Dịch giả: Accel
"Chúng ta...đi xe gì đây? Xe buýt hay tàu điện ngầm". Bạch Lục hỏi.
Lê Sương Mộc nói: "Nếu như cậu nguyện ý đem tính mạng của mình giao vào tay người khác". Nói xong, hắn liền hỏi: "Có ai biết lái xe không? Nhất định phải rất thuần thục".
Đường Nhu Ngữ nói: "Tôi".
"Đi theo tôi".
Lê Sương Mộc nói xong liền đi đến một chỗ đỗ xe cách đó không xa. Đường Nhu Ngữ tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc nói nhảm, nhanh chóng bước theo.
Bạch Lục thấy thế liền hỏi: "Hắn muốn làm gì vậy?".
"Lấy xe". Doãn Khoáng sắc mặt có chút quái dị, sau đó nói: "Hoặc phải gọi là...trộm!".
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Doãn Khoáng, Lê Sương Mộc đi tới bên cạnh một chiếc xe việt dã Honda mới tinh, không biết múa may như thế nào mà mở được cửa xe, chui vào, nhẹ nhàng khởi động xe, ngay cả còi báo động cũng không kêu. Sau đó hắn đi ra, rất lịch sự mời Đường Nhu Ngữ lên xe.
Đường Nhu Ngữ lúc này sắc mặt đỏ lên, không biết là xấu hổ hay là khẩn trương, sau khi ngượng nghịu một chút liền chui vào xe.
Mà Lê Sương Mộc lại thản nhiên kéo cửa một chiếc Chevrolet mới tinh khác ra.
Đám Doãn Khoáng nhìn mà líu lưỡi.
"Hắn cứ như lấy xe nhà mình vậy?". Tăng Phi ha ha cười nói: "Lê Sương Mộc rốt cuộc là ai không biết?".
Bạch Lục lắc đầu nói: "Không biết".
Hai chiếc việt dã, đủ cho mười người ngồi rồi.
"Lên xe đi". Lê Sương Mộc ló đầu ra, nói với Đường Nhu Ngữ: "Theo sát phía sau tôi. Duy trì tốc độ 60km/h, Không cướp đường, không chiếm đường. Những người khác chú ý tình huống chung quanh. Một khi có biến không nên hốt hoảng, chạy nhanh ra khỏi xe. Hiện tại muốn gấp cũng gấp không được đâu. Được rồi, tạm thời chỉ có những điều này".
Tiền Thiến Thiến kéo ghế lái phụ Chevrolet ra đầu tiên, ngồi xuống bên người Lê Sương Mộc. Những người khác đều không khỏi đưa ánh mắt về phía Lê Sương Mộc, vô luận là nam hay nữ đều muốn ngồi xe của hắn. Không thể không nói, sự trấn tĩnh và tự nhiên của Lê Sương Mộc lúc này đã đem lại cho mọi người một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Có lẽ, đây chính là hắn điểm hấp dẫn của hắn. Người đàn ông như một câu đố này, vô luận lúc nào cũng đều có thể bảo trì đầu óc tỉnh táo, gặp biến không kinh sợ. Cho tới bây giờ mọi người vẫn chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm tiêu cực nào.
Những tình huống như vậy ngược lại làm cho chị cả Đường Nhu Ngữ thẹn đỏ mặt. Nhưng trong nội tâm cô vẫn rất bội phục Lê Sương Mộc. Một người đàn ông có thể mang đến cảm giác an toàn... Đương nhiên, đàn ông như vậy, đối với phụ nữ mà nói, chính là thuốc phiện!
Bạch Lục ở một bên lúc này cũng không khỏi cảm thán, mình so với Lê Sương Mộc đúng là kém quá nhiều.
Doãn Khoáng kéo Bạch Lục và Tăng Phi một cái, sau đó tự mình ngồi lên xe của Đường Nhu Ngữ. Hiển nhiên đây chính là tặng xẻ của Lê Sương Mộc tặng cho những nữ sinh kia.
Như vậy, Tề Tiểu Vân cùng với hai người khác an vị trên xe của Lê Sương Mộc, Âu Dương Mộ, Doãn Khoáng, Tăng Phi, Bạch Lục lên xe Đường Nhu Ngữ.
Hai chiếc xe con vững vàng khởi động.
Lúc đi qua cửa Vận Mệnh Spa, đám Doãn Khoáng liền xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy nhân vật trong nội dung cốt truyện cùng với ông bác da đen mặc đồ màu đen. Lúc này bọn họ đang nói chuyện.
Đúng lúc này, ông bác da đen đột nhiên quay đầu, nhìn lại phương hướng của đám Doãn Khoáng, khóe miệng kia, nở một nụ cười mơ hồ...
