Cũng không biết phải do tác dụng tâm lý của mình không, gần đây Phó Tranh luôn cảm thấy ánh mắt như có như không của Ninh Uyển, thế nhưng đến khi anh ngẩng đầu, Ninh Uyển đã sớm quay đầu đi, dường như tất cả chỉ là ảo giác của anh.
Nhưng dù sao đi nữa, Phó Tranh vô cùng hài lòng với trạng thái cuộc sống hiện tại của mình. Anh vẫn dùng thân phận đại Par thần bí mỗi ngày trao đổi thư từ qua lại với Ninh Uyển, Ninh Uyển phân tích vụ án ngày càng lão luyện, những lời cảm ơn chân thành và ngưỡng mộ cũng được thể hiện rõ qua lời nói trong mail. Mặt khác, với tư cách là luật sư xã khu, Phó Tranh cũng cảm thấy rằng công việc hiện nay càng đi đúng hướng, anh thực sự đã hoàn toàn nắm được bí quyết công việc xã khu trong thời gian ngắn, hiện giờ cho dù là tư vấn điện thoại hay tư vấn tại chỗ, anh đều thành thạo, khéo léo nhanh nhẹn hơn Trần Thước nhiều.
Gừng càng già càng cay, Phó Tranh tự hào nghĩ mình dù sao cũng là một đối tác, cho dù là xử lý một vụ án lông gà vỏ tỏi thực tế, khả năng học tập thông hiểu đạo lý cũng mạnh hơn Trần Thước.
Phó Tranh tận dụng tình thế này, giành làm một số vụ án tư vấn tại chỗ, lại hòa giải mấy vụ án thông qua phương thức chú trọng đến luật pháp và tình người, bao gồm tranh chấp phí dịch vụ, tranh chấp chủ hộ và bảo mẫu, tranh chấp thuê nhà, thậm chí còn có một vụ tranh chấp của một đôi tình nhân sống chung chia tay, tóm lại, dưới việc phụ trách của anh, tất cả đều được giải quyết ổn thỏa hợp tình hợp lý.
Bản thân anh có năng lực như vậy, sau này Ninh Uyển biết được chân tướng, chắc chắn sẽ phục sát đất vì sự toàn năng không góc chết vừa có thể xử lý những vụ án cấp cao, vừa có thể xử lý vụ án xã khu, mà có anh là vật tham chiếu bên cạnh, Trần Thước sẽ chỉ ảm đạm không ánh sáng khi so sánh với anh.
Nhưng tiếc là trái với mong muốn, bởi vì giành xử lý những vụ án như vậy, Phó Tranh không thể tránh khỏi việc điều tra thu thập chứng cứ và liên lạc bên ngoài, đến khi cuối cùng đã giải quyết vụ án cuối cùng trong tay và quay lại văn phòng, anh mới nhận ra tình hình có chút không ổn...
“Ninh Uyển, vụ án này chị cảm thấy phân tích và suy nghĩ của tôi có vấn đề không?”
“Còn cái này, cái này xử lý như vậy có ổn không?”
“Trong vụ tranh chấp hôn nhân ngoại tình khi nãy, về vấn đề nuôi dưỡng con cái, tôi cho rằng...”
“Ninh Uyển, đây là trà sữa và pudding tôi vừa mua, là vị chị thích.”
“Ninh Uyển, tôi vừa gặp chủ nhiệm Quý, nói có hai vé xem phim vào tối nay, tôi nghĩ đừng nên lãng phí, tối nay chị có thời gian thì đi xem cùng tôi?”
...
Phó Tranh cảm thấy toàn thân không hô hấp nổi, hóa ra anh ở ngoài dầm mưa dãi nắng xử lý vụ án, kết quả ngược lại cho Trần Thước nhân cơ hội tình chàng ý thiếp thế giới hai người với Ninh Uyển. Anh đã lấy đi việc làm và vụ án, Trần Thước ngồi mát ăn bát vàng không có việc gì, dứt khoát mặc kệ không kiêng nể, tha hồ làm một màn yêu đương văn phòng ngay dưới mắt anh?
