Edit: Cây Nấm Nhỏ
____________________
Chương 5: Nổi tiếng như cồn
Bộ đồ đỏ của Sở Yến mặc trước khi rơi xuống nước, Liễu Tĩnh Thủy đã cho người đi giặt sạch, hong khô rồi đưa đến cho hắn.
Sở Yến về phòng lập tức cởi bộ đồ trắng không hề hợp phong cách mình tí nào kia ra, mặc lại bộ đồ quen thuộc của mình, đeo trang sức lên, khi đã chỉnh chu toàn diện cũng tốn hai ba chục phút.
Khi Sở Yến ra cửa, Mục Ni thay đồ xong đứng chờ đã lâu.
Âm thanh kim loại va chạm và âm thanh mở cửa cùng truyền tới, Mục Ni vô thức nhìn hắn từ đầu tới ngón chân.
Ừ, quả nhiên giang sơn dễ đổi, có thể đeo bao nhiều liền đeo bấy nhiêu, một cái cũng không bỏ.
"Vào mười hai núi, đường gập ghềnh khó đi, mấy cái này... Ngươi còn đeo theo?"
Mục Ni nhớ tới mấy xe ngựa quần áo, trang sức, đầu lại bắt đầu đau.
Mang nhiều đồ đạc kiểu này nếu đi đường lớn thì không có gì, còn đi đường núi mấy chục mấy trăm dặm như thế quả thật là muốn mạng.
"Đeo chứ." Sở Yến nào quan tâm tiện hay không tiện, hắn nghe Mục Ni hỏi như vậy, trong lòng không khỏi 'lộp bộp' một chút, cảm giác ngay sau đó sẽ nghe thấy tên cúng cơm của mình.
Quả nhiên, Mục Ni nói: "Lạc Tát, ngươi đeo vài món yêu thích là được rồi, mấy cái còn lại để lại trong thành cho người trông coi đi, trở về thì lấy lại. Đường núi khó đi, mấy cái lủng lẳng này của ngươi rất dễ hỏng."
Cũng không phải gã khó dễ gì hắn, Mục Ni hiểu, mỹ nhân ấy mà, nhất định không thể thiếu được quần áo trang sức này nọ thay qua thay lại, nhất là mỹ nhân còn chú ý vẻ bề ngoài như Sở Yến.
Hắn có thể nhịn đói, nhưng không thể nhịn đẹp.
Nhưng mà trong lòng Mục Ni, một đống lớn đồ đỏ với trang sức chả có gì khác nhau.
Sở Yến nhíu mày, trong lòng đấu tranh dữ dội: "Vậy đồ sứ để lại, ta mang quần áo với trang sức đi được rồi,"
Học viện Ẩn Sơn là môn phái lớn ở Trung Nguyên, đi vào cũng không thể chỉ có hai bộ thay qua thay lại quài chứ.
Sở Yến hắn là người sống vì mặt mũi mà.
Mục Ni không thèm nhiều lời, hai người nhanh chóng nhất trí, từ biệt Liễu Tĩnh Thủy trở về thu dọn đồ đạc.
Sở Yến gom góp lại còn ba xe ngựa, một chiếc cho mình ngồi, một chiếc để quần áo, chiếc cuối cùng toàn bộ dùng để trang sức, châu báo, ngọc ngà.
Ngày thứ hai, Sở Yến đem đội xe ngựa của mình đi tới nơi đã hẹn trước với Liễu Tĩnh Thủy, hắn phát hiện, Liễu Tĩnh Thủy và hai chị em nhà họ Giang, ba người thiếu niên tài tuấn xuất thân trong gia tộc lớn, vậy mà một người hầu cũng không mang theo.
Ba người, ba ngựa, hết.
Đối lập với bên kia, đội hình của Sở Yến có vẻ hơi đồ sộ.
Giang Phù Nguyệt nhìn ba chiếc xe ngựa ở xa không khỏi thở dài: "Vị thiếu cung chủ này dẫn theo nhiều người nhà ghê..."
Người nhà cái éo gì, ngoại trừ người đánh xe, trên đó một người cũng không có, tất cả đều là trang phục với trang sức của hắn.
Liễu Tĩnh Thủy lắc đầu, y có thể cảm nhận được, trên mấy con ngựa đó không hề có ai.
