Sức chiến đấu của những người phụ nữ trung niên rất dũng mãnh, nhưng sát thương của Ninh Uyển có loa phóng thanh được trang bị vượt trội một bậc càng lớn, cô vừa mở miệng, các bà cô liền không có sức chống đỡ cãi lại.
Trước mắt, thắng lợi đã định, Ninh Uyển đơn phương tuyên bố kết thúc trận chiến cướp bóc này: “Được rồi, được rồi, không có việc thì mau về đi, đừng nghĩ tới luật sư Phó nữa, cũng đừng bận tâm hôn nhân đại sự của con cái mình và họ hàng thân thích, con cháu tự có phúc của con cháu, tìm đối tượng và kết hôn không nhất định sẽ hạnh phúc, mọi việc thuận theo tự nhiên! Đừng ở đây thêm náo nhiệt nữa!”
Tuy không can tâm tình nguyện, nhưng nhóm phụ nữ này thấy rằng liên lạc với Phó Tranh cũng vô ích. Hơn nữa chuyện xem mắt của con cái, bản thân con cái chưa vội mà mình đã gấp gáp, lại không thể thắng Ninh Uyển, chỉ có thể nhìn Phó Tranh lưu luyến không nỡ giống như nhìn thịt heo giá tốt tại siêu thị nhưng không cướp được, sau đó hậm hực bỏ đi.
***
“Không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt.”
Ninh Uyển vốn còn muốn đánh kẻ thất thế này, cho Phó Tranh hai nhát nữa, kết quả nhìn Phó Tranh sống sót sau tai nạn, mới phát hiện vị thiếu gia kiêu ngạo tự đắc nay chỉ còn một vẻ tiều tụy và hoài nghi nhân sinh, nhìn như vậy có chút đáng thương.
Cuối cùng Ninh Uyển không nhịn được: “Được rồi, sao lại giống như bị cuộc sống chà đạp giày vò thế kia, chẳng có chuyện gì lớn cả, anh đi đổi thành tấm ảnh xấu hơn đi.”
Sắc mặt Phó Tranh khó coi, anh nhìn Ninh Uyển, ngữ khí có chút phức tạp khó nói: “Đã lúc này rồi, tại sao cô vẫn cố chấp hỏi tôi đi đổi tấm ảnh xấu? Diện mạo tôi thế này là đắc tội cô sao?”
“Tôi nói Phó Tranh anh tại sao đầu óc lại cứng nhắc không biết linh hoạt như vậy, lẽ nào mấy bà cô lúc nãy chưa dạy cho anh một bài học sao? Người đàn ông có diện mạo trêu hoa ghẹo nguyệt không an toàn! Tại sao bọn họ lại đến? Còn không phải vì tấm ảnh chứng nhận được thông báo tại xã khu sao?”
Phó Tranh nhăn mày, hoài nghi nhìn Ninh Uyển.
Cô không nhịn được khinh bỉ nhìn anh: ““Nghìn dặm nhân duyên bà mối dắt”, nhóm xem mắt công ích lớn nhất của thành phố Dung này chính là bắt nguồn từ xã khu Duyệt Lan chúng ta, hiện nay nhóm này phát triển mạnh tới nỗi thành thương hiệu, những bà cô xã khu khác gia nhập liên minh này còn phải thông qua phỏng vấn nữa.”
“Chính người phụ nữ trải qua từng vòng thi viết và phỏng vấn mới có thể gia nhập liên minh này cũng phải đối mặt kiểm tra thành tích rất lớn, mỗi người vào mỗi tháng cần giới thiệu ít nhất một cô gái trẻ và một chàng trai trẻ đều độc thân chất lượng, một năm cần kết hợp thành công một cặp đôi trẻ, nếu không, đến cuối cùng sẽ bị đào thải.” Ninh Uyển nói đến đây, lườm anh một cái, “Một khi bức ảnh của anh đăng lên mạng, tài khoản công cộng xã khu và cả bảng thông báo xã khu, dựa trên kinh nghiệm của tôi, trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã bị gửi vào nhóm xem mắt, mọi người đều tích cực hoàn thành KPI, nguồn hàng có sức quyến rũ như anh quả thật ít gặp, đương nhiên chuẩn bị như điên đến “kiểm tra hàng”, chỉ cần hàng không sai sót, vậy bọn họ sẽ ra tay với anh.”