“Tối nay à, tối nay để tôi xem.” Ninh Uyển hoàn toàn không biết nội tâm Phó Tranh, cô nhìn lịch trình hôm nay, “Tối nay tôi vốn muốn tìm Tiểu Lệ ăn bữa cơm...” Lời cô nói một nửa, điện thoại bỗng kêu, Ninh Uyển nhìn và nói tiếng xin lỗi với Trần Thước: “Tôi nhận điện thoại trước, về rồi nói.”
Cô nói xong, chay ra ngoài văn phòng nhận điện thoại, trong văn phòng chỉ còn Phó Tranh và Trần Thước.
Phó Tranh vốn tưởng rằng Trần Thước sẽ chuẩn bị cạnh tranh quang minh chính đại về năng lực chuyên môn, thế nhưng không ngờ cậu ta rất xảo quyệt, chuyên môn đã không thắng nổi anh, vậy mà còn thừa nước đục thả câu.
Anh không nên mở mang kiến thúc với người trẻ như này, càng không nên chủ động để ý đối phương, như vậy hoàn toàn hạ thấp phong cách của anh, thế nhưng đến lúc Phó Tranh ý thức, bản thân đã mở lời:
“Ninh Uyển không phải đàn chị của cậu sao? Sao bây giờ gọi thẳng tên cô ấy?” Cũng may là giọng Phó Tranh rất nhã nhặn, biểu cảm bình tĩnh, anh nói xong, nhìn Trần Thước, “Trước đây đều nghe cậu gọi Ninh Uyển là đàn chị, bỗng chốc gọi thành Ninh Uyển, có chút không quen lắm.”
Ninh Uyển Ninh Uyển, cả ngày luôn miệng kêu Ninh Uyển, Ninh Uyển thân thiết với cậu ta lắm sao?
Trần Thước tạm dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, biểu cảm không thay đổi, còn rất xán lạn, xán lạn tới nỗi hơi khiêu khích: “Tuy chúng tôi không cùng khóa, nhưng thực ra chỉ cách nhau nửa năm, không giống luật sư Phó và Ninh Uyển chênh lệch tuổi tác và vai vế đều lớn, hơn nữa từ khi học cấp 3 quan hệ chúng tôi đã rất tốt, rất thân thiết, tôi nghĩa không cần thiết mỗi lần đều gọi tiếng đàn chị xa lạ như vậy.”
“Hơn nữa nếu thật sự xét vai vế thâm niên để xưng hô, tuy luật sư Phó tuổi đã lớn, nhưng thời gian làm việc ngắn, vẫn nên gọi Ninh Uyển một tiếng “cô giáo Ninh” đúng chứ? Tôi cũng chưa từng thấy anh gọi như vậy.” Trần Thước nói đến đây, mím môi cười, “Đương nhiên, tôi cũng có thể hiểu luật sư Phó, dù sao một người đàn ông đã 30 tuổi như anh, gọi một cô gái hai mấy tuổi là cô giáo, thực sự hơi mất mặt.”
“...”
Tuổi tác là sự thật không thể chối cãi, chỉ duy nhất gặp phải vấn đề này, Phó Tranh hoàn toàn bất lực phản bác, anh chỉ có thể mím chặt môi nhìn chằm chằm Trần Thước.
“Tôi về rồi.” Cũng vào lúc này, Ninh Uyển nhận điện thoại xong quay về văn phòng, cô cười nhìn Trần Thước, “Đúng rồi, cậu vừa nói vé xem phim của phim gì nhỉ?”
Trần Thước lập tức đổi thành gương mặt cười dịu dàng: “Là phim: Nhất vãng tình thâm tiểu tuế nguyệt.”
Gần như ngay sau khi giọng của Trần Thước kết thúc, Phó Tranh liền cầm điện thoại giả vờ trả lời tin nhắn thực chất là tìm kiếm bộ phim điện ảnh này.