Nhìn thấy đồ đạc lủng lẳng trên người Sở Yến đã đổi toàn bộ, y đã lờ mờ đoán được rồi.
Không thể không nói ánh mắt Liễu Tĩnh Thủy đúng là sắc bén hơn người, nhìn thấu hồng trần.
Người đi theo Sở Yến mỗi ngày là Mục Ni còn không phát hiện đồ đạc trên người Sở Yến đã thay toàn bộ, y lại nhìn ra được.
Nếu Sở Yến biết được, y vừa nhìn là biết hắn đã thay một lượt đồ đạc, có lẽ sẽ mừng như điên.
Sở Yến đi tới, ánh mắt vô tình lướt qua, lập tức bị Giang Phù Nguyệt hấp dẫn đường nhìn.
Trên đầu Giang Phù Nguyệt búi tóc bằng một cây trâm, hình thức bên ngoài rất đơn giản, chỉ là một chiếc lá cây bạch quả.
Tuy rằng hắn thích cái gì lộng lẫy, chói mắt nhưng kiểu thanh thoát này rất khác.
Từ khi hắn đến Trung Nguyên, thấy mấy cô gái đeo này nọ cũng rất thích, dù không đeo hắn cũng muốn sưu tầm một ít.
Kế bên Giang Phù Nguyệt là một thiếu niên mặc đồ vàng, hông đeo một chuỗi dây mặt bạch quả ở thắt lưng cũng vô cùng nhỏ nhắn và xinh xắn.
Cây bạch quả chắc hẳn là một dấu hiệu gì đó, nếu không hai chị em nhà này cũng không mang phụ kiện trên người đều là cây bạch quả.
Sở Yến thích trang sức, cũng thích nhìn trang sức trên người người khác. Ba người đã nhìn hai, hắn lại chuyển mắt, rơi trên người Liễu Tĩnh Thủy.
Liễu Tĩnh Thủy vẫn một cây trắng, mùa đông giá rét, tuyết đọng lại trên lông chồn, cả người chỗ nào cũng được bao bọc rất kỹ, có đeo gì hay không Sở Yến nhìn qua cũng không thấy.
Chỉ là khi đong đưa, quần áo có lộ ra một góc, Sở Yến nhìn thấy một miếng ngọc.
Còn có, đao.
Đao của Liễu Tĩnh Thủy tên là Giải Ưu.
Thanh đao treo trên người y, không phải là Giải Ưu thì còn là gì.
Sở Yến liếc mắt nhìn, ngờ ngợ đứng lên. Đao này thực sự là Giải Ưu sao?
Đao Giải Ưu, được tạo ra từ một thợ thủ công có danh tiếng hơn trăm năm trước, sau bị đánh rơi ở trên rừng núi, được một nông dân nhặt được, không biết giá trị mà bán với giá mấy chục văn tiền.
Sau này được tổ tiên Liễu gia ưng mắt, nên mua về.
Trên giang hồ có rất nhiều đao tốt, nhưng đao tốt không nhất thiết sẽ thành danh, sau khi thành lập môn hộ, đao này được đặt vào kho, không được sử dụng.
Gần trăm nay ngủ say trong kho Liễu gia, đến khi Liễu Tĩnh Thủy tập võ, muốn có một thanh đao, lúc này đao mới có tên là - Giải Ưu.
Thanh đao này vốn không có tên tuổi, trăm năm không tông tích, xuất thân từ thợ có tiếng, lại hơn trăm năm không người biết tới, cuối cùng lại thành danh trong tay Liễu Tĩnh Thủy.
Yếu tố lớn nhất khiến thanh đao này thành danh, chính là vì được dùng bởi người nổi tiếng.
Đao có tiếng, bộ dạng ắt hẳn cũng không tầm thường, điển hình mỹ nhân như Sở Yến, bên ngoài phải mặc những bộ đồ xinh đẹp nhất.
Cho dù chỉ là cái vỏ, nhưng là vỏ của danh đao, thì cũng có thể khiến người ta gặp rồi khó quên.
Hắn liếc mắt nhìn, vỏ đao bình thường đến tầm thường, không có đường vân hay ngọc đá gì trang trí, còn không bằng một thanh đao phổ biến.
