Mặc dù Phó Tranh nói chuyện của Kim Kiến Hoa cứ giao cho anh xử lý, nhưng thực tế là Ninh Uyển không ôm quá nhiều hy vọng vào kết quả. Loại chuyện quy tắc ngầm nơi công sở trước giờ đều giơ cao đánh khẽ, cùng làm có thể khiến Kim Kiến Hoa bị phê bình nội bộ hay trừ khấu một phần tiền thưởng đã là kết cục tốt lắm rồi. Ngược lại bản thân cô là nạn nhân kiêm người tố cáo có thể rơi vào nguy hiểm bị người khác bàn tán sau lưng, mà cũng vào lúc này, may mắn Ninh Uyển chưa từng để lộ thông tin về một nạn nhân khác là Thái Trân.
Thái Trân là một người trẻ vẫn chưa lăn lộn nhiều trong xã hội, nếu như mới đi làm mà đã gặp phải chuyện thế này, chắc chắn không chịu nổi, vẫn nên là một con heo chết không sợ nước sôi như cô nhận lấy những chuyện này tốt hơn.
Thế như với kiểu xử lý này, cho dù nhận được tố cáo cũng phải điều tra tới điều tra lui, quy trình cũng phải trải qua hàng tháng trời, đợi đến khi có kết quả không chừng đã là nửa năm sau.
Mặc dù đối với chuyện Kim Kiến Hoa, Ninh Uyển không quá gấp gáp, thế nhưng cô có chút lo lắng cho Thái Trân. Một ngày Kim Kiến Hoa chưa bị trừng phạt là một ngày chuyện này chưa được xác định. Kim Kiến Hoa lại đang nắm thóp của Thái Trân, ai biết anh ta lại gây ra chuyện vô lý gì. Hơn nữa Thái Trân không đợi được nửa năm, cô ấy bị chuyện của Kim Kiến Hoa dọa sợ, sợ là khi Kim Kiến Hoa bị xử lý cũng là lúc Thái Trân đã sớm rời khỏi thành phố Dung, thật sự về quê làm việc, con đường nhân sinh và tương lai hoàn toàn bị Kim Kiến Hoa phá hủy...
Chẳng trách người ta nói chính nghĩa đến muộn không phải chính nghĩa.
Thái Trân và cô rõ ràng là nạn nhân, thế nhưng con đường bảo vệ quyền lợi của họ lại càng bị động.
Thế nhưng ngoài dự đoán của Ninh Uyển, một chuyện vốn tưởng nửa năm sau mới có kết quả, cuối cùng trong vòng ba ngày sau đã có kết luận: Kim Kiến Hoa từ chức.
Gần như ngay sau khi tin tức được đưa ra, Thiệu Lệ Lệ đã chạy đến đưa tin với Ninh Uyển: “Ninh Ninh, cậu đã nghe gì chưa? Par Kim đột nhiên từ chức!”
Đúng lúc này trong văn phòng xã khu, ngoài Ninh Uyển còn có Trần Thước và Phó Tranh cũng có mặt. Trần Thước không biết nội tình, tỏ ra vô cùng kinh ngạc với tin tức này: “Tại sao đột nhiên từ chức? Không phải nghiệp vụ của anh ta đang ổn định sao? Năm nay nghe nói anh ta đạt doanh thu kỷ lục mới, có thể không lâu nữa sẽ sớm thăng chức đối tác cấp cao, sao lúc này lại đột nhiên từ chức?”
Thiệu Lệ Lệ thấp giọng: “Nói với bên ngoài là từ chức, nhưng trên thực tế tôi lại nghe là tự nhận lỗi từ chức.”
“Lỗi gì cơ?” Trần Thước vô cùng bất ngờ, “Là xử lý không tốt vụ án nào bị khách hàng khiếu nại sao? Nhưng bị khiếu nại một lần cũng không đến mức...”
