào lòng mà dỗ dành!
– Sư phụ, thế đồ nhi đặt dược ở đây. Người nhớ phải xử lí tốt vết thương nhé! Có chuyện gì nhất định phải gọi đồ nhi đó!
Thượng Kỳ không hề phát hiện ra ánh mắt Dạ Nguyệt hiện giờ không hề nhìn thấy gì!
Không thể trách nó, bởi vì ngày thường Dạ Nguyệt luôn dùng băng vải bịt mắt, ánh mắt của nữ tử này lại luôn lãnh đạm như nước, cho dù giờ đây không nhìn thấy gì thì thứ cảm xúc đó cũng không thay đổi, một chút hoảng loạn đều không có!
Là che dấu quá sâu, hay là vốn dĩ con người này đã lãnh tâm vô tình như vậy đây…?!
– Ngươi càng ngày càng dông dài!
Nữ tử đạm mạc nói, sau đó dưới sự không kiên nhẫn của nàng, Thượng Kỳ lưu luyến cùng không cam tâm đi ra khỏi phòng!
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Dạ Nguyệt không nghe thấy thanh âm gì nữa, rốt cuộc động người ngồi dậy!
Bàn tay đưa lên mặt lột đi một lớp mặt nạ dịch dung, trả lại dung nhan hoàn mỹ khuynh thế. Chỉ là sắc mặt tái nhợt đến cùng cực, làm cho người ta liên tưởng đến một loại bạch ngọc thượng hạng nào đó, chỉ cần chạm nhẹ chút thôi cũng có thể vỡ thành từng mảnh!
Từng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào khóe mắt, nhẹ nhàng vuốt, tử mâu ngày thường chiết xạ ánh sáng rực rỡ xinh đẹp vô song giờ đây như yên hoa tắt ngúm trên bầu trời đêm, lộ ra một sự trống rỗng mà ảm đạm, một chút cảm xúc cũng không dao động trong đôi con ngươi tuyệt luân ấy!
– Lại mất thêm bao nhiêu thời gian đây…?!
Thật hiếm khi nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng thở dài của nữ tử,có chút phiền não, có chút bực bội. Sau đó Dạ Nguyệt đứng lên đi năm bước đến bức họa duy nhất không thấy rõ vẽ cái gì treo trên tường, gõ nhẹ vào bốn chỗ theo một quy luật nào đó, sau đó chỉ nghe “kịch” một tiếng, bức tường đã tách ra một đường, nhẹ nhàng xoay một góc chín mươi độ, lộ ra một lối đi đủ cho hai người đi vào.
Dạ Nguyệt tựa như đã đi qua trăm ngàn lần, dù cho ánh mắt không nhìn thấy nhưng không ảnh hưởng một chút nào đến bước đi của nữ tử. Đi qua một hành lang ngắn, một căn phòng nhỏ hiện ra.
Dạ Nguyệt đẩy cửa, cảm nhận được hơi nóng trong phòng cao hơn bên ngoài một chút. Thì ra ở bên phải phòng có một hồ nước nóng nhỏ, bên trong hơi nước đang nhè nhẹ bốc lên, đem lại cho người ta một cảm giác sảng khoái đến lạ.
Dạ Nguyệt xoay người đi đến góc phòng, nơi đó có một tủ gỗ nho nhỏ, sờ sờ mó mó một chút rồi kéo một ngăn trong đó ra. Sau đó thì ngẩn ra, dường như đang nhớ xem thứ mình muốn lấy đặt ở vị trí nào!
Bàn tay di chuyển chậm rãi trong không khí sau đó hạ xuống một ngăn nhỏ bên trong, cầm lọ sứ trong đó lên, dường như không xác định được nên đem nút mở ra, đưa lên mũi ngửi.
Dạ Nguyệt mò qua hai lọ đến lọ thứ ba mới đúng thứ nàng muốn tìm, đứng lên đi lại phía hồ nước, đem tất cả chất lỏng màu lam trong bình đổ hết vào nước. Sau đó, thoát y phục vừa rách vừa nhiễm máu tươi ra, đem thân thể ngâm hoàn toàn trong nước.