Trong lúc suy nghĩ, Sở Yến đi tới bên người Liễu Tĩnh Thủy, Mục Ni bên cạnh nói: "Liễu công từ, thiếu cung chủ đã đến chỗ hẹn, lúc nào cũng có thể khởi hành."
Liễu Tĩnh Thủy gật đầu, nhìn Sở Yến: "Khi vào mười hai núi, địa hình phức tạp, phần lớn là người trong phái, bên trong nhiều cơ quan trận pháp, thiếu cung chủ nên đi cùng cho tốt."
Giọng nói không giống hôm qua lắm, có chút trầm, mang theo giọng mũi, hình như bị bệnh rồi.
Suy nghĩ của Sở Yến vừa tách khỏi Giải Ưu, hoàn hồn nói: "Được."
Hắn thấy Liễu Tĩnh Thủy lấy tay che miệng, nghiêng người đi, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Bệnh thật rồi.
Hôm qua y nhảy vào sông băng cứu Sở Yến và Mục Ni, lúc ấy còn chưa cảm thấy gì, nghĩ là uống thuốc của Giang Phù Nguyệt sẽ không sao, ai ngờ ngủ một đêm, hôm sau lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Sở Yến là người được cứu lên, mới đầu còn hơi sốt một chút, hôm nay đã có thể chạy nhảy vui vẻ.
Sở Yến nghe y ho nhẹ, không khỏi có chút áy náy.
Giang Phù Nguyệt nhìn thoáng qua Liễu Tĩnh Thủy, nói với Sở Yến: "Thiếu cung chủ, hôm qua Tĩnh Thủy bị cảm, trong người không khỏe lắm, ở bên ngoài bị gió lạnh thổi không tốt... Có thể cho hắn vào xe ngựa của ngươi ngồi được không?"
"Không cần làm phiền thiếu cung chủ, ta không sao."
Liễu Tĩnh Thủy thản nhiên đáp, ai ngờ vừa nói xong, lại che miệng mũi ho vài tiếng.
"Mau lên, mau lên."
Sở Yến nhìn y ho kịch liệt như vậy, trong lòng khó chịu, trực tiếp đi lên ôm cánh tay rũ xuống của y, kéo vào xe ngựa.
Liễu Tĩnh Thủy ngạc nhiên một hồi, tự dưng bị người ta kéo đi, thân thể còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng hơi giãy dụa nhưng rất nhanh đã bị nhét vào xe ngựa.
Sau khi nhét người vào xe ngựa, hắn lại ló đầu ra nói: "Mấy người cũng lên đi?"
Giang Phù Nguyệt mỉm cười: "Không cần đâu... Các người không biết đường, ta ngồi trong xe lại không phân biệt được phương hướng. Như vậy khởi hành được rồi."
Dứt lời, hai chị em song song nhảy lên ngựa, dẫn đầu đi trước. Chỉ nghe tiếng ngựa hí dài, hai người xông lên, Mục Ni thấy vậy cũng thúc ngựa đuổi theo.
Trong xe, Sở Yến nhìn Liễu Tĩnh Thủy có chút hối hận vì quyết định vừa rồi.
Hắn cảm thấy ánh mắt của Liễu Tĩnh Thủy quá lợi hại, khí thế dọa người, ở một mình với loại người này, cảm giác áp bức làm người khác thấy không thoải mái.
Liễu Tĩnh Thủy mặt mày anh tuấn, cơ thể cường tráng, lại có khí chất hăng hái sắc sảo, lúc không cười còn tưởng là ai nợ tiền y.
Hào quang trên người lại quá chói mắt, những người giống Sở Yến sẽ cực không vui khi ở gần, rất dễ khiến người khác bối rối.
Nói trắng ra, người này nhìn hung dữ.
Không phải gương mặt này, mà là khí chất này.
Liễu Tĩnh Thủy không nói chuyện, Sở Yến cũng không dám nói.
Liễu Tĩnh Thủy là loại người sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với người khác, Sở Yến lại là người không bao giờ chịu được im lặng, nhưng mà nói gì giờ.
Sở Yến làm như không có gì hỏi: "Ngươi... bệnh à?"
Người mà Sở Yến cảm thấy rất hung dữ nghe vậy mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Cảm mạo chút thôi."
Chỉ một nụ cười cũng khiến cả người y có vẻ thân thiện hơn rất nhiều, cảm giác áp bách chớp mắt liền 'phíu' bay mất, trở thành dịu dàng như nước.