“Tôi nghe nói là quấy rối tình d.ục, người tố cáo tự mang bằng chứng ghi âm đến, khá đầy đủ. Hơn nữa điều tra kỹ lưỡng hơn còn phát hiện đây không phải lần đầu tiên làm chuyện này. Mấy đối tác cấp cao sau khi nhận khiếu nại đều vô cùng coi trọng. Ngay trong đêm tìm và điều tra xác minh những nữ thực tập sinh từng trong đội anh ta nhưng đột ngột từ chức mà không rõ lý do. Kết quả mọi người đoán đi? Hóa ra hầu hết trong số họ đã bị Par Kim quấy rối ở các mức độ khác nhau! Trong đó cũng có vài thực tập sinh có trong tay ít bằng chứng, cho nên dứt khoát thu thập hết.”
Thiệu Lệ Lệ nói đến đây, uống ngụm nước thông họng: “Tóm lại, không đào thì không biết, đã đào liền sốc, tớ cũng chưa từng nghĩ anh ta lại là loại người này...”
“Người tố cáo là ai?”
Đối mặt với câu hỏi của Trần Thước, Thiệu Lệ Lệ lắc đầu: “Không biết, trong công ty vì chuyện này, nghe nói trong đêm đã soạn thảo sổ tay liên quan đến quấy rối tình dụ"c nơi làm việc, hoàn thiện một số tố cáo nội bộ và quy trình xử lý, đã nêu rõ nhất định phải bảo vệ quyền riêng tư của nạn nhân và người tố cáo, cho nên đến giờ thực ra vẫn không biết dũng sĩ nào đã tố cáo, nhưng mà người này làm tốt lắm! Trừ hại vì dân!”
Thiệu Lệ Lệ lòng đầy căm phẫn: “Tớ có thể biết chuyện này đơn giản vì thực tập sinh Thái Trân có quan hệ rất tốt với tớ cũng tiếp nhận lời mời điều tra, như thế tớ mới biết thì ra Kim Kiến Hoa từng quấy rối cô ấy! Khi trước cô ấy đột nhiên không muốn ký hợp đồng với Chính Nguyên, hận không thể lập tức rời khỏi thành phố Dung hóa ra vì tên cặn bã Kim Kiến Hoa! Tức chết tớ mất! Khi trước cô gái nhỏ sợ không dám nói, hiện giờ Kim Kiến Hoa bị điều tra và trừng trị, cô ấy mới dám thú nhận chuyện này với tớ, cũng đồng ý đứng lên thú nhận công khai.”
“May mắn thay sự việc này đã được báo cáo và xử lý vào lúc này. Nếu không Thái Trân quá sợ hãi không dám ở lại thành phố Dung rồi, suýt nữa từ chối cơ hội gia nhập công ty Chính Nguyên. Hiện giờ cô gái nhỏ vui lắm, cũng không tính về quê nữa, hơn nữa vì cách xử lý của công ty Chính Nguyên chúng ta mà giờ con bé cũng có ấn tượng rất tốt về công ty, cảm thấy thật sự phải bảo vệ sự công bằng chính nghĩa của luật pháp, cho dù thế nào cũng phải ở lại đây làm việc.”
“Chỉ tiếc là trước đó có rất nhiều nữ thực tập sinh đã bị Kim Kiến Hoa quấy rối không thể không từ chức, nếu không công ty chúng ta còn có thể phát triển lớn hơn nữa! Đều tại tên mặt người dạ thú Kim Kiến Hoa đó, thiệt hại biết bao nhân tài!”
Thiệt Lệ Lệ mắng Kim Kiến Hoa rất lâu, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó nhìn Ninh Uyển: “Cũng may đó Ninh Ninh, lúc đầu cậu không đồng ý vào đội anh ta, ánh mắt của cậu độc-chuẩn-ổn, may mà không đi, nếu đến đó rồi thì không biết liệu anh ta sẽ duỗi bàn tay hắc ám đến người cậu không?”
