Cố Tô An cho dù là người mới, cũng biết cái giới này thật thật giả giả không phải vài ba lời là có thể nói rõ. Nàng lạnh mặt nhìn Quý Ngữ, lại dùng khóe mắt dư quang quét về phía Lâm Thiển. Lâm Thiển lại phát giác tầm mắt nàng, ngẩng đầu cho Cố Tô An một nụ cười như an ủi.
Đi theo phía sau Quý Ngữ là hai người mới, Cố Tô An đối hai người kia ấn tượng không nhiều, chỉ dừng lại ở đều là người mới cùng nàng đồng thời tiến vào công ty.
Quý Ngữ chậm rãi đi tới bên cạnh Cố Tô An, Cố Tô An bản năng nghĩ lui về phía sau. Lại cưỡng bách bản thân trấn định lại, ngẩng đầu cùng Quý Ngữ bốn mắt nhìn nhau.
"Chào tiền bối."
Quý Ngữ thoáng nhíu lại chân mày, bởi vì Cố Tô An đã hơi trì hoãn chào hỏi mà lại còn làm ra vẻ bình thường. Nàng thấy Lâm Thiển đi tới bên này, vì vậy thanh âm gia tăng chút, nói với Cố Tô An: "Bộ dáng này của ngươi cũng đáng giá bồi dưỡng, đi theo Lâm tỷ tử tế học tập, đừng cấp nàng thêm phiền toái."
Lâm Thiển sậm mặt lại đi tới bên cạnh Cố Tô An, lời của Quý Ngữ nàng tự nhiên đều nghe lọt được.
Nếu là bằng hữu bình thường, hoặc là khuê mật tình cảm tốt, giữa hai người có những hỗ động này thì không có gì. Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Thiển cùng Quý Ngữ được xưng là tử địch trong giới, hai người được đặt chung so sánh với nhau đã bốn năm năm.
Cố Tô An ngược lại vô tội vô cùng, vừa vào giới nàng liền bị công ty tự động phân phối chia đội ngũ, giống như trong trò chơi tự động ghép nhóm vậy, đồng đội cũng không phải nàng lựa chọn.
Lâm Thiển cười vô cùng ôn nhu, nhưng càng ôn nhu càng khó đoán ý tưởng chân thật của nàng: "Hai vị người mới sau lưng Quý tiểu thư cũng rất tốt, nhìn ra được là hạt giống tốt."
"Không đâu, các nàng tuy có chút điểm sáng, nhưng mà kém hơn người mới ngươi mang a, đáng tiếc. Đồng thời xuất đạo, lại thua từ vạch xuất phát." Quý Ngữ tiếc than lắc đầu một cái, người không biết chắc cho rằng nàng là đại thiện nhân.
Trong chớp nhoáng này, Cố Tô An cảm thấy nhân vật phản diện biến thái Mục Ly này nên để Quý Ngữ diễn mới đúng. Lấy bản sắc ra diễn, nhất định thành kinh điển.
Ban đầu người đạo diễn nhìn trúng chính là Lâm Thiển, nhưng mà người đầu tư lại hết lần này tới lần khác muốn Quý Ngữ gánh vai nữ chính. Nghĩ đến tin đồn giữa hai người, băng và lửa để cùng một khối bộ phim này ngược lại chưa quay đã hot.
"Được rồi, nếu nữ chính đã tới, vậy thì quay phim đi."
Đạo diễn là người có mắt nhìn, Lâm Thiển cùng Quý Ngữ bất hòa, âm thầm để các nàng liều mạng với nhau ngươi chết ta sống cũng không sao, nhưng ở đoàn phim thì không được. Địa phương của mình, không phải chiến trường của các nàng.
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, người bên trong đoàn phim liền đều lu bu lên.