Phó Tranh đột nhiên không biết nên nói gì, vào thời khắc này, trong đầu anh chỉ có một ca khúc được mở lặp đi lặp lại: “Cuộc sống thành phố thâm hiểm, tôi muốn về nông thôn.”
Anh bỗng nhiên cảm thân tuy bản thân là luật sư từng trải, thực ra kiến thức chỉ xứng về nông thôn làm ruộng...
Mà cũng vào lúc này, Phó Tranh cuối cùng mới hiểu được thâm ý của Ninh Uyển khi nãy yêu cầu anh tìm một bức ảnh xấu, hóa ra bản thân đã trách nhầm cô, quả thật cô có lòng tốt...
Ninh Uyển hoàn toàn không biết cảm xúc phức tạp của Phó Tranh, cô nhìn Phó Tranh một chút, thúc giục nói: “Nhanh lên đi, tìm một bức xấu gửi cho tôi, không thì cũng không biết bức ảnh đó của anh còn dẫn dụ ong bướm tới mức nào.”
...
Phó Tranh tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra được một bức ảnh gửi cho Ninh Uyển.
Kết quả Ninh Uyển vừa nhìn thấy liền từ chối: “Cái này không được, không đủ xấu, có kiểu nào không gội đầu mà chụp không? Hoặc ánh mắt không tập trung, khóe miệng bị lệch?”
“...”
Phó Tranh cố gắng bình tĩnh hòa nhã, lại đi tìm một lát, sau khi nội tâm đấu tranh kịch liệt, gửi đi tấm ảnh có thể coi là đen tối nhất trong lịch sử.
Đáng tiếc...
“Không được, không được, tấm này của anh vẫn quá đẹp.” Ninh Uyển nhăn mày nhìn Phó Tranh, “Con người anh rốt cuộc có muốn được giải thoát khỏi tay các bà mối xem mắt không? Tìm một bức xấu! Loại thật sự xấu!”
Phó Tranh suýt nữa tức chết, lẽ nào bản thân đẹp trai cũng phạm tội sao? Ánh mắt chán ghét của cô gái này là sao?
Anh kiềm chế sự tức giận, nhưng vì thể diện, chỉ có thể khô khan đáp: “Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không có tấm ảnh nào xấu, tôi không lừa cô.”
Được rồi, Ninh Uyển cũng từ bỏ rồi: “Bản thân ra tay có cơm no áo ấm, thời khắc then chốt, tôi cho anh xem một trong những tứ đại tà thuật Trung Quốc.”
Phó Tranh ngẩn người, không nhịn được ghé đầu qua, chỉ nhìn thấy Ninh Uyển đang cầm điện thoại, mở một phần mềm gì đó không rõ, sau đó...
“Nào, photoshop mắt anh nhỏ một chút, anh chọn mắt tam giác hay sụp mí trợn ngược?” Ninh Uyển cười hihi nhìn Phó Tranh, “Tôn trọng ý nguyện của đương sự, anh chọn một thứ đi.”
“...” Phó Tranh mím môi, gian khổ đáp, “Mắt tam giác đi...”
“Được, vậy mắt tam giác, tôi kéo dài ấn đường của anh một chút, như vậy sẽ nhìn như người không thông minh lắm.”
“...”
“Thế còn mũi? Mũi đại bàng phe phản diện chuyên dùng cần thiết cho người theo con đường tà đạo hay mũi to giống Ngưu Ma Vương?”
“... Mũi đại bàng đi...”
“Photoshop miệng anh lớn một chút nhé, có cần miệng cá nheo không? Miệng của đàn ông mà lớn sẽ nhìn rất nhà quê.”
“...”
“Có muốn một cặp tai vểnh không?”
Không cần nữa đâu...
