Edit: Cây Nấm Nhỏ
_______________________
Chương 19: Hạc Minh Cửu Cao
Sở Yến rời xe, bị một tấm bia đá thật lớn hấp dẫn, mặt trên khắc ba chữ 'Dược Vương cốc', nằm thẳng đứng trong khóm hoa hiếm cỏ lạ kia.
Tấm bia đá này giống như tấm ở học viện Ẩn Sơn, học viện và Dược Vương cốc thật sự quá gần nhau, thường có đệ tử đi nhầm vào Dược Vương cốc, bị các hoa độc làm tổn thương, sau khi lập bia đá này, không phải muốn chỉ đường mà vì nhắc nhở các đệ tử đó đây là ranh giới của Dược Vương cốc, nơi chốn nguy hiểm, không cần lui tới.
Bên cạnh bia đá có một đường nhỏ, đây là con đường duy nhất đi vào cốc.
Hai chiếc xe ngựa của học viện Ẩn Sơn đi vào vừa vặn, con đường đá đi được một chốc rồi lại biến thành con đường núi sơn gian bình thường.
Tuy rằng nhìn sơ thấy bình thường nhưng hai bên đủ loại hoa cỏ kỳ dị, trong đám hoa cỏ đó lại có ẩn dấu trận pháp, sát khí trải rộng khắp đường, người thường khó bước nửa chân vào đây.
Chỉ là hôm nay Liễu Tĩnh Thủy đến tặng đồ, trận pháp tạm thời bị vô hiệu hóa, cho y tiện ra vào.
Hai xe ngựa chở theo một rương đồ vật và bốn người dọc theo đường nhỏ đi thẳng, đi hồi lâu, dần nghe được tiếng nước chảy, mơ hồ nhìn thấy một dòng suối nhỏ vắt ngang đường đi.
Qua dòng suối nhỏ này, đi ngược dòng lên, Sở Yến theo chân bọn họ, ngẩng đầu đã có thể thấy ít đình đài lầu các trong núi, có lẽ đó là chỗ ở của những người trong Dược Vương cốc.
Mấy người đi gần thêm chút, nghe được bên dòng suối có tiếng đàn tranh réo rắt truyền tới từ đình nghỉ chân.
Sở Yến nhìn qua đình nghỉ chân, ngoái đầu nói với Liễu Tĩnh Thủy: "Có người bên kia."
Liễu Tĩnh Thủy gật đầu: "Xem ra có thể đi ít một đoạn."
Ngồi trong đình là hai nam tử mặc đồ đen, trong đó có một người nhỏ tuổi hơn, bộ dạng thiếu niên, chính là tiểu sư đệ Lục Tranh, một người khác là đồ đệ thứ hai của Dược Vương, tên là Doãn Ôn, tự Xuân Thu.
Bọn họ đánh một khúc đàn, Liễu Tĩnh Thủy nghe chút là nhận ra ngay, đúng là đề ra Đả phổ của đại hội năm nay 'Hạc Minh Cửu Cao'.
Ngày ấy Lục Tranh hỏi y ra đề gì để trong đại hội Đả phổ năm nay, giờ này có lẽ đang chuẩn bị, Liễu Tĩnh Thủy còn tưởng rằng phải đi thêm một lát nữa mới có thể nhìn thấy người, không ngờ tình cờ gặp gỡ bọn họ đánh đàn ở đây, dẫn Sở Yến đi tới đình nghỉ chân kia.
Cầm Xuyên nhã tập đương nhiên là được tổ chức ở Cầm Xuyên, đàn đương nhiên là điểm nhấn, hàng năm nhã tập đều dùng đánh đàn để cử hành đại hội Đả phổ, tham dự đại hội dùng đàn kết bạn, tìm kiếm tri âm.
Cái gọi là 'Đả phổ', chính là dựa theo phổ nhạc để đánh ra trọn vẹn khúc nhạc, chiếu theo phổ nhạc để đánh thì ai cũng làm được, nhưng trong đại hội Đả phổ thì không chỉ đánh một khúc đơn giản như thế.
Cầm phổ ở đây là dùng Giảm tự phổ, không phải là dùng Công xích phổ, trên phổ chỉ ghi lại chỉ pháp thao tác của người chơi, mà không quy định tiết tấu, độ mạnh yếu. Cũng bởi vì không quy định như thế, cho nên chỉ pháp có ảnh hưởng rất lớn đối với khúc nhạc, chỉ cần lực tay hơi đổi, âm thanh phát ra đương nhiên sẽ khác hẳn, cảm xúc khi nghe cũng biến chuyển rất nhiều.