Lâm Thiển đi sau Quý Ngữ, nàng chưa thay trang phục diễn đã vội vội vàng vàng nói với Cố Tô An: "Hai người mới kia, nếu ngươi có ý kết giao, hiện tại liền đi tỏ ý. Nếu tính tình các nàng bất hòa với ngươi, vậy thì lời Quý Ngữ nói lúc nãy ngươi không nên để ở trong lòng, lát nữa mở máy thì nhìn kỹ, nghiêm túc học."
Cuối cùng còn không quên thêm một câu: "Kỳ thực truyền thông nói Quý Ngữ không có diễn xuất cũng không phải sự thật, lát nữa ngươi có thể nhìn nàng nhiều một chút."
"Ta biết rồi, cảm ơn tiền bối." Cố Tô An rất khó tưởng tượng, Lâm Thiển sẽ nói lời khen Quý Ngữ. Hai người lúc nãy mới tạo nên một tràng chiến trường Tu La, phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra, nhưng vừa quay người đi Lâm Thiển lại có thể thả xuống ân oán, chỉ ra ưu điểm trêи người Quý Ngữ.
Vừa vào giới Cố Tô An nghi hoặc, giữa hai người này rốt cuộc là hòa hay bất hòa?
Vẫy vẫy đầu, tự nhủ không cần suy nghĩ quá nhiều. Nàng hướng hai vị người mới bên cạnh Quý Ngữ nhìn nhìn, một vị tướng mạo ăn mặc đều nghiêng về khoe khoang, một vị khác đứng chung tuy rằng dung mạo không bằng, khí chất lại tăng thêm một bậc. Cố Tô An vừa nhìn vừa âm thầm suy tư lời Lâm Thiển mới nói, rốt cuộc có nên lên tỏ ý trước không.
Cố Tô An do dự, cho đến khi hai người kia không hẹn mà cùng hướng nàng trừng mắt một cái, Cố Tô An lập tức vỗ bàn quyết định không đi.
Nghe có người nói chuyện, Cố Tô An hoàn toàn tỉnh hồn. Thấy giữa sân, Lâm Thiển đóng vai Mục Ly ngơ ngác nhìn nữ chính đứng trước mặt nàng.
Mục Ly: "Ta có người thân rồi, ta..."
Thanh âm Mục Ly hơi mang run rẩy, cẩn thận nghe có thể cảm giác được nàng bất cứ lúc nào đều có thể gào khóc lên phát tiết tâm tình.
Quý Ngữ đứng ở đối diện Lâm Thiển, tròng mắt nàng nguyên bản mang ánh sáng hưng phấn, nghe được lời của Mục Ly liền ảm đạm xuống.
"Thật sao?" Ánh mắt nữ chính chỉ ảm đạm trong nháy mắt, tuy rằng để cho người còn chưa kịp suy nghĩ tại sao phải ảm đạm, nhưng ở trước mặt ống kính lại thật sự tồn tại. Quý Ngữ tiến lên cầm tay Lâm Thiển: "Ngươi cuối cùng cũng có người nhà rồi, thật tốt. Vậy ngươi quyết định cùng bọn họ ở chung một chỗ, hay là mua nhà khác cho bọn họ?"
"Hm? Đương nhiên là ở cùng chỗ với ta, hơn nữa ta đã đáp ứng bọn họ để cho biểu đệ tới công ty ta làm việc." Thanh âm Mục Ly mang hưng phấn, từng câu từng chữ đều giấu giếm tâm tình kϊƈɦ động của nàng.
Nữ chính lại đột nhiên không lên tiếng, có thể là đang suy tư gì.
Mục Ly thu hồi tay bị nữ chính cầm, đứng chắp tay lại, một bộ khí chất ngạo thị quần hùng thiên hạ lan tràn ra quanh thân: "Công ty của ta, để cho biểu đệ ta vào tìm việc làm, đây không phải việc khó gì."