Nhưng tiếc là Ninh Uyển đang giải phóng bản thân, cô không còn trưng cầu ý kiến của Phó Tranh, bắt đầu khí thế sục sôi, chỉnh ảnh theo ý của mình.
“Cho anh thêm một nốt ruồi bà mối, trên nốt ruồi thêm sợi lông, tuy rằng photoshop xấu đi, nhưng vẫn cần cơ thể khỏe mạnh, nốt ruồi có lông dài là điều lành, tôi xấu nhưng tôi vẫn khỏe mạnh....”
Tôi phải cảm ơn ngài rồi...
Ninh Uyển tự mình photoshop nửa ngày, cuối cùng việc lớn đã thành, duỗi cái lưng mỏi: “Xong rồi, đã làm xong, anh muốn xem không?”
Phó Tranh biết vào những lúc thế này, là một người đàn ông trưởng thành trầm ổn cần gặp biến không sợ, đừng tò mò những chuyện lông gà vỏ tỏi này, bởi vì như vậy rất thấp kém, nhưng chân của anh không nghe sự khống chế của đại não, đến khi Phó Tranh phản ứng lại, anh đã đứng sau Ninh Uyển, cúi lưng hướng về điện thoại của cô.
Anh đương nhiên không thấp kém, bởi vì loại chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, đại não anh vô cùng hiểu rõ, là chân anh không nhịn được đi về hướng Ninh Uyển.
“...”
“......”
“.........”
Chỉ là không nhìn thì không biết, nhưng nhìn rồi, Phó Tranh không thể dời mắt đi...
“Ninh Uyển, có phải kiếp trước tôi và cô có thù với nhau không?” Phó Tranh chết lặng nhìn vào màn hình điện thoại của Ninh Uyển, trong khoảnh khắc đó có một loại cảm giác hoảng hốt cực độ, rốt cuộc có thù hận như nào khiến Ninh Uyển chỉnh ảnh thành xấu như vậy?
Mặc dù đứng ở góc độ tránh khỏi rắc rối, photoshop bản thân xấu đi một chút là đúng, nhưng... cũng đâu cần xấu như vậy?
Hơn nữa đây giống như không chỉ là vấn đề xấu, mắt tam giác gian xảo, khoảng cách ấn đường vô cùng lớn, cái mũi chim ưng da^ʍ tà, đôi tai vểnh có thể nghe tứ phương tám hướng...
Phó Tranh không nhịn được, ấn chặt gân xanh trên trán: “Sao nhìn giống người chậm phát triển? Giống người hội chứng Down 21?”
“Có sao?” Kết quả Ninh Uyển mở to mắt nhìn, lại cẩn thận nhìn một lượt bức ảnh thành quả photoshop của bản thân, “Tôi cảm thấy rất ổn mà, tuyệt đối rút lui dựa vào thực lực, nhìn lần thứ nhất không muốn nhìn lần thứ hai.” Cô vỗ vai Phó Tranh, “Anh yên tâm, một khi bức ảnh này xuất hiện, không ai còn muốn khám phá nội hàm thông qua ngoại hình của anh đâu, anh an toàn rồi.”
Phó Tranh nhịn cơn đau đầu xuống: “Vậy có phải tôi cần cảm ơn cô không?”
“Đương nhiên rồi, không thì hôm nay anh mời tôi ăn cơm đi.”
Ninh Uyển lại không để ý chút nào đến Phó Tranh đang châm biếm, vui vẻ nói, “Hơn nữa vụ tiếng gà gây ồn kia cũng là tôi giúp anh, anh đã nói bái sư, vậy hôm nay vừa là tiệc cảm ơn vừa làm tiệc bái sư, còn giúp anh tiết kiệm một bữa cơm!”
Suy nghĩ cho tôi như vậy, Phó Tranh nghĩ: Vậy tôi phải cảm ơn cô rồi.