(*Có thể hiểu nôm na Giảm tự phổ là ghi lại thao tác của người chơi, còn Công xích phổ là ghi ký hiệu âm nhạc bình thường thời đó
Chỉ pháp: Sự chuyển động của ngón tay)
Cứ như thế, sẽ đưa ra rất nhiều con đường cho người chơi đàn lựa chọn, cùng một khúc nhạc, người chơi đàn ra tiết tấu không giống nhau sẽ khiến cho người nghe cảm giác có một không hai, cảm xúc khác nhau khi tấu khúc cũng thể hiện tâm trạng khác nhau của người đánh đàn.
Liễu Tĩnh Thủy đứng ngoài đình, không muốn tiến lên quấy rầy, lẳng lặng chờ hai người bọn họ đánh xong khúc này.
Hai người ngồi đối diện diễn tấu, đàn cùng một khúc 'Hạc Minh Cửu Cao', một người mạnh mẽ, một người mềm trong, hai dạng âm thanh cất lên cùng lúc, nhưng không khiến người khác thấy hỗn loạn.
'Tưng tưng' tiếng đàn bay theo gió, lẫn trong đó còn có tiếng hạc kêu, Sở Yến nhìn lên bầu trời, thật sự thấy một con tiên hạc bay tới, không khỏi hít sâu một hơi.
Cảnh tượng âm thanh này, thật sự đúng là có chút ý ''Hạc minh Cửu Cao, thanh văn vu thiên'.
(*Tiếng Hạc Cửu Cao, vang vọng tận trời)
Đợi khi hoàn thành một khúc, ngón tay Doãn Xuân Thu nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, nhìn thẳng Lục Tranh, giọng điệu bình tĩnh chất vấn: "Đây là cái gì?"
Lục Tranh nhíu mày, khó hiểu đáp: " 'Hạc Minh Cửu Cao' chứ gì!"
Doãn Xuân Thu thản nhiên đáp: "Cái này mà là hạc hả, rõ ràng là chim sẻ ríu rít thì có."
Lục Tranh tấu 'Hạc Minh Cửu Cao', thật sự quá mức vui vẻ, không giống tiếng hạc vừa thanh tao vừa tiên khí, lời của Doãn Xuân Thu không sai, quả là gãi đúng chỗ ngứa.
"Con hạc nhỏ tuổi hoạt bát chút không được sao?" Lục Tranh bị hắn ta nói thế có chút không phục, chỉ vào tiên hạc vừa mới bay tới khi nãy "Huynh xem Hoằng Tranh này, sống lâu nhưng vẫn hoạt bát, chẳng lẽ nó không phải hạc."
Con hạc gọi 'Hoằng Tranh' chính là linh vật được Dược Vương nuôi thả ở sơn gian, do tiếp xúc với con người nhiều nên thật sự rất thông minh, vừa nghe thấy Lục Tranh nói tên mình, Hoằng Tranh xà xuống, mạnh mẽ bay tới cạnh cậu ta, suýt chút nữa khiến cậu ta nhảy dựng.
Cánh hạc vỗ dồn dập, Sở Yến cảm thấy một trận gió hăng hái bay tới, cũng hơi kinh ngạc.
Liễu Tĩnh Thủy nói với hắn: "Con hạc này rất hay gây chuyện... Không làm ngươi sợ chứ?"
"Không có gì." Sở Yến lắc đầu, thật ra cảm thấy mới mẻ thú vị "Đó giờ ta chưa từng gặp loài chim này." Nói xong nhìn con hạc lại muốn bay đi, hạc kêu vài tiếng, nháy mắt đã khuất sau đám mây, không thấy bóng dáng.
Lục Tranh sợ hãi kêu một tiếng, vỗ ngực an ủi, liên tục nói 'Nguy hiểm thật', sau đó lại nhìn sang bên, nói với Liễu Tĩnh Thủy vẫn đứng bên ngoài đình: "Liễu tiên sinh, sư huynh chê 'Hạc Minh Cửu Cao' này của ta đàn không tốt, huynh tới phân xử giúp ta đi."
Liễu Tĩnh Thủy nhìn Sở Yến một cái, ý bảo cùng nhau vào trong, bước vào lược bớt lễ nghĩa, khoanh tay nói: "Tiểu Lục quả thật có chút vội vàng, nhưng mạnh mẽ không trở ngại, khí thế không tầm thường, có tư thái gió lùa thẳng tiến, cũng rất giỏi giang."