“Việc đã xong, phất tay áo rời đi, không để lộ sơ hở, che giấu thân phận”, hơn nữa loại tố cáo thế này rất dễ bị người khác đàm tiếu sau lưng, Ninh Uyển cũng không muốn nêu tên, cô cười haha: “Lúc đó ma xui quỷ khiến không chọn, chê bai Kim Kiến Hoa chỉ là một đối tác cấp trung, vẫn luôn nghĩ mình phải cố gắng để vào đội đối tác cấp cao, chẳng qua sau khi từ chối thực ra cũng có chút hối hận mà thôi, nhưng giờ cậu nói như vậy tớ không hối hận nữa, trong phúc có họa, trong họa có phúc...”
Ninh Uyển nói xong, nhìn Phó Tranh cảm kích, mặc dù cô là người ghi âm, nhưng thực hiện quá trình tố cáo, còn có thể khiến đối tác cấp cao hành động nhanh như vậy, phần công lao này đều là của Phó Tranh. Cũng không biết anh dùng lời nói gì đến mức công ty coi trọng như vậy, thậm chí còn quy định ra một cuốn sổ tay chống quấy rối tình d.ục sau này.
Thế nhưng còn một chuyện cô khá tò mò: “Đúng rồi Lệ Lệ, chuyện này là vị đối tác cấp cao nào xử lý?”
Kết quả không nói thì hơn, vừa nói đến chuyện này, Thiệu Lệ Lệ lập tức lộ ra ánh mắt sùng bái: “Là vị Par mới sắp gia nhập công ty chúng ta đó. Trời ơi! Quả thực là một nam thần chính nghĩa, người còn chưa đến mà đã xử lý đối tác cấp trung phạm lỗi mạnh mẽ vang dội như vậy, một chút cũng không nương tay chỉ vì anh ta có doanh thu tốt...”
Ninh Uyển sững sờ. Mặc dù Phó Tranh đích thực đó tố cáo với vị đại Par mới này, nhưng Ninh Uyển không ngờ đích thân người ta xử lý. Cô vốn cho rằng ngay cả khi đối phương can thiệp cũng sẽ chỉ dùng cách khôn khéo hơn, giống như tuyên bố anh ta vẫn chưa chính thức nhậm chức, không rõ tình hình trong công ty, sau đó giao những tài liệu tố cáo cho những đối tác cấp cao khác. Dù sao đây cũng là cách ít đắc tội người khác nhất, bởi vì theo như Ninh Uyển biết, mặc dù nhân phẩm của Kim Kiến Hoa không ra gì nhưng doanh thu khá ổn.
Trần Thước nghe vậy quả nhiên cau mày: “Nhưng Kim Kiến Hoa cũng sắp thăng chức đối tác cấp cao rồi, doanh thu không tồi, các đối tác cấp cao khác cứ thể để vị Par mới này xử lý anh ta sao? Cái này nghe không hợp logic lắm, mặc dù Kim Kiến Hoa làm chuyện này là vô lý, nhưng những đối tác cấp cao khác cũng là người tinh quái, có thể chính nghĩa như vậy sao?”
Nghi vấn của Trần Thước rất hợp lý. Trước giờ là đối tác cấp cao của công ty, vấn đề phải cân nhắc không đơn giản là chuyện chính nghĩa đúng sai, còn phải xem xét doanh thu, nghiệp vụ cùng quản lý đoàn đội của công ty. Chuyện của Kim Kiến Hoa có thể lớn hoặc có thể nhỏ, thực ra hoàn toàn có thể dùng phương thức xử lý nhẹ nhàng hơn, chứ không phải trực tiếp đá anh ta đi. Dù sao Kim Kiến Hoa cũng là luật sư có thâm niên nhiều năm, người vừa đi, những nguồn án khách hành trong tay anh ta cũng có thể đi theo, là một đả kích khá lớn cho thu nhập Chính Nguyên trong năm nay.
Kết quả Thiệu Lệ Lệ càng mặt mày hớn hở: “Đương nhiên rồi, những đối tác cấp cao trong công ty chúng ta đều là lão hồ ly gian thương, có thể đá Kim Kiến Hoa một cách dứt khoát gọn gàng như vậy là bởi vì doanh thu của vị đại Par mới cao gấp mười mấy lần Kim Kiến Hoa! Nghe nói sau khi đại Par nhận được tố cáo liền rất kiên quyết muốn xử lý Kim Kiến Hoa, những đối tác cấp cao khác đương nhiên đứng về phía anh ấy rồi, ai kiếm được tiền người ấy là bố! Dẫu sao thì tớ cũng nghe nói, doanh thu của vị đại Par này có thể gánh một nửa công ty chúng ta!”