Kết quả không tra thì không biết, vừa tra, trong lòng Phó Tranh liền cảm thấy hơi bất ổn.
“Nhất vãng tình thâm tiểu tuế nguyệt” là một bộ phim đã được công chiếu gần đây khá nổi tiếng, bộ phim kể về một câu chuyện tình yêu của một đôi hàng xóm thanh mai trúc mã bắt đầu nhập nhằng từ khi còn học cấp 3, cùng trưởng thành, can dự vào cuộc sống của nhau, cuối cùng tu thành chính quả. Mà điều khiến mọi người quan tâm đó là ngoài nội dung chính chứa những hoài niệm thanh xuân, mối tình đầu ngây ngô, bộ phim tình cảm này còn mang những yếu tố hot mới lạ như tình yêu chị em, tình yêu công sở. Đôi hàng xóm này chênh nhau 3 tuổi, mà một trong những bước nam chính theo đuổi nữ chính đó là lựa chọn chuyên ngành giống với nữ chính, gia nhập lĩnh vực chuyên môn giống với nữ chính...
Phó Tranh lướt tới mục bình luận phim:
“Khiến người xem xong muốn yêu đương!”
“Xem cùng với thanh mai trúc mã của tôi, vốn dĩ ngoan cố cho rằng chỉ là quan hệ bạn bè, chưa từng nghĩ đến thứ khác, nhưng sau khi xem xong chúng tôi lại trở thành một đôi.”
“Đã quyết định kết hôn với người xem cùng tôi!”
...
Một đống bình luận, không biết do khán giả thật sự cảm thấy thế nên mới viết bình luận hay do bên marketing của phim tạo ra, tóm lại tất cả lọt vào mắt Phó Tranh có chút nhức mắt.
Con người Trần Thước không làm cho tốt chuyên môn, lại rất mưu mô ở những phương diện khác, mà Ninh Uyển rõ ràng không biết sự thật, cô còn hơi do dự: “Nghe tên khá văn nghệ đó, nhưng hiếm khi Tiểu Lệ được tối nay không tăng ca, vốn muốn ăn bữa cơm cùng cô ấy...”
Trần Thước thêm dầu vào lửa: “Ăn có thể hẹn khi khác, sắp xếp thời gian tôi mời chị và Thiệu Lệ Lệ cùng đi ăn, vé xem phim nếu tối nay không đi sẽ lãng phí. Nếu chị không đi, chiếc vé còn lại không phải mất toi sao? Hơn nữa tôi đã đặt chỗ hai người ở nhà hàng trong rạp chiếu phim, lúc đầu tôi sơ ý, không báo chị trước một tiếng, tôi đặt nhà hàng Michelin rất nổi tiếng. Tôi đặt qua đại lý, bây giờ họ nói với tôi không thể hủy bỏ, hủy bỏ tiền cũng không được hoàn trả... Ngoài chị ra, tôi hỏi một vòng bạn bè họ đều tăng ca hết, cũng không biết còn có thể hẹn ai cùng đi...”
Lời nói vừa dứt, quả nhiên Ninh Uyển thể hiện một biểu cảm sắp nói đồng ý...
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Phó Tranh mở lời:
“Tôi đi.”
Anh mím môi, lời ít ý nhiều, cắt ngang “du thuyết” trong cái nhìn đầy sát khí của Trần Thước: “Thật tình cờ khi tôi cũng hứng thú với bộ phim này, nếu cậu đã có vé miễn phí không tìm được người đi cùng, vậy tôi đi cùng cậu nhé.”
“Thế thì tốt quá!” Quả nhiên Ninh Uyển thực sự vui mừng, “Vậy tôi hẹn Tiểu Lệ, thời gian cô ấy không phải tăng ca quá hiếm hoi, bỏ qua lần này không biết phải đợi bao lâu. Nếu Phó Tranh cùng đi với Trần Thước thì chiếc vé đó cũng không lãng phí, dù sao quan hệ hai người khá tốt, trên đường còn có thể trao đổi kiến thức dưỡng nhan nữa! Cùng ăn bữa cơm giao lưu tình cảm, Trần Thước nếu có vấn đề công việc có thể hỏi Phó Tranh.”