Y không phải vì cho Lục Tranh mặt mũi mà khen đại, tiếng đàn của Lục Tranh mặc dù không giống hạc, nhưng có loại cảm giác sảng khoái mãnh liệt, vì cậu ta còn nhỏ tuổi, có chút mạnh mẽ, lúc này vẫn hoạt bát như chim sẻ, nếu có thể lắng đọng lại một chút, tất sẽ như đại bàng giương cánh.
Lục Tranh nghe y khen, cười đắc ý, Liễu Tĩnh Thủy ngược lại nhìn Doãn Xuân Thu, suy nghĩ một lát, nói: "Doãn tiên sinh tiếng đàn thanh nhã xa xăm, điềm đạm tĩnh lặng... Nhưng mà có chút cô đơn xa cách?"
Doãn Xuân Thu hơi ngẩn ra, ánh mắt khẽ chuyển, nét hờ hững trên mặt càng sâu.
Trong lòng Liễu Tĩnh Thủy than nhẹ, ba đồ đệ của Dược Vương, ngoại trừ Lục Tranh những người còn lại tính tình đều lạnh lùng, hờ hững xa cách.
Doãn Xuân Thu không giống với đại sư huynh Sở Nam Kha, Sở Nam Kha chỉ là có chút hướng nội, hơi im lặng, mà Doãn Xuân Thu hoàn toàn là bộ dạng quái đản, ngay cả trong tiếng đàn, cũng là vô tận trong trẻo lạnh lùng và cô độc.
Trong lòng y đối với tiếng đàn của Doãn Xuân Thu có ngàn vạn bùi ngùi, trong lòng Sở Yến lại bởi vì chút phân tích của y mà sợ hãi không thôi, sao mà nghe một tiếng đàn còn có thể nghe ra nhiều thứ như thế vậy, không hổ là được chui ra từ lò học viện Ẩn Sơn.
Lúc này như có tiếng gió ngoài phòng, bay tới, nói: "Không sai!"
Mấy người nhìn về phía hướng phát ra âm thanh, thấy một nam tử đầu tóc trắng toát chậm rãi đi tới, Sở Yến liếc mắt liền nhận ra, đây là người ngày đó kêu mình đưa Liễu Tĩnh Thủy tới chỗ Giang Phù Nguyệt, cũng chính là chưởng môn đương nhiệm của Dược Vương cốc.
Liễu Tĩnh Thủy thi lễ nói: "Dược Vương tiền bối."
Lục Tranh lộ rõ nét vui mừng trên mặt: "Sư phụ! Người cũng hiểu được 'Hạc Minh Cửu Cao' của con đúng không?"
Dược Vương đáp: "Tiểu Liễu nói không sai, tiếng con hạc Hoằng Tranh đáng ghét này giống y như tiếng ầm ĩ."
Chớp mắt Lục Tranh xìu xuống, Liễu Tĩnh Thủy thì khen mình, sư phụ đồng ý với Liễu Tĩnh Thủy nhưng sau đó còn chêm thêm một câu là ý gì? Rốt cuộc là khen mình hay là chê mình vậy?
"Tiểu tử Liễu gia, sao tới sớm vậy?" Dược Vương nhìn tùy tùng sau lưng Liễu Tĩnh Thủy đang khiêng cái hòm hỏi "Mang nhiều đồ đạc tới như thế?"
Liễu Tĩnh Thủy cười nhạt: "Vãn bối tới chúc mừng năm mới, cũng tới đưa lễ vật của Vân tiên sinh và đưa thiệp mời nhã tập."
Nói xong cung kính đưa thiệp mời của cxnt lên, Dược Vương nhận thiệp mời, không vội vã mở ra xem, trước tiên liếc mắt nhìn Sở Yến: "Tiểu tử bên cạnh này sao lại đi theo ngươi?"
Dược Vương không phải lần đầu gặp Sở Yến, ngày ấy Sở Yến và Liễu Tĩnh Thủy tỷ thí, ông ở một bên nhìn mấy chiêu, lúc sau hai người đánh nhau không thể tách ra được cũng là ông dùng chiêu mở đường.
Ông ta còn tưởng là hai người chỉ tỷ thí thế thôi, cũng không nghe mấy lão tiên sinh trong học viện nói là Liễu Tĩnh Thủy có bạn mới, nếu không sẽ không chú ý tới Sở Yến.
Hiện tại trận tỷ thí kia đã qua nhiều ngày, người Hồ áo đỏ này vẫn chưa đi, Liễu Tĩnh Thủy không sợ mình tức giận, còn đưa người tới đây?