“Việc khoa trương nhất mọi người biết là gì không? Nghe nói vốn dĩ lúc đại Par này gia nhập là muốn khai thác lĩnh vực mới nghiệp vụ dân sự, vì để xử lý chuyện của Kim Kiến Hoa, người ta đã nhượng bộ sau này sẽ tiếp nhận thêm lĩnh vực thương mại, cân bằng cả hai, để đảm bảo doanh thu mảng thương mại.”
“Vì chuyện này, người ta thậm chí còn chỉnh sửa từ đầu kế hoạch nghề nghiệp của mình. Mấy người nói xem thứ lương tâm trong nghề này, nhìn vào giới pháp luật chúng ta còn có thể có mấy người? Hơn nữa người ta không chỉ lương thiện, cũng không nghèo, thực lực của anh ta chứng minh một luật sư có thể đại đỉnh cao của cuộc sống mà không cần làm những trò con thiêu thân!” Thiệu Lệ Lệ nói đến đây, cô khẽ thấp giọng, “Doanh thu của anh ấy, bình thường đã đạt 100 triệu!”
Lúc này đôi mắt Ninh Uyển cũng nhìn thẳng: “Nhiều như vậy sao?”
Thiệu Lệ Lệ gật đầu: “Đúng! Cho nên Ninh Ninh à, cậu cố gắng thêm nữa, gia nhập đội của đại Par, sau này có thể lên như diều gặp gió!!! Nghe nói vì để bình đẳng, phải làm thi viết và phỏng vấn, qua thi viết trước thì đại Par mới phỏng vấn.”
Ninh Uyển vừa nghe tâm trí đã bị mê hoặc, cô đẩy đẩy Phó Tranh bên cạnh: “Đại Par tốt như vậy, chúng ta nhất định phải cố gắng.”
Mặc dù Phó Tranh có công lao tố cáo, nhưng đại Par có thể nhìn rõ mọi việc, quyết đoán xử lý Kim Kiến Hoa không thiên vị chút nào đối tác cấp trung lại đóng vai trò quan trọng nhất trong vụ Kim Kiến Hoa lần này.
Ninh Uyển nhớ đến sự hướng dẫn chi tiết trong như mail qua lại với đại Par ngày thường, còn có giọng điệu gần gũi giản dị, không thể không có thêm sự tôn sùng trong lòng.
Sau khi Thiệu Lệ Lệ rời đi, Ninh Uyển âm thầm len lén cảm kích Phó Tranh, sau đó không thể tránh rơi vào sự khen ngợi khoa trương đối với đại Par, nếu không có việc gì cũng khen ngợi đối phương hai câu kèm theo trong mail.
Kết quả vào giờ nghỉ trưa, Phó Tranh trước tiên chịu không nổi, anh khẽ ho: “Mặc dù đại Par không tệ, nhưng em cũng không cần mở miệng đều là anh ấy. Dù sao em cũng chưa từng gặp anh ấy, cũng chẳng khác gì bạn online hư ảo là bao, vẫn nên quan tâm nhiều đến người bên cạnh em đi...”
Mấy ngày trước khen ngợi đại Par mà không suy nghĩ không phải là anh sao?
Sao những lời này có chút chua chua? Ninh Uyển rất nhanh đã nghe ra ẩn ý trong lời của Phó Tranh, e rằng đây là ghen.
Ninh Uyển tự kiểm điểm một cách chân thành trong chốc lát, cảm thấy mình thực sự không nên nhất bên trọng, nhất bên khinh được. Mặc dù đại Par có vai trò quan trọng, nhưng không có Phó Tranh đứng ra phân trần kịp lúc thì chuyện của Kim Kiến Hoa sao có thể xử lý nhanh như vậy?