…
***
Chiều hôm nay hiếm có dịp không nhiều điện thoại tư vấn, Ninh Uyển thấy Phó Tranh ngầm đồng ý, liền lấy điện thoại ra tìm tối nay nên ăn gì, sau khi trưng cầu ý kiến của Phó Tranh, cuối cùng Ninh Uyển chọn một nhà hàng món Hồ Nam thường nhật giá cao gần xã khu Duyệt Lan.
Gần tan làm, Ninh Uyển thu dọn đồ đạc, chuẩn bị kéo Phó Tranh đến nhà hàng món Hồ Nam, kết quả còn chưa ra cửa, suýt chút nữa đâm sầm vào người trước mắt.
“Ninh Ninh!”
Ninh Uyển vừa ngẩng đầu, mới vui mừng phát hiện người đến là Thiệu Lệ Lệ: “Tiểu Lệ, sao cậu lại đến đây?”
Trên mặt Thiệu Lệ Lệ lộ vẻ mệt mỏi ngáp một cái: “Mấy ngày trước là deadline của một bản thư ý kiến pháp lý, phải làm ra một bản song ngữ, kết quả Thôi Tĩnh phụ trách phiên dịch tiếng Anh sát giờ có chuyện, khiến tớ chịu trận làm nốt công việc còn lại, cuối cùng tớ đã liên tiếp hai ngày hai đêm không ngủ, chỉ chợp mắt một lúc, vừa ngồi xe buýt chuẩn bị về nhà, kết quả xe gặp vấn đề trên đường...” Cảm xúc Thiệu Lệ Lệ không còn gì nuối tiếc, “Cuối cùng tất cả mọi người trên xe đều bị đuổi xuống, ở đấy cách trạm gần nhất 20 phút đi bộ, tớ vừa buồn ngủ vừa đói, nghĩ đến cách cậu rất gần, liền qua đây tìm cậu xin bữa cơm.”
Trông bộ dạng Thiệu Lệ Lệ như vậy, nói không đau lòng là giả, không phải cô không biết Thôi Tĩnh là người thế nào. Nói là để Thiệu Lệ Lệ làm nốt công việc, nhưng chỉ e là thư ý kiến pháp lý, Thôi Tĩnh cũng chưa bắt đầu dịch dù chỉ một chữ, Thiệu Lệ Lệ chắc chắn phải làm từ gốc, không phải là làm nốt việc còn lại, mà là phiên dịch từ đầu tới cuối, như vậy mới gấp gáp tăng ca hai ngày hai đêm.
Cô nhìn Phó Tranh một chút: “Tôi đưa bạn tôi đi ăn cơm, không cần anh mời cơm nữa.” Ninh Uyển có chút ngại ngùng, “Thực ra bảo anh mời khách bái sư cũng là đùa thôi. Xin lỗi nhé, hôm nay chỉ có thể thất hẹn với anh, lần sau tôi mời.”
Tuy Ninh Uyển không thích thiếu gia dựa quan hệ nhảy dù này, nhưng có vẻ như Phó Tranh sẽ không rời khỏi xã khu trong thời gian ngắn, nếu cứ khăng khăng đối chọi thì cũng không có ý nghĩa, đều là quan hệ phải thường xuyên gặp mặt. Do vậy cô quyết định thay đổi sách lược, ít nhất trong những ngày tháng Phó Tranh còn ở xã khu, hai người nước sông không phạm nước giếng, chung sống hòa bình, không xâm phạm chủ quyền đôi bên, dù sao trong sự tính toán của Ninh Uyển, Phó Tranh cũng sẽ không kiên trì ở xã khu được bao lâu, một hai tuần là cực hạn, Ninh Uyển cũng không cần chịu đựng vị thiếu gia này lâu.y
Chỉ là lúc trước tự mình đối chọi Phó Tranh trước, muốn Ninh Uyển xuống nước tìm Phó Tranh ăn cơm, vậy quả thực quá mất mặt, do đó tìm một cái cớ ép buộc Phó Tranh mời mình, nhưng thực tế cô vẫn quyết định chia AA, chỉ là tình hình của Thiệu Lệ Lệ thế này, cô không thể bỏ mặc, chỉ có thể xin lỗi Phó Tranh.
