Sau mọi thứ. Nó diễn ra đột ngột và kết thúc nhanh chóng. Hoàng Thục Anh có lẽ tâm trí hơi hỗn độn. Bỏ bữa khá nhiều, tự ngồi trong góc,tự an ủi bản thân. Ngay tại lúc này,ai cũng thương nó. Nhưng họ không biết nó hiểu gì,cảm giác như thế nào. Nghe này,nó đang rất tổn thương. Có ai hiểu không. Nó phải chứng kiến những gì nó không nên chứng kiến. Nó căm hận tất cả. Nó muốn nói rằng. Đừng để nó biết ai là người làm việc này,nó sẽ thiêu đốt tất cả trong biển lửa. Nó hứa đấy.
Và sau lưng trắng nõn của con nhóc 6 tuổi. Dòng chữ đậm ấy,xuyên thấu da thịt ấy sẽ mang theo nó suốt cuộc đời này.
Do not hurt me. - Đừng làm tôi đau.
Đặng Bá Quyền - con trai tập đoàn CEO, đứa bạn thân duy nhất của nó đứng ngoài cửa nhìn lặng thầm.
Rồi cũng nhẹ nhàng đến sau lưng nó. Dang rộng hai tay ôm lấy nó. Hắn thương nó.
-"Thương mày lắm."
Nó cũng vậy. Nhắm hai mắt lại đưa bàn tay lên xoa lấy bàn tay hắn. Nó chỉ còn hắn là người tin tưởng nhất,người thân duy nhất. Mọi người,nội ngoại nó đều ở bên nước ngoài. Nó lạc lõng rồi.
Will regret it. - Sẽ hối hận đấy.
............................................................
10 năm sau.
Không khí yên lành,trời xanh đến lạ lùng. Không một đám mây nào lạ lẫm bay sang. Tưởng chừng như là ngày yên tĩnh nhất trong cuộc đời.
Người con gái mỏng manh kia,trên tầng sân thượng thưởng thức những cơn gió nhẹ nhàng buổi sáng thoảng qua.
Bên cạnh đâu đó,cây xanh vọng ra tiếng chim hót ríu rít,nó lẳng lặng lắng nghe. Nhạc cho buổi sáng,tâm trạng thanh thản hơn là đây. Sân thượng,nơi tâm trạng lí tưởng của em yêu.
-"Con điên kia."-Tiếng chói chang của kẻ nào đó rú bên cạnh làm tan cái không hí êm dịu ấy.
CHẾT TIỆT.
ĐẶNG BÁ QUYỀN.
AI CHO NGƯƠI XÂY NHÀ CẠNH TA CHỨ.
-"Gì cưng?"-Nó vẫn nhắm mắt đưa mặt lên bầu trời ấy.
-"Đi học."-Bá Quyền hôm nay siêng đột xuất. Đi học sớm.
-"Mưa rồi."-Câu nói nhẹ nhàng.
-"Mày có đi không thì bảo."-Vừa mặc áo vừa chổng mắt nhìn sang.
-"Mười lăm phút nữa nhá."-Khuất bóng.
...........
Vừa trên sân thượng,nó đã lãng vảng dưới nhà với bộ đồng phục học sinh nữ tính. Váy đen xòe nhẹ,áo sơ mi trắng kèm theo một chiếc nơ nhỏ và bẳng tên trên ngực áo.
Hoàng Thục Anh - 10A14 - Lớp học của những người bình thường và đặc biệt.
-"Chúc tiểu thư buổi sáng vui vẻ."
-"Ừ."
Nó uống sữa rồi đi nhẹ nhàng.
Cuộc sống của nó trôi qua chầm chậm vậy đấy.
Ước gì có ai đó chen vào cuộc sống cho tôi bận rộn một tí. Tôi muốn làm nhân vật chính để có cơ hội biết gì và tác giả có thể cho tôi một kết cục nào đó chứng đừng bỏ tôi lạc theo cuộc đời chầm chậm và tẻ nhạt như vậy. Cô đơn lắm.
-"Mày lúc nào cũng rề rạc vậy hả con điên kia."-Bá Quyền nóng tính lái xe ầm ầm quanh vườn nhà nó réo lên.
-"Nhẹ nhàng mà hưởng thụ chứ anh yêu."-Nó phì cười.
-"Bà nồi bà xàm bò vừa."-Dừng xe méo miệng vì xém cười với bản mặt của nó. Người con gái tôi thích mười mấy năm trời đấy. À không,phải là từ khi mới sinh ra. Tôi đã chấm em ấy làm vợ tôi. Tôi sẽ đoạt em vào một ngày không xa nữa. Đợi anh.
Nó lườm yêu hắn rồi lên sau xe,nhẹ nhàng ngồi gần ôm....cặp hắn đi. Chừng nào yêu nhau rồi bỏ cặp ra anh nhé. Em bải vậy đấy.
Yêu hay không yêu cái gì cũng nên rõ ràng.
Yêu là khi chúng ta vô tình chạm vào nhau giữa cuộc đời và cố tình ở lại bên nhau.
Mày đợi tao được chứ. Rồi một mai tao sẽ cảm động trước tình yêu của mày và sẽ tự nguyện đến bên mày vô điều kiện.
Và khi đó xin đừng quên tao.
Thời gian là ông vua vĩ đại,nó dàn xếp êm đềm mọi chuyện.