Y trở nên tao nhã, nụ cười như hoa nở trong sương sớm.
Người này mà cười lên thì đẹp dữ thần, Sở Yến thầm nghĩ.
Khi nãy mới nghĩ người ta hung dữ, quay lưng liền khen người ta đẹp.
Sở Yến thấy y cười, chút hối hận khi nãy nhanh chóng bị đánh tan, theo thói quen soi quần áo người ta.
Đôi mắt Sở Yến sáng người, hỏi: "Ta có thể sờ lông trắng của ngươi không?"
Liễu Tĩnh Thủy ngẩn ra.
Lông trắng? Là áo khoác lông chồn của mình?
Nhìn bộ dạng thèm thuồng như đứa trẻ vòi ăn kẹo của hắn, Liễu Tĩnh Thủy bật cười: "Sờ đi."
Nghe y đồng ý, Sở Yến vui như được mùa, cười ngọt như mía lùi, hắn dịch người lại gần, vươn tay sờ lên mớ lông trắng như tuyết.
Chỗ tiếp xúc truyền đến cảm xúc mềm mại và ấm áp, thoải mái khiến người ta muốn nhào lên ôm liền.
Mềm mại thật, nhất định hắn cũng phải có một cái.
Sa mạc vào mùa đông cũng rất rét, nếu có một áo khoác lông chồn như vậy, chắc hẳn rất ấm.
Mới sờ được vài cái, tay phải ngừng lại, xe ngừng, bên ngoài một trận xôn xao.
Gì vậy?
Sở Yến nhăn mày nói: "Ta ra ngoài xem thử."
"Từ từ." Liễu Tĩnh Thủy gọi người đang chuẩn bị tư thế ra ngoài lại, cởi áo khoác ra đưa cho hắn "Bên ngoài trời lạnh, ngươi mặc cái này đi."
Đồ vật mơ ước ngay trước mắt, Sở Yến không hề khách sáo, mặt mày nhăn nhúm nhanh chóng giãn ra.
Hắn nhận áo, khoác lên người, cả người liền bị một đống lông trắng bao lấy.
Sau khi ăn mặc tử tế, hắn xốc màn nhảy xuống xe, bên ngoài có một đám người, ai nấy đều cầm đao to búa lớn, ngăn ở giữa đường.
Cảnh tượng này quá quen thuộc, chặn đường đòi tiền.
Sở Yến vẫn luôn khởi hành với mấy chiếc xe ngựa, bên trong toàn đồ xa xỉ, người chỉ có vài mống, đương nhiên dễ dàng trở thành miếng mồi béo, trước đó bọn họ cũng gặp qua không ít thổ phỉ, trường hợp như vậy, đã không thể quen thuộc hơn.
Tỷ đệ nhà họ Giang và thị vệ nhà mình đang giằng co, hình như sắp ra tay.
Hắn xuống xe, mấy bọn cướp mặt mày tái mét, có một người la lên: "Liễu Tĩnh Thủy, chạy."
Đám người như thấy quỷ, ba chân bốn cẳng chạy mất, thoáng chốc không còn bóng người.
"Không vui gì cả..." Sở Yến quay lại, ngồi vào xe.
Hắn không biết, trên giang hồ hiện nay có rất nhiều thiếu niên lấy Liễu Tĩnh Thủy làm thần tượng, đám đó rất thích bắt chước y mặc đồ trắng làm bằng lông, cách ăn mặc này nhanh chóng thịnh hành, hơn nữa đây là vùng cận Giang Nam, rất gần mười hai núi.
Mấy người thiếu niên thích ăn mặc như vậy võ công cũng không tầm thường. Võ công tốt, lại còn trẻ, thấy chuyện bất bình thích rút đao tương trợ là chuyện bình thường, kết quả là đám thổ phỉ vừa nhìn thấy người ăn mặc như thế liền sợ.
Áo lông chồn trắng? Lại còn dùng đao?
Chắc chắn là Liễu Tĩnh Thủy, còn không chạy thì đợi gì.
"Mấy tên cướp thôi."
Sở Yến mang theo vài phần khó hiểu: "Tưởng ngươi đi ra bọn chúng chạy mấy rồi."
Liễu Tĩnh Thủy cười không nói.