Mục Ly rất tự tin đám người kia hất không ra nổi sóng to gió lớn, nàng muốn chính là một phần thân tình, cô tịch mấy chục năm lòng khát vọng có một gia đình. Hiện tại dùng một cái công ty đã có thể đổi được, nàng cam tâm tình nguyện. Giống như sau này dùng toàn bộ gia sản đổi lấy sự ôn nhu cuối cùng của nữ chính vậy, nàng dùng những thứ mình có, đổi lấy điều luôn khát vọng. Cho dù những thứ kia đều là giả, nàng cam nguyện sống ở trong giấc mộng mình tự dệt nên.
Cố Tô An luôn nhìn chằm chằm Quý Ngữ cùng Lâm Thiển, hai vị tiền bối này tuy rằng âm thầm bất hòa, nhưng một khi đến phía trước ống kính thì tựa hồ thế gian này không có hai người Lâm Thiển và Quý Ngữ vậy, có chỉ là hai nhân vật trước ống kính kia.
Một ngày thời gian cũng không nhiều, rất nhanh liền vượt qua trong quá trình quay phim bận rộn.
Tới gần chạng vạng tối, đạo diễn cuối cùng kêu kết thúc công việc.
Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, hướng Cố Tô An ném tới một ánh mắt, ngay sau đó đi vào phòng hóa trang. Hóa trang trêи mặt bị tháo xuống, lại là một gương mặt thuần khiết mộc mạc tinh xảo xinh đẹp. Rút đi hí phục, vội vội vàng vàng ra ngoài tìm đến Cố Tô An.
"Học thế nào rồi?" Lâm Thiển cùng Cố Tô An sóng vai đi, thanh âm nàng có chút khàn khàn, có thể là vì màn diễn khóc cuối cùng.
Cố Tô An đưa tay đem nước đã sớm chuẩn bị đưa cho nàng: "Các tiền bối đều diễn rất nghiêm túc. Ta lấy được không ít cảm ngộ, ví dụ như yên lặng thêm diễn cho mình."
"Không tệ, người mới có thể chú ý tới điểm này cũng không dễ dàng. Ở dưới ống kính không phải là lời kịch bao nhiêu, liền quyết định diễn xuất tốt biết bao. Còn có ngôn ngữ cơ thể, còn phải nắm chắc giọng điệu, khống chế biểu tình mặt mũi, đều có thể cộng điểm cho ngươi." Lâm Thiển nói xong, uống mấy hớp nước ấm, cổ họng thư thái hơn rất nhiều.
Bên ngoài trời dần dần đen xuống, vào lúc Lâm Thiển ngồi lên chiếc xe MPV kia, nàng hướng Cố Tô An hỏi: "Ngươi một mình trở về sao?"
Cố Tô An lắc đầu một cái: "Không phải, người đại diện giúp ta đi mua đồ. Rất mau sẽ trở lại."
"Vậy ta đi trước, chú ý an toàn." Lời của Lâm Thiển vừa rơi xuống, xe trước mặt Cố Tô An liền chạy đi.
Qua một hồi lâu người đại diện của Cố Tô An lái xe chạy tới, ghế kế bên người lái bày một đống đồ ăn.
Cố Tô An ngồi lên, Trịnh Dư Khiết lập tức đưa đồ ăn cho nàng: "Mau ăn chút gì lót dạ đi."
Buổi trưa đạo diễn lâm thời tăng thêm một màn diễn, mấy vị vai chính đều bụng rỗng làm việc, nàng hiển nhiên cũng cùng đói bụng theo. Nhưng sau khi màn diễn kết thúc, những người khác đều đi ăn cơm, Cố Tô An lại ngồi sửa sang ghi chép, vì vậy sống sờ sờ đói một trận.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thời Tầm: Thân là nữ chính ta đây, lại chỉ nổi phao một chút trong mục lời của tác giả?... Ha hả
Cố Tô An: Đừng làm rộn, một chương này là chương để ta làm quen tiểu tỷ tỷ ấm áp, rất trọng yếu. Những người không có nhiệm vụ thì không nên xuất hiện.
Diệp Thời Tầm:...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