Kết quả Phó Tranh nhìn cô một chút, lại không thuận nước đẩy thuyền tự mình rời đi, ngược lại bình tĩnh đáp: “Cùng đi đi. Đã nói hôm nay tôi mời.” Anh mím môi, không tự nhiên nói: “Chuyện bức ảnh hôm nay đã hiểu lầm cô rồi, phải cảm ơn cô, gọi bạn cô đi cùng là được.”
***
Cuối cùng là Ninh Uyển, Thiệu Lệ Lệ và Phó Tranh cùng ngồi trong phòng riêng của nhà hàng món Hồ Nam. Nhà hàng nhỏ này giá cả không quá cao, nhưng tốt ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, đầy ắp hơi thở ấm áp “Pháo hoa nhân gian”, món ăn ngon miệng, bà chủ nhà hàng luôn cười dịu dàng.
Ninh Uyển thích cay, vốn rất vui vẻ, Thiệu Lệ Lệ cũng vì món ăn mà phấn chấn tinh thần, hai người tám chuyện ở tổng bộ, tuy Phó Tranh không tham gia câu chuyện, nhưng yên lặng ở bên cạnh nghe, bầu không khí rất hòa hợp.
Có điều hiếm khi tâm trạng Ninh Uyển vui vẻ, cuối cùng bị phá hoại bởi một cuộc điện thoại.
Ăn được nửa bữa cơm, Ninh Uyển nhận điện thoại của mẹ.
Cô nói vài lời với Thiệu Lệ Lệ và Phó Tranh rồi chạy ra ngoài cửa nghe điện thoại, sau đó nghe thấy giọng nói cố kiềm chế tiếng khóc của mẹ mình…
***
Nửa tiếng sau Ninh Uyển về phòng ăn, Thiệu Lệ Lệ đang cùng Phó Tranh nói chút chuyện trong bầu không khí hài hòa, thấy cô quay lại, không nhịn được phê bình gay gắt: “Sao lại đi lâu như vậy?” Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển, sau đó ngẩn người: “Sao sắc mặt xấu thế?”
“Có phải điện thoại mẹ cậu không?” Thiệu Lệ Lệ đảo mắt, thận trọng nói: “Có phải bố cậu lại quay về rồi?”
Đối với câu hỏi của Thiệu Lệ Lệ, Ninh Uyển chỉ haha một tiếng, rất nhanh lảng tránh chủ đề, tuy trên mặt vui vẻ phấn khởi, nhưng trong lòng nghĩ đến cuộc điện thoại của mẹ vừa nãy, chỉ sốt ruột không ngừng nghĩ về nó, cũng vào lúc này, cô nhìn thấy trên bàn có loại nước quả lạnh màu đỏ...
Thiệu Lệ Lệ nhìn theo ánh mắt cô, giải thích: “Hôm nay nhà hàng có hoạt động, là bà chủ nhà hàng tặng, nói đây là loại mới, dưa hấu và dâu tây ép tươi...
Trong lòng Ninh Uyển buồn bực, căn bản không nghe hết lời, tự mình nâng cốc nước quả lạnh một hơi uống hết.
Thiệu Lệ Lệ đột ngột bật dậy: “Ninh Ninh, mau nôn ra! Nôn ra đi!”
Ninh Uyển tránh khỏi bàn tay của Thiệu Lệ Lệ, không hiểu gì hết: “Sao vậy? Cậu cũng muốn uống à? Nếu cậu muốn uống thì gọi một ly.”
“Không phải!” Thiệu Lệ Lệ gấp tới nỗi mặt cũng đỏ rồi “Con mẹ nó tôi còn chưa nói hết, đây là ly rượu hoa quả dâu tây và dưa hấu! Có cồn! Có cồn!”
Lần này đến lượt Ninh Uyển nóng nảy: “Cậu không nói sớm! Lần sau đừng nói chuyện rườm rà như vậy!” Cô nói xong, liền chạy sang một bên muốn móc họng, nhưng tiếc là động tác không thuần thục, không thành công, mấy lần làm như vậy, cuối cùng cũng tuyệt vọng, trên mặt lộ ra cảm xúc phó mặc cho trời, “Lát nữa… cậu phải giữ chặt tớ...”