Làn nước len lỏi cọ vào da thịt đang bị thương, làm cả một vùng nước xung quanh đó nhuốm màu hồng nhạt. Hơi nước quanh quẩn trong không khí tỏa ra hơi dược nhàn nhạt lại vô cùng dễ ngửi. Chỉ là làn nước nóng tiếp xúc với nơi bị thương, lại dấy lên từng cơn đau nhức khó tả. Nhưng là người ở trong hồ lại tuyệt không nhíu mày một chút, bởi vì mệt mỏi mà khép lại hai mắt, tựa đầu lên cạnh hồ. Một lúc sau đã cảm nhận được hô hấp đều đều, hiển nhiên là đã ngủ.
Thời gian cứ yên lặng trôi qua như thế, căn phòng hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, một chút ánh sáng cũng không thèm ngó ngàng đến nơi đây, vì thế chả biết đã qua bao lâu, mơ hồ là đã sáng rồi, người trong hồ nước cuối cùng cũng mơ màng mà tỉnh dậy.
Cổ bởi vì cả đêm giữ một tư thế mà hơi đau nhức, Dạ Nguyệt đưa tay cảm nhận chỗ vết thươngđã liền da, chỉ để lại những vết sẹo đang đỏ hồng. Hiển nhiên là mới khép lại!
Thứ chất lỏng ấy có tên là Lam Tề, đây là một loại dược tề vô cùng xa xỉ, bao gồm rất nhiều loại thảo dược quý hiếm trên đại lục này. Không những thế, người tạo được ra thứ dược này lại càng thêm quý hiếm, cơ hồ cả Thiên Á này tính ra cũng không quá ba người.
Mà Lam Tề cả đại lục này cũng không quá mười bình!
Có thể nói là ngàn vàng khó cầu, trăm quyền khó tranh, vạn vận khó đoạt!
Thứ dược xa xỉ quý báu như vậy, hiển nhiên tác dụng nó mang lại cũng cực kỳ kinh người. Lam Tề chỉ có thể chữa ngoại thương, chỉ cần không chạm xương, trong vòng ba canh giờ cho dù vết thương có sâu đến đâu cũng sẽ khép lại.
Chỉ là Dạ Nguyệt cũng không biết chính xác nàng rốt cuộc đã ngủ bao lâu. Có vẻ như không chỉ là ba canh giờ.
Nữ tử có chút lảo đảo đứng dậy khỏi hồ nước, bàn tay tinh xảo mò mẫm với lấy chiếc áo choàng mỏng màu trắng dài đến mắt cá chân khoác lên người. Những đường cong hoàn mỹ bởi vì y phục dính vào người mà hiện ra cực kỳ rõ rệt. Nữ tử một đầu ô phát vẫn đang còn ướt, từng bước đi đều nhỏ xuống từng vệt nước nhỏ, làn da trắng mịn tinh mỹ như một loại gốm sứ thượng cổ đã thất lạc từ đời nào đó, kết hợp với suối tóc đen như mực của nữ tử hình thành nên một sự đối lập rõ rệt kinh tâm động phách. Nữ tử này phút chốc như là một mỹ nhân ngư vậy, cho dù có là nhân ngư thì cũng là yêu nhân ngư xinh đẹp nhất, thống trị cả đại dương mênh mông sâu thẳm, đặt đôi chân lên bờ để mê hoặc nhân tâm, dẫn người trầm luân đọa lạc!
Nữ tử tùy tiện lấy một bộ y phục trong ngăn tủ mặc lên người, sau đó kéo ngăn tủ đựng thuốc cuối cùng, nhẹ nhàng sờ sau đó cầm lên một cái hộp nhỏ khắc hoa văn tinh xảo, mở ra, đem viên thuốc màu đỏ trong đó nuốt xuống.
Thuốc vừa xuống bụng đã dấy lên một luồng nhiệt hỏa. Dạ Nguyệt ngồi xuống điều tức một chút nội lực đang bắt đầu khôi phục lại, chỉ cần khoảng thời gian một tuần, chắc hẳn cả ngoại thương lẫn nội thương của nàng đều sẽ khôi phục lại như ban đầu!
Nhưng là trong khoảng thời gian dài như vậy, có chuyện gì xảy ra hay không, lại không ai chắc chắn được!
Đem băng vải bịt lại mắt, Dạ Nguyệt thong thả bước ra ngoài. Chỉ là khi bức tường vừa mở ra, một thân thể đã lao đến xà vào lòng nàng ôm chặt, làm cho Dạ Nguyệt phải lùi về sau vài bước, toàn thân phút chốc cứng đờ, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hài tử nhà mình, mới thả lỏng người!
Hài tử này lại làm sao vậy?