Chỉ là Ninh Uyển vẫn chưa kịp khen Phó Tranh, Trần Thước đã ngắt lời cô, lần này ý kiến của Phó Tranh và cậu ta nhất quán đáng ngạc nhiên: “Luật sư Phó nói đúng lắm. Đàn chị à, phương thức xử lý chuyện này của đại Par tuy rất được lòng người, nhưng con người anh ta chưa chắc đã dễ tiếp xúc. Chị đừng nhìn anh ta qua lăng kính hồng quá, đại Par này có thể chính là người độc ác tàn nhẫn, xử lý nghiêm khắc chuyện của Kim Kiến Hoa, nhưng bình thường cũng có thể khá nghiêm khắc với người đội của mình...”
Nhưng Trần Thước chưa nói xong, khi nãy Phó Tranh vẫn còn đang bóng gió đại Par đã lật mặt, anh chau mày nhìn Trần Thước: “Là đối tác cấp cao nên nghiêm khắc, chưa kể nghiêm khắc ở một mức độ nào đó có nghĩa là trật tự, quy củ, sao đây lại là khuyết điểm? Nếu cậu an phận thủ thường làm việc chăm chỉ không làm ra điều gì xấu xa bất chính, người ta dù có tàn nhẫn độc ác cũng không tàn nhẫn độc ác với cậu.”
Trần Thước hiển nhiên có chút khó hiểu với sự thay đổi giữa chừng của Phó Tranh, cậu ta trừng mắt với Phó Tranh, sau đó hắng giọng nhìn Ninh Uyển: “Đương nhiên, đại Par nghiêm khắc chút cũng không sai, thầy nghiêm sẽ có trò giỏi, nhưng chỉ là muốn nhắc nhở đàn chị tỉnh táo một chút, đại Par dù tốt cũng không cùng đẳng cấp với chúng ta, anh ta là ông chủ, chúng ta là nhân viên, nhiều khi lập trước và góc độ nhìn vấn đề không giống chúng ta, cho nên không cần quá tin tưởng và dựa dẫm.”
Lời của Trần Thước khá có lý, Ninh Uyển chuẩn bị gật đầu thì Phó Tranh lại lên tiếng: “Ông chủ cũng là người, cũng có sự đồng cảm của người, không đến mức ông chủ biến thành kẻ địch giai cấp không thể tin tưởng.”
Trần Thước nhướng mày nhìn Phó Tranh: “Theo lời của luật sư Phó, anh không phải ông chủ, sao có thể hiểu được lòng của ông chủ?”
Phó Tranh mím môi, dáng vẻ giống như không cam tâm, nhưng cuối cùng không nói nữa.
Ninh Uyển nhanh chóng rót chén trà cho hai người, triệt để bịt miệng bọn họ.
***
Trần Thước thực sự gần đây hơi bồn chồn. Rõ ràng chỉ cần anh ta rảnh là ở lại văn phòng xã khu, bình thường mà nói khá gần Ninh Uyển, mỗi ngày cơ hội tiếp xúc càng nhiều, nhưng anh ta luôn có một loại ảo giác, giống như mình và Ninh Uyển ngược lại càng ngày càng cách xa.
Trước đây khi chưa chuyển đến xã khu, Ninh Uyển thường thường tìm anh ta than phiền khi không có gì làm, vụ án kỳ lạ, chuyện phiếm của xã khu, còn có phân tích về những vụ án khó thậm chí là cảm nhận về tin tức gì đó trong ngày. Thế nhưng hiện giờ anh ta đã đến xã khu, bên cạnh Ninh Uyển không ngờ lại có một Phó Tranh, khi không có việc gì làm cô dường như rất quen thuộc với việc thảo luận những chuyện này với Phó Tranh, cứ như thế anh ta ngược lại trở thành kẻ ngoài cuộc không thể chen vào cuộc nói chuyện.