...
Mới đầu Phó Tranh không rõ tại sao phong cách nói chuyện của Ninh Uyển và Thiệu Lệ Lệ trở nên kỳ lạ như thế, nhưng không lâu sau, anh cũng hiểu được nguyên nhân bộ dạng như “đối mặt địch lớn” của hai cô gái này khi nãy...
Ninh Uyển say rồi.
Tuy là say, nhưng thật ra không thể nhìn ra từ sắc mặt của cô, cô gái này vẫn đẹp như thoa phấn, môi hồng răng trắng, biểu cảm đặc biệt bình thường, duy nhất đôi mắt so với lúc bình thường càng mang thêm chút cảm giác vô tội ướŧ áŧ.
Không phải Phó Tranh chưa thấy người say, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng... của Ninh Uyển...
Đầu tiên cô gái này đi đi lại lại mười mấy vòng trong phòng ăn, nói bản thân mất đuôi rồi, muốn đi tìm đuôi của mình; sau đó đột nhiên bắt đầu cãi nhau với phát thanh viên đang tiếp sóng tin tức trong tivi ở phòng ăn, người ta nói một câu, cô cãi lại một câu; tiếp theo cứ kéo rèm cửa sổ nói phải cùng nhảy một điệu Valse...
“Cô ấy uống một ly là say.” Thiệu Lệ Lệ vừa lau mồ hôi muốn giữ chặt Ninh Uyển vừa có lòng tốt giải thích cho Phó Tranh, “Không thể uống chút rượu, một giọt cũng không, một khi uống rượu linh hồn không bị cấm đoán của cô ấy liền phá giải phong ấn...”
“...”
Phó Tranh đã thấy người tửu lượng thấp, nhưng chưa từng thấy người tửu lượng thấp như vậy... Anh nhìn Ninh Uyển vừa tự mình tấu hài vừa hát cao ca khúc, kéo dài nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đối phương mới có chút mệt, mới thật sự ngừng hẳn, quay về ngồi trước bàn.
Chỉ là ngồi chưa bao lâu, cô chớp chớp mắt nhìn Phó Tranh, bỗng nhiên móc ra một cây bút từ túi xách, lại kéo một tờ giấy ăn sạch trên bàn, viết trôi chảy một dãy số, tiếp theo cố chấp nhét cho Phó Tranh: “Anh đẹp trai, đây là số điện thoại của tôi, anh nhớ giữ lấy.” Cô vừa nói vừa cười khanh khách, “Nhớ về gọi cho tôi.”
Chẳng trách lời của người say đều thật lòng, Phó Tranh nghĩ, có thể thấy đối diện với diện mạo như này của bản thân, tuy là cứng miệng, nhưng trong lòng Ninh Uyển thực sự đã đưa ra câu trả lời chính xác, kẻ cả trong tình huống uống say thành điên, không phải vẫn muốn bắt chuyện với anh sao? Tại thời điểm này, ít ra mắt thẩm mỹ của cô gái này vẫn online...
Phó Tranh đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy tiếng nói giòn giã của Ninh Uyển...
“Có kinh nghiệm tranh chấp pháp luật các loại như ly hôn, kết hôn, bắt gian lấy chứng cứ, tranh giành tài sản thừa kế, đều có thể tìm tôi.” Ninh Uyển nghiêm túc đáp, “Hôm nay khuyến mãi có hạn, gọi điện cho tôi trước 12 giờ, tôi giảm giá 86% cho anh!”*
Cho anh số điện thoại là bởi vì muốn kinh doanh nghiệp vụ??? Cô gái này rốt cuộc thiếu án đến mức nào? Muốn kinh doanh như phát tờ rơi? Hơn nữa còn giảm 86%?? 86% được cho là chiết khấu???
*Giảm giá ở Trung Quốc ngược với Việt Nam, ví dụ: Trung Quốc giảm giá 10% tương đương 90% ở Việt Nam.