“...”
Phó Tranh lạnh nhạt điềm tĩnh, còn Trần Thước đã nghiến răng tức giận.
***
Buổi chiều, ba người lại tự nhận điện thoại tư vấn, chớp mắt đã đến giờ tan làm, Ninh Uyển có hẹn với Thiệu Lệ Lệ, vì thế khoác túi vẫy tay với Phó Tranh và Trần Thước liền vui vẻ rời đi, văn phòng chỉ còn Trần Thước và Phó Tranh.
Trần Thước sắp tức đến ngất xỉu, anh ta biết Phó Tranh không phải người tốt, nhưng không biết anh lại khiến người khác bực mình như vậy. Kế hoạch của anh ta đang tốt đẹp, kết quả nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, bỗng chốc phá hủy thế giới hai người với Ninh Uyển chỉ chút nữa xong xuôi.
Cuối cùng người này gần như không biết mình là ai, hiện giờ lại nhìn đồng hồ lạnh lùng điềm tĩnh nói: “Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta nên đi nhà hàng Michelin cậu nói thôi.”
Kế hoạch ban đầu của Trần Thước là nếu bầu không khí hôm nay thích hợp, còn có thể cân nhắc tranh thủ cơ hội tỏ tình với Ninh Uyển, do đó thật sự đã bỏ vốn đặt trước nhà hàng Michelin này, bình quân 5 nghìn một người. Thực sự anh ta đã tìm đại lý đặt trước một tháng, anh ta cũng không hề nói dối, nhà hàng Michelin này không thể hủy bỏ sát giờ, bởi vì nguyên liệu bếp trưởng mua đều căn cứ theo số lượng khách hàng, họ chú trọng độ tươi mới.
Trần Thước mong chờ ngày này đã lâu lắm rồi, thậm chí anh ta còn tưởng tượng mô phỏng nhiều lần cảnh tượng mình và Ninh Uyển cùng ăn trong nhà hàng cao cấp Michelin này, cho dù thế nào cũng không thể ngờ rằng cuối cùng bữa cơm này lại có hời cho Phó Tranh.
Nhưng tức giận vẫn tức giận, việc đến mức này, cũng chỉ có thể tính kế dài lâu, hơn nữa Trần Thước luôn không dám tùy tiện tỏ tình với Ninh Uyển, chỉ sợ tỏ tình xong đến làm bạn cũng thấy ngại ngùng. Hiện tại chỉ có thể an ủi chính mình Ninh Uyển thực sự chưa cởi mở lắm, chi bằng từ từ trải đường, tương lai tính sau.
Mà nhà hàng Michelin đương nhiên không thể hủy chỗ, đi vẫn phải đi, Trần Thước đanh mặt, trên đường lái xe không nói lời nào, mà gã Phó Tranh ăn ké uống ké đi xe ké lại vẫn rất tự nhiên tự tại, cả hành trình cũng không có ý tự chủ động bắt chuyện.
Trong lòng Trần Thước càng tức giận hơn. Anh ta đỗ xe xong, cố gắng kìm chế cảm xúc, không nói lời nào cùng Phó Tranh người trước người sau tiến vào nhà hàng.
Bầu không khí trong nhà hàng rất tốt, khung cảnh tao nhã, đến dùng bữa hầu hết là cặp tình nhân một nam một nữ, mà sự kết hợp hai người đàn ông trẻ tuổi Trần Thước và Phó Tranh quả nhiên bỗng chốc có chút nổi bật mới lạ và thoát tục. Đặc biệt diện mạo của Trần Thước không tệ, tướng mạo của Phó Tranh càng bắt mắt.