Trần Thước đã âm thầm ở bên Ninh Uyển từ lâu, vốn dĩ anh ta định tỏ tình lần trước, kết quả bị Phó Tranh phá đám. Sau đó anh ta vẫn luôn quan sát và chờ đợi cơ hội thích hợp để xuất hiện trở lại. Thế nhưng hiện giờ anh ta nghĩ lại, cảm thấy không thể cứ tiếp tục thế này được nữa. Cơ hội thích hợp vĩnh viễn không chờ đợi được, chi bằng giải quyết gãy gọn, lợi dụng tình hình mà tỏ tình. Ít nhất phải khiến Ninh Uyển nhận ra tâm ý của mình, cho dù không lập tức tiếp nhận mình nhưng vẫn có thể dần dần từng bước luộc ếch trong nước ấm.
Trần Thước có lòng tin với bản thân mình, có lòng kiên nhẫn với Ninh Uyển, hơn nữa theo những gì đã nói trước đây, những vụ án tiếp theo là luân phiên anh ta và Phó Tranh. Vụ án bạo lực gia đình lần trước Phó Tranh đã tham gia, vậy vụ án tiếp theo anh ta có thể cùng Ninh Uyển có thế giới hai người.
Vừa nghĩ đến đây, trong giây lát Trần Thước lại cảm thấy tràn đầy động lực. Trong lòng anh ta mong đợi một vụ án xã khu đặc biệt khó khăn và phức tạp sẽ mau chóng đến với anh ta, để thời gian anh ta cùng làm vụ án với Ninh Uyển càng nhiều càng tốt.
Chỉ là nhiều khi mọi thứ đi ngược mong muốn, những vụ tư vấn hay tranh chấp khi trước đều nhiều đến chán ngấy, nhưng khoảng thời gian này dường như đi vào mùa ế khách, ngồi ngóng trước ngóng sau, đừng nói là tư vấn trực tiếp, đến một cuộc điện thoại gần như không có.
Nhưng không có điện thoại cũng không sao, Trần Thước nghĩ ngợi, cảm thấy đúng lúc tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi, lên kế hoạch tỏ tình cho tốt, dù sao nếu đã muốn tỏ tình đương nhiên cần một hình thức lãng mạn.
Cuối cùng, anh ta tra trên mạng nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Trần Thước quyết định xong phương án: Văn phòng xã khu nằm ở nơi có thể nhìn thấy hai tòa nhà cao tầng ở khu năm xã khu Duyệt Lan. Gần đây trời tối sớm, đợi ánh đèn lên lúc gần tan làm, thử hỏi nếu Ninh Uyển đứng ở cửa sổ, đối diện với ánh đèn của mỗi nhà cao tầng, vừa hay chắp nối thành một trái tim cùng với chữ viết tắt tên Trần Thước và Ninh Uyển, như vậy không phải vô cùng đặc biệt và kín đáo sao?
Nói làm là làm, vừa hay gần đây xã khu cần phân phát tờ rơi phổ cập pháp luật, Trần Thước tự xung phong đứng ra ôm đồm công việc này, ôm tờ rơi đến hai tòa nhà cao tầng khu năm xã khu Duyệt Lan.
Trần Thước đã ghi chép đơn giản nếu như tỏ tình như vậy, cần nhà nào bật đèn hay nhà nào không bật đèn. Lúc này đúng lúc vừa thăm hỏi phát tờ rơi, vừa trao đổi với đối phương chuyện bật tắt đèn, mà để đạt được mục đích của mình, Trần Thước đã cố ý mua một loạt quà nhỏ, quyết định tặng chúng cho từng nhà khi đến cửa.
Trần Thước lúc này đang mong đợi với tương lai, trong lòng nghĩ “phát xong tờ rơi là có thể tỏ tình”. Anh ta vốn không ngờ có vài chuyện xảy ra không đúng như mong muốn, một khi nói những lời như “Tôi sẽ về nhà kết hôn sau trận chiến” hoặc “làm xong chuyện này tôi sẽ bỏ nghề”, đúng như dự tính, đó là lúc bạn nhận được hộp cơm...
Anh ta vui vẻ chạy đến tầng dưới của hai tòa nhà cao tầng, vừa chuẩn bị đi vào trong, điều không may đã xảy ra vào lúc này....