Dạ Nguyệt định lên tiếng thì đã cảm nhận được thân hình không biết khi nào đã cao gần đến ngực nàng hơi run rẩy, khoảng y phục trước bụng tựa hồ hơi ươn ướt. Dường như có một thứ chất lỏng nào đó đang lặng lẽ chảy ra, thấm sâu vào từng lớp vải, ấm nóng đến kì lạ!
Thanh âm của nam hài bỗng chốc khàn đi, nghẹn ngào như chẳng có bao nhiêu không khí thoát ra từ cổ họng, lại như đang kìm nén thứ gì đó đang trực bộc phát ra, cực kỳ hoảng loạn mà sợ hãi, cứ như phút chốc đã cảm thấy thế gian sụp đổ, thống khổ mà tuyệt vọng!
– Sư phụ… sư phụ… người làm đồ nhi sợ chết đi được. Đồ nhi cứ tưởng người bỏ mặc đồ nhi mà đi rồi. Đồ nhi sợ người bị thương nặng như vậy, có khi nào bị kẻ thù tập kích hay không. Đồ nhi sợ nếu người đi rồi… phải làm sao bây giờ…?! Người rốt cuộc đã đi đâu vậy? Đồ nhi đã tìm người thật lâu thật lâu…
Dạ Nguyệt bất giác nhìn sắc trời bên ngoài, thì ra đã qua giữa trưa rồi!
Có lẽ ngày hôm nay nữ tử bị thương cho nên có chút mệt mỏi, cũng có lẽ là có thứ gì đó chạy lung tung chả tìm ra phương hướng mà đâm đầu vào một nơi ôn nhu hiếm có chả biết có tồn tại hay không trong trái tim cứng rắn lạnh lẽo của nàng. Chỉ thấy bàn tay nữ tử đó ôn nhu mà nhẹ nhàng ôm lấy nam hài trong lòng. Thượng Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân của mình càng thêm run rẩy lợi hại, như có sét đánh vào, toàn thân lưu truyền một cỗ điện lôi nóng rực, theo dòng máu kì lạ kia chạy khắp toàn thân, lan đến tận lồng ngực, làm vị trí nơi trái tim kia điên cuồng đập loạn, dường như sắp phá tung lồng ngực vậy!
Giây phút đó nam hài như nghe thấy được âm thanh tuyệt vời nhất thế gian này vậy, vừa ôn nhu mềm mại, vừa trong trẻo tinh khiết!
– Hài tử này, ngươi sao cứ suy nghĩ lung tung như vậy? Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta, sao ta có thể bỏ mặc ngươi được chứ?
Thượng Kỳ tham lam hít lấy mùi hương thảo dược nhàn nhạt trên cơ thể nữ tử, một chút ôn nhu lưu luyến như vậy cũng làm cho cả thân thể cùng linh hồn của nó điên cuồng run rẩy vì vui sướng cùng hạnh phúc. Chỉ là bản tính của con người vốn tham lam, khi không có thì chỉ mong một chút, đến khi có được rồi lại không ngừng muốn được nhiều hơn, chỉ sợ bao nhiêu cũng không đủ!
Thứ cảm giác ôn nhu như mây khói như vậy, bất giác làm cho người ta vô thức nắm lấy, vô thức truy đuổi, rồi cuối cùng luân hãm vào vực sâu vạn trượng, chẳng thể thoát ra!
– Sư phụ, người nhất định không được bỏ rơi đồ nhi. Sau này đi đâu có thể nói cho đồ nhi một tiếng, có được hay không? Như thế đồ nhi mới bớt lo lắng!
Thượng Kỳ ngước khuôn mặt mơ hồ còn lưu lại vệt nước, hoa đào mắt vãn còn đỏ hoe ngập nước, lông mi tinh xảo ướt đẫm khẽ chớp, cực kỳ ủy khuất, quả thực vô cùng xinh đẹp khả ái, làm cho người ta bất giác mềm lòng!
Dạ Nguyệt bất đắc dĩ xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng đáp ứng:
– Được rồi! Ngươi quả thực lắm chuyện!
– Người còn chưa trả lời đồ nhi là người đã đi đâu đâu? Trong này là gì vậy, mật thất sao?
Thượng Kỳ đôi mắt đen láy một thoáng thâm trầm nhìn vào hành lang ngắn sau bức tường, còn có thể thấy được cuối hành lang có một căn phòng. Nó chưa bao giờ biết trong căn phòng của Dạ Nguyệt còn có một nơi thế này!