Trần Thước vừa nghĩ đến vốn dĩ người đi cùng anh là Ninh Uyển, tâm trạng càng thêm phiền muộn. Ánh mắt tứ phía càng khiến anh ta khó chịu, nhưng Phó Tranh khá thoải mái, khi các món được dọn lên, anh cầm dao nĩa, dáng vẻ dùng bữa tao nhã, giống như một quý công tử trời sinh, giả vờ giống lắm.
Cả hai không hứng thú nói chuyện với nhau, chỉ yên lặng dùng bữa. Bầu không khí khá kỳ dị trong chốc lát, nhưng rất nhanh Trần Thước nhận ra rằng loại chuyện như vận số, nếu đen đủi thì sẽ đen đủi cả đường. Dường như vẫn chê không khí giữa anh và Phó Tranh chưa đủ kỳ dị, thời gian dùng bữa sắp kết thúc, người phục vụ “chu đáo” đem tới bó hoa tươi: Hoa hồng đỏ rực rỡ.
Cũng đúng lúc này, điện thoại Trần Thước đổ chuông, anh ta nhận được một tin nhắn, tới từ đại lý đặt nhà hàng:
“Nghe nói anh muốn tỏ tình, cho nên tôi đã liên lạc nhà hàng đem tới cho anh một bất ngờ thần bí, tỏ tình thành công nhớ lần sau chiếu cố đến tôi nhé!”
“...”
Trần Thước nhìn đóa hồng đỏ giống như thấy quỷ vậy, anh ta còn chưa kịp ngăn cản đã thấy nữ phục vụ đỏ mặt cũng hơi xấu hổ nhìn anh ta hoài nghi, lại nhìn Phó Tranh, cuối cùng, rõ ràng đối phương cũng không biết nên tặng hoa hồng cho ai, dứt khoát đặt trực tiếp hoa hồng trên bàn, sau đó lấy dũng cảm chân thành nói: “Chúc hai người hạnh phúc!”
“...”
“...”
Nữ phục vụ tặng hoa xong, hiển nhiên vẫn nhìn trộm màn tâm sự tình cảm của hai người đàn ông đẹp trai, nhưng tiếc là điều này không thể.
Bầu không khí giữa Phó Tranh và Trần Thước vô cùng vi diệu, hai người nhìn đối phương, đều không nói gì. Chỉ tiếp tục dùng bữa một cách thanh lịch trong sự im lặng chết chóc...
Cuối cùng Trần Thước không kìm chế được đầu tiên, anh ta không nhìn Phó Tranh, chỉ cúi đầu cắt thịt bò nhưng đang trút giận: “Hoa không tặng anh, là hiểu lầm.”
Phó Tranh không có biểu cảm gì đặc biệt, giọng nói lạnh lùng: “Ừm, nhưng hoa hồng đỏ thực ra hơi tầm thường.”Anh tiếp tục bình luận như thể cố ý chọc tức chết người khác, “Hơn nữa cách này quá lỗi thời, tuy tôi 30 tuổi, nhưng tôi không sử dụng cách lỗi thời như này, không ngờ luật sư Trần trẻ hơn tôi, tác phong lại khá hoài cổ, cho nên nói nhiều khi nhìn người không thể chỉ nhìn tuổi tác, quan trọng là tâm thái trẻ trung hay không.”
“...”
Nếu không phải vì lý trí cản lại, Trần Thước thật sự đã tức đến mức muốn dùng dao ăn trong tay chọc chết Phó Tranh. Cảm giác của anh ta trước kia không sai, chẳng trách lần đầu nhìn anh đã khó chịu, con người Phó Tranh thật sự khá đáng ghét, thái độ trước mặt Ninh Uyển rất tốt, dịu dàng khiêm nhường nói đạo lý, đây rõ ràng là giả! Là giả!
Tuy đã đánh Phó Tranh một trận trong lòng, nhưng ngoài mặt, Trần Thước cố gắng kìm chế tâm trạng cười hữu nghị, hai người tự dùng bữa của mình, động tác tinh tế mà tao nhã.