Không hề có điềm báo trước, Trần Thước đang đi trên đường thì đột nhiên có một vật t.o lớn rơi từ trên trời xuống. Trong lòng anh ta nghĩ chuyện tỏ tình, đợi đến khi ý thức được có một bóng đen trên đầu vốn đã không kịp né tránh, lập tức bị rơi trúng. Trong khi đau dữ dội, đầu anh ta choáng váng đến mức hai mắt nhìn thấy tối đen, dáng người cao một mét tám cũng bị tai bay vạ gió làm bất động trên đất...
***
Hai ngày nay việc xã khu không nhiều, Phó Tranh cũng không có gì bận, thế nhưng Cao Viễn gọi điện cho anh vì chuyện xử lý Kim Kiến Hoa.
Sau khi trốn ngoài văn phòng và thương lượng thống nhất xong cách xử lý chuyện này, Cao Viễn lại hỏi Phó Tranh khi nào quay về tổng bộ chính thức nhậm chức.
“Đợi thêm chút nữa đã.” Phó Tranh nghĩ ngợi, “Trước đó tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận với Ninh Uyển, xử lý công việc xã khu còn sót lại.”
Anh nói đến đây, lại bổ sung tiếp: “Nhưng sau khi tôi đi, nhớ điều Trần Thước về tổng bộ.”
Cao Viễn hơi sững sờ: “Gì cơ?”
“Tổng bộ hiện tại thiếu nguồn doanh thu của đoàn đội Kim Kiến Hoa, phải để các đội khác làm việc chăm chỉ hơn để bù đắp phần thất thoát doanh thu này. Không phải cậu vẫn luôn khen năng lực Trần Thước không tồi cũng đáng tin sao? Vậy tổng bộ không thể nào thiếu đi một đại tướng như vậy, điều cậu ta về tổng bộ đi.” Sắc mặt Phó Tranh không đỏ, tim không đập nhanh, tiếp tục nói, “Hơn nữa về phần xã khu, việc luân phiên khi trước vẫn không xác định, hiện giờ cũng là lúc luân chuyển người rồi.”
Đầu điện thoại bên kia, Cao Viễn đã hiểu chuyện cười khà khà: “Cậu đừng tưởng là tôi không biết cậu có dụng ý gì. Chẳng qua cậu thấy chướng mắt Trần Thước người ta thôi chứ gì?”
“Tôi xử lý việc công theo phép công.” Phó Tranh mím môi, “Không còn gì tôi cúp đây.”
Nhưng có nhiều chuyện người nói vô ý người nghe hữu ý, ngẫm kỹ lại lời Cao Viễn cũng không sai, gần đây Phó Tranh nhìn Trần Thước không thuận mắt lắm.
Mỗi lần anh nói chuyện cùng Ninh Uyển, Trần Thước luôn luôn xen vào cắt ngang, thu hút toàn bộ sự chú ý của Ninh Uyển sang chuyện khác, giống như bất cứ chuyện gì giữa anh và Ninh Uyển, cậu ta đều muốn làm rối mọi thứ.
Phó Tranh bình tĩnh nghĩ rằng đã đến lúc nghĩ cách đưa cậu ta đi.
Thực sự có chút chướng mắt.
Chỉ là Phó Tranh không ngờ mười phút sau, chuyện anh nghĩ bừa lại thành thật, mặc dù phương thức này có hơi thê thảm...
Sau khi anh cúp điện thoại với Cao Viễn không bao lâu, vừa về đến văn phòng, kết quả chủ nhiệm Quý bỗng nhiên chạy vào phòng, sắc mặt đầy hoảng hốt.
“Ninh Uyển! Phó Tranh! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lúc đầu Ninh Uyển vẫn khá bình tĩnh, còn rót nước xoa dịu chủ nhiệm Quý: “Ông từ từ nói, lại xảy ra chuyện gì rồi? Đừng dọa người khác như vậy, tôi không sợ.”
Chủ nhiệm Quý đã chạy đến mức sắp tắt thở, giọng nói cũng phát run: “Lần này thật sự xảy ra chuyện lớn rồi! Tiểu Trần... Tiểu Trần bị đập rồi!!!”