Sở Yến bỗng nhiên bị ông ta nhắc đến, không khỏi nhìn lại, Liễu Tĩnh Thủy liếc mắt nhìn hắn một cái: "Sở Yến là bằng hữu của vãn bối, từ Tây Vực đường xa mà đến, vãn bối muốn làm hết trách nhiệm của chủ nhà, đương nhiên muốn dẫn hắn đi thăm thú chung quanh một chút. Dược Vương cốc khó được vào một lần, vừa đúng lúc có cơ hội lễ mừng năm mới, cho nên tới trong cốc ngắm phong cảnh một chút cũng tốt."
Thì ra mấy ngày không thấy đã kết làm bạn rồi? Dược Vương nhìn Sở Yến, không khỏi cười: "Ngươi chế giễu, coi Dược Vương cốc của ta làm chốn du ngoạn cho bạn bè à?"
Liễu Tĩnh Thủy cười, khẽ nói: "Không dám, địa linh cần có nhân kiệt, nơi này dù phong cảnh rất đẹp, nhưng không bằng tiền bối và ba vị tiên sinh. Sở Yến say mê võ học, đương nhiên muốn gặp người xuất chúng, cũng không đơn giản là thăm thú thôi."
Đưa Sở Yến tới đây, trong lòng y có chút không yên, dù sao Dược Vương cũng chưa từng nể mặt mũi ai, y dẫn thêm một người tới đây, nếu không may chọc Dược Vương tức giận, vậy đúng là hỏng bét, y không biết được tâm tư của Dược Vương, cũng không biết nói vậy có qua cửa được không.
Sở Yến bên cạnh nghe vậy trợn mắt há mồm, thấy mặt mày Liễu Tĩnh Thủy đổi mấy bận, công phu nịnh nọt này lần đầu tiên Sở Yến thấy, đúng là sức sát thương rất lớn.
Dược Vương mờ thiệp mời nhã tập ra xem, nhìn Doãn Xuân Thu bên cạnh vẫn không nói lời nào, thở dài: "Ôn nhi, cxnt lần này, con không đi?"
Doãn Xuân Thu mặt mày thản nhiên, giọng điệu lạnh nhạt: "Không đi."
"Tùy con." Dược Vương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Liễu Tĩnh Thủy "Các ngươi từ từ chơi đi, ta về trước."
Mấy người tạm biệt, Doãn Xuân Thu đứng dậy cầm cây sáo trúc thổi một âm thanh ngân nga vang dội, cặp tiên hạc thể hình to lớn bay tới.
Lục Tranh nói với hai gã tùy tùng: "Đồ đạc có thể để cho Hoằng Tranh và Tiêu Sắt mang về, không phiền các ngươi đưa tới nơi đâu."
Nhìn bọn họ đặt hòm đồ lên người tiên hạc, Sở Yến vỗ bả vai Liễu Tĩnh Thủy, nói nhỏ bên tai y: "Ta lặng lẽ nhét chiến thư vào trong rương đồ của ngươi có được không? Không thì ta cầm về."
Liễu Tĩnh Thủy sửng sốt, sau khi phản ứng lại không biết nên cười hay không, người này sao lại nghĩ tới việc hẹn chiến rồi?
"Không có gì..."
Thấy Liễu Tĩnh Thủy nói không sao, Sở Yến yên tâm, sau đó nhẹ giọng yêu cầu: "Hai người chúng ta đi chơi đi, đừng cho người khác theo cùng."
Liễu Tĩnh Thủy vừa nghe hắn dứt lời, Lục Tranh đã đi tới bên cạnh nói: "Hai vị, muốn đi chơi ở đâu thế? Có muốn ta dắt hai người đi dạo không?"
Sở Yến ngậm miệng, nhìn Lục Tranh, lại quay đầu nhìn Liễu Tĩnh Thủy, trong ánh mắt vậy mà có vài phần uy hiếp.
"Tùy tiện đi một chút..." Liễu Tĩnh Thủy chỉ có thể nhận ý tứ của Sở Yến, từ chối "Tiểu Lục ngươi không luyện đàn à?"
Doãn Xuân Thu ôm trương cầm của mình ở phía sau, lạnh lùng lên tiếng: "Bài học hôm nay của ngươi chưa xong, đừng hòng đi, quay lại."
Lục Tranh kêu thảm thiết: "Sư huynh, năm mới rồi huynh buông tha cho ta được không!"
Vừa thấy Lục Tranh không có cách nào đi theo mình và Liễu Tĩnh Thủy, Sở Yến cảm thấy thỏa mãn, vội vàng kéo Liễu Tĩnh Thủy từ biệt rời đi.
______________________________
Nấm: Hôm nay là sinh nhật mình nên up những truyện trong nhà tới chương 19 hết làm quà cho mọi người =)))