Doãn Khoáng cả kinh: "Các cậu vừa rồi nhìn thấy không? Ông ta đột nhiên nhìn thoáng qua chỗ chúng ta. Còn cười mỉm".
Bạch Lục nói: "Có à? Tại sao ta không thấy?".
Tăng Phi cũng nói: "Tôi cũng không thấy, Doãn Khoáng, cậu cũng đừng nghi thần nghi quỷ làm người khác sợ. Tôi bây giờ vẫn còn kinh hồn táng đảm đây".
Âu Dương Mộ đột nhiên quay đầu lại, ngữ khí lạnh như băng nói: "Các cậu có thể yên tĩnh một chút hay không? Đứng ảnh hưởng người khác lái xe".
Trong xe lập tức yên tĩnh.
Cứ như thế, một chiếc Chevrolet phía trước, một chiếc Honda phía sau, tránh những con đường đông xe, tránh chỗ thi công nguy hiểm, tránh công trường kiến trúc, duy trì khoảng cách xa với xe hai bên trái phải. Hơn nữa còn tuân thủ nghiêm khắc quy tắc giao thông, đèn đỏ ngừng đèn xanh đi, thỉnh thoảng còn ấn còi một cái, cũng không đi nhanh, không vượt qua xe khác.
Người trong xe đều là tim vọt lên tận cổ họng, không dám thở mạnh một cái.
Trên đường, một quả dưa hấu đột nhiên lăn xuống từ ven đường, lăn đến lốp xe Chevrolet, xe lập tức dừng lại. Lê Sương Mộc cũng không cãi nhau cùng chủ nhân của nó, bắt tay hữu nghị, việc gì cũng không xảy ra.
Doãn Khoáng có thể tưởng tượng, nếu như đổi là một người tánh khí nóng nảy, nhất định sẽ cãi cọ với người kia, thậm chí còn đánh nhau. Tiếp theo đó có thể là một chuỗi chuyện ngoài ý muốn, hoặc là biển quảng cáo nện xuống, hoặc là kính tấm rơi xuống, hoặc là một chiếc xe mất khống chế, thật sự là chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Sau đó hai chiếc xe không thể không đi qua một chỗ kiến trúc thi công, Lê Sương Mộc liền trực tiếp xuống xe kiểm tra một phen, liên tiếp tìm ra vài tai hoạ ngầm, ví dụ như ốc vít nới lỏng, súng bắn đinh vứt bừa bãi, thùng sơn, dây thừng sắp đứt, sau đó lại để cho những công nhân kia giải trừ tai hoạ ngầm, tất cả mất 5'.
Tiếp theo lại gặp chậu hoa từ trên cao rơi xuống, xe trọng tải, mặt đường rải đầy xăng, một tên lưu manh muốn chết chơi điện thoại di động bên trong trạm xăng, thiếu niên chơi trượt ván trên đường cái, thậm chí còn có một đám cướp cầm súng cướp ngân hàng, giơ súng muốn bắt đám Doãn Khoáng làm con tin, trực tiếp bị Lê Sương Mộc hạ!
Nguy hiểm nhất chính là lần mà chiếc Chevrolet phanh không ăn! Làm cho đám Tề Tiểu Vân bị hù hồn phi phách tán, thét lên không ngừng, sau đó Lê Sương Mộc phải quát một câu: "Không im lặng ta liền cho các ngươi mỗi người một viên đạn!". Sau đó hắn liền ổn định tay lái, bảo Tiền Thiến Thiến gọi điện thoại cho Doãn Khoáng phía sau, sau khi tách hai chiếc xe ra, Lê Sương Mộc dùng phanh tay ngay tại khu vực rộng rãi. Lốp xe ma sát trên mặt đường nửa vòng tròn mới dừng lại.
Lần này cũng may là có Lê Sương Mộc, dựa vào tố chất tâm lý siêu cường cùng kỹ thuật lái xe cao siêu của hắn mới có thể vô kinh vô hiểm hóa giải được nguy cơ. Nếu thay đổi người khác, chỉ sợ tâm hoảng một cái, tay run một cái dẫm nhầm chân ga, chiếc xe này đã trực tiếp đâm vào bức tường ven đường!
Sau khi kiểm tra lại phát hiện không có chuyện gì, phanh cũng không hỏng. Không cần phải nói đây lại là kiệt tác của Tử Thần.
Lúc này đây tất cả mọi người cơ hồ đem mất hết hồn vía. Đừng nhìn đám Doãn Khoáng nói cái gì dũng cảm đối mặt tử vong, dũng cảm chống lại Tử Thần, thời điểm tử vong chính thức phủ xuống, bản năng cầu sinh thường thường có thể chiến thắng bất kỳ lý trí gì bất kỳ lý nào, khi ngươi muốn sống phát điên lên thì cái chết lại càng sớm.