Vừa nói xong đến cả Phó Tranh cũng sững sờ.
Mà Ninh Uyển trực tiếp bị dọa sợ: “Cái gì vậy? Trần Thước bị đánh? Chuyện này là thế nào? Không phải cậu ấy đến từng nhà phát tờ rơi phổ cập pháp luật sao? Đã xảy ra tranh chấp với nhà nào? Nói chuyện không được sao mà còn đập người?”
“Không phải không phải!” Nét mặt chủ nhiệm Quý xanh lét, “Nếu thật sự bị đánh còn là chuyện nhỏ! Tiểu Trần bị đập trúng, vật rơi từ trên cao! Ở chỗ hai tòa nhà cao tầng đó cũng không biết chuyện gì, bỗng nhiên có thứ gì đó rơi xuống, đúng lúc Tiểu Trần đang đi bên dưới không kịp né tránh, bỗng chốc đã bị rơi trúng thương nặng rồi! Giờ người vẫn nằm trên đất kia kìa, xe cứu thương vẫn chưa đến!”
Vật rơi từ trên cao rơi trúng làm Trần Thước bị thương nặng?
Ninh Uyển lúc này đã thấy hoảng: “Người thế nào rồi? Đang ở đâu mau dẫn tôi qua đó!”
Phó Tranh cũng đứng dậy theo, anh nhìn Ninh Uyển: “Tôi đi cùng em, ngộ nhỡ cần giúp đỡ chuyển Trần Thước lên cáng, tôi còn có thể giúp sức.”
Ninh Uyển nghe thấy tin dữ, lúc này đã hơi mất bình tĩnh, lập tức gật đầu, túm lấy tay Phó Tranh đi theo chủ nhiệm Quý đến nơi Trần Thước gặp nạn.
Vẻ mặt Ninh Uyển nôn nóng, Phó Tranh cũng khá bất ngờ. Mặc dù nói trong lòng thực sự thấy Trần Thước chướng mắt, nhưng Phó Tranh cũng không mong đợi cậu ta xảy ra chuyện này.
Ngay cả vật rơi có trọng lượng như một quả trứng gà, một khi đã rơi từ trên cao xuống thì tính sát thương và nguy hiểm cũng vô cùng to lớn. Nếu như rơi trúng đầu, gần như là chí mạng. Sau mỗi một vụ án đều là người mất máu bị thương hoặc tử vong.
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Phó Tranh càng nặng nề. Từ thái độ làm việc của cậu ta, Trần Thước cũng coi như là người chăm chỉ năng động, còn trẻ, tương lai là một nhân tài có thể dạy dỗ, sao lại xảy ra sự cố thế này?
May mắn thay lời của chủ nhiệm Quý đã xoa dịu Ninh Uyển và Phó Tranh, ông giải thích: “Tình hình cụ thể thế nào tôi vẫn không biết, chắc chắn phải đợi đến bệnh viện để bác sĩ chẩn đoán. Nhưng tôi đã thấy Tiểu Trần ở hiện trường rồi, cậu ấy không sao, trong cái rủi có cái may, không đụng trúng đầu, ít nhất an toàn tính mạng có thể bảo đảm. Tôi nói chuyện với cậu ấy vài câu còn rất minh mẫn, chỉ nói đau, chắc tay đã bị gãy rồi. Cậu ấy cũng nói ngực rất đau, nhưng đoạn ngực có bị vỡ chỗ nào không chưa nói được...”
Vừa nghe đến tính mạng Trần Thước không sao, Ninh Uyển và Phó Tranh coi như đã nhẹ nhõm, nhưng sau đó Ninh Uyển không khỏi lo lắng: “Nhưng mong là không tổn thương cột sống...”
Cột sống và thắt lưng đều đặc biệt nhạy cảm, ngộ nhỡ bị thương không trừng nửa đời sau sẽ bị liệt.
Tất cả những thứ này là sao? Trong lòng Ninh Uyển không khỏi tự trách, nếu hôm nay cô khuyên ngăn Trần Thước không để cậu ấy đi truyền tờ rơi là hay rồi!