“Vậy sao? Vậy luật sư Phó đúng là ngoài già nhưng tâm không già, thế nhưng luật sư Phó đã có ý tưởng mới về việc theo đuổi như vậy, tại sao đến 30 tuổi vẫn độc thân? Nghe Ninh Uyển nói, anh độc thân mà.”
“Thà thiếu không ẩu.” Phó Tranh cũng cắt bít tết, cười như quý ông: “Hơn nữa độc thân cũng không có gì không tốt, dẫu sao gặp được người trong lòng, nếu không độc thân thì không thể theo đuổi rồi.”
Lời này khiến Trần Thước cảnh giác: “Ý anh là gì?”
“Nghĩa ở trên chữ.” Phó Tranh đưa miếng bít tết vào miệng bằng động tác tao nhã, “Có vài người đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng ở tuổi 20, cũng tấn công theo đuổi đối phương, thế nhưng chưa chắc đã được như ý nguyện, nhiều khả năng đến 40 tuổi vẫn độc thân. Tuy tôi 30 tuổi độc thân, nhưng cũng có khả năng một giây sau đã thoát ế, cho nên loại chuyện này chẳng có gì hay để so sánh.”
...
Trần Thước kìm chế sự tức giận duy trì tình đồng nghiệp nhựa giả tạo với Phó Tranh. Rõ ràng là cuộc đối thoại đao kiếm tàn sát, nhưng vẫn giả vờ hữu nghị hòa hợp, hai luật sư nam cùng bắt đầu đúng là giết người vô hình.
Sau khi ăn xong, Trần Thước không nói lời nào tự đứng dậy. Rạp chiếu phim ở lầu trên của nhà hàng này. Hai người trực tiếp đứng dậy đi lên là được, kết quả Phó Tranh vẫn ung dung đủng đỉnh, anh nhìn Trần Thước một cái, điềm tĩnh nhắc nhở: “Cậu quên cầm hoa hồng đỏ của mình kìa.”
“...”
“Cần tôi cầm giúp cậu không?”
Đúng là bình nào không mở thì nhấc bình đấy, Trần Thước sắp tức chết, sao có thể để Phó Tranh cầm hoa, anh ta và anh hai người đàn ông đi với nhau, trong tay anh ôm một bó hồng đỏ, điều này không phải ngầm ám chỉ hoa là do anh ta tặng sao?
Tặng hoa hồng cho Phó Tranh? Kiếp sau đi!
Trần Thước mím môi, không nói lời nào tự mình cầm bó hoa ở trên bàn, nhưng sau khi nghĩ lại như vậy cũng không ổn, anh ta cầm hoa, điều này không phải ám chỉ hoa hồng do Phó Tranh tặng sao? Khung cảnh này chỉ nghĩ thôi đã khiến Trần Thước nổi da gà.
Anh ta nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng chỉ có thể lạnh mặt, nhét bó hoa vào tay nhân viên phục vụ tặng hoa ban nãy: “Tặng cô.”
Nhét hoa xong, Trần Thước mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, nhìn Phó Tranh một cái, sải bước lớn về phía trước.
***
Nhưng rất nhanh, Trần Thước đã không thể vui vẻ nổi, anh ta và Phó Tranh người trước người sau vào rạp chiếu phim, mới phát hiện gần như không có ngoại lệ, đến xem phim hầu như là những cặp tình nhân trẻ tuổi, rất ít cặp hai người đều là nữ. Sự kết hợp giữa hai người đàn ông trẻ tuổi như Phó Tranh và Trần Thước thực sự giống “hạc giữa bầy gà”, quá thu hút sự chú ý...
Phó Tranh vẫn tự nhiên như thường, Trần Thước càng nghiêm nghị. Gánh chịu những ánh mắt nghiên cứu và ý vị thâm sâu của các cô gái, anh cùng Phó Tranh check vé vào rạp, thế nhưng những lời xì xào của các cô gái phía sau bay vào tai anh ta khiến anh hơi không vui.