Cho dù là Lê Sương Mộc, sau khi dừng được xe cũng dựa vào một bên hút hết nử điếu thuốc mới một lần nữa khởi động xe.
Lúc hai chiếc xe đứng ở phía ngoài trung tâm chữa trị mắt, tất cả mọi người đều lao ra như điên. Bọn họ không muốn ngây người trong xe thêm một khắc nào nữa. Trong mắt mọi người, chiếc xe không khác gì một cỗ quan tài!
"Sợ muốn chết, vừa rồi thật quá kinh khủng". Tề Tiểu Vân rút khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, trong lòng thầm nghĩ: "Sớm biết như vậy đã không ngồi xe của hắn, xe chị cả không làm sao cả".
Bạch Lục cũng nói: "Mẹ kiếp, đoạn đường này đúng là kinh hồn".
"Không có thời gian cho các cậu than vãn đâu". Lê Sương Mộc chau mày, trong nội tâm đối với những nữ sinh chỉ biết oán trách kia rất bất mãn tới cực điểm. Nhưng ngược lại biểu hiện của Tiền Thiến Thiến làm cho hắn có chút ghé mắt. Vừa rồi không la cũng không hét, chỉ nhắm mắt nắm thật chặt dây an toàn. Bởi vậy ánh mắt hắn khi nhìn Tiền Thiến Thiến dịu dàng hơn so với đám Tề Tiểu Vân một ít.
"Một đường tới đây đều không nhìn thấy Ngụy Minh và Phan Long Đào". Lê Sương Mộc nhìn qua bốn phía nói: "Mọi người tìm chung quanh một chút, xem có ở cạnh đây không. Để lại hai người tùy thời chuẩn bị cứu cô gái đeo kính. Bạch Lục, Âu Dương Mộ lưu lại. Những người khác đi tìm người".
Tề Tiểu Vân không hài lòng, hỏi: "Tại sao phải nam sinh kia ở lại? Hắn không phải đã đổi năng lực huyết thống sao?". Ai cũng biết, người ở lại
có khả năng đạt được phần thưởng. Những nữ sinh chưa đổi huyết thống kia tự nhiên không đồng ý.
"Tạch...!".
Lê Sương Mộc trực tiếp rút súng lục ra, đè trên đầu Tề Tiểu Vân: "Ngu xuẩn! Nếu như ngươi có thể tay không tiếp người trưởng thành rơi xuống từ lầu bốn, ngươi có thể ở lại!".
"Mặt khác, ta nói cho ngươi biết, nhân tố không ổn định trong đội ngũ cũng đã diệt trừ. Nếu như ngươi muốn trở thành phần tử tiêu cực kế tiếp, ta có thể cho ngươi một viên đạn. Nghe đây, chúng ta muốn là điểm tích lũy mà không phải phần thưởng. Nếu như còn chất vấn, ngươi có hai loại lựa chọn. Thứ nhất, bị ta giết! Thứ hai, thoát ly đoàn đội, bị Tử Thần giết chết!".
Tề Tiểu Vân lập tức kinh hồn bạt vía, nước mắt không ngừng chảy ra, tùy thời đều có thể rơi xuống!
Đường Nhu Ngữ kéo Tề Tiểu Vân ra, quay lại nói với Lê Sương Mộc: "Cô ấy cũng chỉ là thuận miệng thôi, không có ý gì khác, hiện tại chính sự quan trọng hơn. Âu Dương Mộ và Bạch Lục lưu lại tôi không có ý kiến. Cậu thu súng lại đi". Hoàn toàn chính xác. Âu Dương Mộ cánh tay bị chặt đứt, hành động bất tiện, Lê Sương Mộc hiển nhiên đã là rất chiếu cố nàng rồi.
Sau đó Đường Nhu Ngữ cũng lạnh giọng nói với đám Tề Tiểu Vân: "Lê Sương Mộc nói cũng đúng, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta bây giờ chính là bảo về tính mạng của mình, cũng toàn lực kiếm lấy điểm tích lũy. Phần thưởng về sau sẽ có cơ hội khác. Hơn nữa 1000 điểm thưởng cơ bản cũng đủ để đổi huyết thống rồi. Nếu ai dám xằng bậy, tổn hại lợi ích của mọi người, cũng đừng trách ta trở mặt!".
Mấy nữ sinh chưa từng thấy Đường Nhu Ngữ tức giận lập tức câm như hến, thưa dạ không thôi.