– Ừm, trong đó có một hồ nước nóng nhỏ, đêm qua ta vào đó để trị thương!
Dạ Nguyệt đem Thượng Kỳ kéo ra khỏi hành lang, bức tường cũng đóng lại như ban đầu. Thượng Kỳ cũng không chú ý đến nữa, lo lắng hỏi:
– Sư phụ, vết thương của người làm sao rồi, đã đỡ hơn chưa? Có băng bó tốt hay không? Có còn đau không? Tại sao lại không nghỉ ngơi đi chứ, nào, mau lên giường nằm nghỉ đi, đồ nhi sẽ đi nấu chút cháo cho người ăn nhé?
Dạ Nguyệt bất đắc dĩ, hài tử này thực sự quá dong dài, còn hơn cả bảo mẫu của nàng năm xưa!
Không phải nhận đồ đệ, mà là nhận phiền toái vào người a!
– Vết thương đã khép miệng rồi! Không cần lo lắng!
Thượng Kỳ một chút kinh ngạc, sau đó nhớ ra hình như có một loại dược là Lam Tề thì phải, lúc trước Dạ Nguyệt có nói qua cho nó một chút!
– Ân! Thật tốt! Vậy người nghỉ ngơi đi! Đồ nhi lập tức đi nấu cháo ngân nhĩ hạt sen cùng chút đồ ăn mang lên. Ân, còn phải cho thêm ít đồ bổ máu!
Thượng Kỳ lải nhải một lúc, đem Dạ Nguyệt nằm ngay ngắn trên giường sau đó nhanh chân chạy ra khỏi phòng, đi nấu cơm!
Dạ Nguyệt cảm thấy, từ lúc ở chung với hài tử này, số lần nàng thở dài còn nhiều hơn kiếp trước cùng kiếp này cộng lại!
Đứng dậy đi xuống giường, Dạ Nguyệt đem giường đẩy ra bên cạnh, phía dưới sàn xuất hiện một đồ án hoa văn hình tròn bán kính rộng khoảng ba thước!
Dạ Nguyệt cắt ngón tay nhỏ lên đó mấy giọt máu, lập tức đồ án dưới sàn lóe lên quang mang màu đỏ, những thứ hoa văn tinh xảo trên đó khẽ xoay tròn, cuối cùng mở ra một thông đạo, một chuỗi bậc thang dẫn xuống dưới!
Mặc dù không nhìn thấy nhưng nữ tử vẫn đi thực nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, đi xuống dưới là một hàng lang. Xuyên qua hành lang đến một căn phòng.
Cánh cửa bằng thạch anh chạm khắc một đóa bỉ ngạn đỏ rực to lớn, ở giữa lại khắc thêm một đóa bỉ ngạn đỏ thẫm nho nhỏ bằng bàn tay. Dạ Nguyệt rút trong người ra một thanh đoản đao chưa ra khỏi vỏ, dùng sức đâm mạnh vào đóa bỉ ngạn nho nhỏ ở chính giữa!
Đóa bỉ ngạn chậm rãi lõm vào, lộ ra một đoạn kim châm to bằng que tăm, đầu châm còn chiết xạ ánh sáng màu xanh, hiển nhiên là có độc!
– Kịch!
Âm thanh cơ quan khởi động vang lên, đóa bỉ ngạn to lớn chạm khắc trên cánh cửa phút chốc chia thành hai nửa, cánh cửa chậm mở ra!
Chỉ thấy trong căn phòng to lớn này, khắp nơi đều là những cơ quan khổng lồ, dày đặc chi chít làm cho người ta nhìn không khỏi kinh sợ.
Dạ Nguyệt đi đến trung tâm căn phòng, ở chính giữa có một đồ án chạm khắc hình hoa bỉ ngạn, sau đó đem máu của mình nhỏ lên. Một dòng máu tươi chảy xuôi theo từng rãnh nhỏ trên hoa văn, cuối cùng bao phủ cả đồ án. Đóa bỉ ngạn chỉ tầm bằng hai bàn tay như có sinh mạng, lóe lên từng đạo hồng quang, rực rỡ như sống lại. Sau đó chỉ nghe tiếng “kịch kịch”, tất cả cơ quan trong căn phòng này đều chuyển động!
Thanh âm lãnh đạm mà lạnh lẽo của nữ tử vang lên, mờ nhạt bao phủ khắp căn phòng:
– Tử Vong rừng rậm, bây giờ mới chính thức thức tỉnh! Đến đây, ta ở đây, ang táng các ngươi