“Woa! Cặp tình nhân thần tiên! Hai người đều rất đẹp trai, tiểu thụ mặt hơi thối, có thể vừa cãi nhau xong đó, nhưng tiểu công lại lạnh nhạt hờ hững, rõ ràng rất rộng lượng lại bao dung. Cậu không cảm thấy một loại cảm giác sủng nịnh của tổng giám đốc bá đạo nhìn cô vợ nhỏ làm nũng sao?”
“Đúng đó đúng đó, tiểu công này thực sự có thân hình quá đẹp, cảm giác đầu tiên như người mẫu nam vậy, chẳng trách tôi không tìm được trai đẹp nào làm bạn trai, bởi vì trai đẹp đều đã có bạn trai hết rồi.”
“Yêu không có gì sai! Tuy thụ không đẹp trai tới mức trời ghen người ghét như công, nhưng cũng coi như đẹp hơn mức tiêu chuẩn rồi, đúng là một sự kết hợp bổ mắt!”
....
Phó Tranh đi đằng trước Trần Thước, bởi vì khoảng cách xa, có lẽ không thể nghe thấy tiếng líu ríu của những người đằng sau, thế nhưng Trần Thước lại nghe không bỏ sót một chữ, mắt thường cũng có thể thấy gương mặt anh ta tối sầm lại.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu tướng mạo anh ta lại kém Phó Tranh một chút trong mắt đám con gái này chứ? Tướng mạo đó của Phó Tranh chẳng qua không phải là một tên tiểu bạch kiểm đẹp đẽ thôi sao? Sao anh ta lại kém anh được?
Càng quá đáng hơn, dựa vào đâu nói anh ta là thụ? Tại sao Phó Tranh lại có thể trở thành công? Lẽ nào khí thế của anh ta không mạnh mẽ hơn anh sao? Anh chỉ là một gà mờ mới đi làm chưa bao lâu, chẳng qua ỷ vào mình già, lẽ nào làm công còn phải xem tuổi tác sao?
Đến khi bộ phim bắt đầu, trong lòng Trần Thước vẫn tức không chịu nổi.
Vé phim này đương nhiên không phải chủ nhiệm Quý cho, chẳng qua là sau khi Trần Thước mua xong mới đánh tiếng, giả vờ mượn danh tiếng chủ nhiệm Quý. Thực tế là anh tiêu tiền mua ghế tình nhân VIP, cũng không ngờ tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng lại là Phó Tranh được hời. Thế nhưng da mặt của tên đàn ông này còn dày hơn so với tưởng tượng của anh ta, hiện giờ ngồi trên sofa VIP mà vẫn sung sướng tự đắc. Trong lòng Trần Thước vừa buồn vừa chán nản, vốn không có tâm trạng xem phim, thế nhưng Phó Tranh vẫn xem phim với dáng vẻ say sưa rất hưởng thụ.
...
Tối nay Trần Thước vừa đổ máu vừa đổ nước mắt. Phí tiền lại tốn sức, kết quả Phó Tranh được hời, bản thân lại mệt nhọc, mà họa vô đơn chí, nhịn tức xem hết phim về nhà, Trần Thước soi gương, tức đến mức sắp ngất tại chỗ. Cả tối nay anh ta bấm bụng chịu đựng, quả nhiên khí tức trong lòng không thoát ra được, cơ thể đã phát ra cảnh báo.
Bây giờ, miệng của Trần Thước đã bốc hỏa, mọc ra mấy cái nhọt sưng đỏ, anh ta nhìn chằm chằm nhan sắc chính mình trong gương, bởi vì lần phát hỏa này đã nhanh chóng hạ giá bản thân, anh ta nghiến răng nghiến lợi thầm lẩm bẩm tên Phó Tranh trong lòng.
Con người này làm chuyện tốt thì ít phá hoại thì nhiều, Trần Thước hạ quyết tâm, lần tới nhất định tìm cơ hội đuổi Phó Tranh đi, có vài chuyện không nên để người này biết.