Dịch giả: Accel
*Thời gian này đang mắc thi nên mình sẽ ra chương chậm ^^
Vì vậy, đám người Doãn Khoáng liền bỏ tất cả qua một bên, theo sát sau lưng nhân vật trong phim, nhất là cô gái Candice sắp chết kia. Bởi vì mọi người đều biết mọi người đều biết cô ta chết như thế nào, cho nên cứu cô ta lần thứ nhất có lẽ vô cùng dễ dàng. Cái này hoàn toàn chính là phần thưởng tặng không nha.
Đương nhiên, mọi người đều hiểu bọn họ biết rõ diễn biến của phim, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Lần thứ nhất cứu người không hề khó, nhưng còn lần thứ hai lần thứ ba thì sao, đừng nói cứu nhân vật trong phim, ngay cả mạng mình cũng có khả năng đi theo luôn.
Cảm giác nguy cơ tràn ngập trong lòng mỗi người ngày càng mạnh.
Ở một nơi không xa, trong nhóm người Đường Triệu Thiên, Trương Vân vừa mới gia nhập gấp gáp nói: "Thiên ca, chúng ta vẫn nên theo sát những nhân vật kia thì hơn a. Bằng không thì phần thưởng cứu người lần thứ nhất này sẽ bị nhóm bên kia cướp mất".
Đường Triệu Thiên vỗ vỗ bả vai Trương Vân, nói: "Không tệ, không tệ Không tệ, không tệ. Bất quá, bọn hắn quen thuộc chi tiết phim, chúng ta cũng thế. Cho nên chỉ cần chạng vạng tối tới địa điểm xảy ra sự cố là được rồi. Nhưng trước hết, ngươi còn có một chuyện khác cần làm".
"Hả?".
Chỉ nghe một nam sinh bên cạnh Đường Triệu Thiên vừa cười vừa nói: "Ngươi còn chưa có trả khoản nợ của Tử Thần. Tử Thần lúc nào cũng có thể tìm tới ngươi. Cho nên trước tiên ngươi phải trả nợ cho Tử Thần đã, không được liên lụy tới chúng ta. Nếu không chúng ta có thể sẽ không cho ngươi đi cùng đâu".
Trương Vân thấy nam sinh này nói có vẻ nhàn nhã thoải mái, không hề giống bộ dạng lo sợ Tử Thần, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Bất quá, trước hết chủ yếu là vẫn phải ôm chặt cây đại thụ này đã. Không có cách nào nữa, so với không khí trầm lặng bên nhóm Doãn Khoáng, bên này sinh cơ bừng bừng, Trương Vân muốn sống tiếp chọn bên này cũng không lạ.
"Đừng, đừng mà". Trương Vân liền gấp gáp hỏi: "Thiên ca, vậy... phải làm như thế nào, mới có thể trả nợ Tử Thần a?". Miệng thì hỏi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ chẳng lẽ là giết người, nhưng không phải Doãn Khoáng nói chỉ có giết người tuổi thọ giống như mình mới có thể trả nợ sao.
Quả nhiên, Đường Triệu Thiên nói: "Đợi lát nữa tìm người cho ngươi giết, cái chết của hắn sẽ thay thế cho vị trí của ngươi, Tử Thần sẽ không tìm ngươi nữa".
"Hả". Trương Vân ngạc nhiên.
"Sao, ngươi không dám?". Vẫn là nam sinh bên canh Đường Triệu Thiên, chỉ thấy hắn trợn mắt nhìn Trương Vân, miệng nhọn cằm nhọn, trên mặt còn lưu lại một tia sát khí, trong mắt nồng nặc huyết quang.
Trương Vân lắp bắp: "Có thật... có thật là làm như thế sẽ có tác dụng không? Doãn Khoáng nói... nói chỉ khi giết người cùng tuổi thọ với chúng ta mới có thể trả nợ Tử Thần. Bằng không thì Tử Thần sẽ không chấp nhận".
"Ngươi nói gì?". Sắc mặt Đường Triệu Thiên khẽ đổi, cau mày: "Ngươi lặp lại lần nữa?".
Trương Vân khẽ run rẩy: "Em... em...".
"Bạch!".
Âm thanh chát chúa của cái tát vang lên, mặt Trương Vân đỏ bừng. Đúng là do nam sinh mỏ nhọn kia đánh, đánh xong hắn còn đạp thêm một cước.
"Ngươi nói vớ vẩn gì thế! Tên đó mà cũng tin? Hơn nữa, bây giờ ngươi theo Thiên ca, ngươi tin Thiên ca hay tin tên chết tiệt kia hả?".
Không ai biết, lúc đánh người trong lòng nam sinh này vẫn đang nghĩ: "Mẹ nó! Trên tay ông mày đã dính máu, toàn bộ người ở đây cũng thế, con mẹ nó ngươi cũng phải giống như chúng ta!".
Quả nhiên, Đường Triệu Thiên nghe xong, cũng sinh ra bất mãn với Trương Vân, nói: "Hồng Tinh nói cũng đúng, nếu như ngươi đã theo ta, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo vệ ngươi không có việc gì, hoặc là người cút ngay bây giờ cho ta, đừng ở đây nói linh tinh nữa. Dù sao chúng ta thêm ngươi cũng không nhiều, bớt ngươi cũng không ít".
Trương Vân khuôn mặt đỏ bừng lên rất tủi thân, trong lòng tràn đầy khuất nhục, đột nhiên hắn cảm thấy, bên Doãn Khoáng có lẽ tốt hơn bên này một chút, vô luận như thế nào, bên kia cho tới bây giờ không có ai làm nhục hắn như vậy. Thế nhưng, vì mạng sống, còn có thể làm thế nào nữa, Trương Vân chỉ có thể gập lưng xuống, cúi đầu xuống: "Đúng đúng, em tất cả đều nghe Thiên ca".
"Hừ!".
Đường Triệu Thiên hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu mọi người đi.
Trương Vân đột nhiên không tự chủ nhìn lại, liếc nhìn bãi tha ma đã không còn một ai, bỗng thấy đôi má phát lạnh, vội vàng quay đầu đuổi theo: "Ta không muốn chết... Ta không muốn chết...".
...
Gần chạng vạng tối.
Tại một nơi hẻo lảnh ẩm thấp và lạnh lẽo, đám người Đường Triệu Thiên vây quanh một vòng. Còn có mấy người đứng không xa nhìn đông nhìn tây như đang ngắm không khí.
Ở trong vòng vây, Trương Vân nhìn kẻ lang thang nước Mĩ bị trói thành cái bánh chưng trước mắt, toàn thân không tự chủ run lên, mồ hôi lạnh đã thấm đầy gương mặt của hắn.
Kẻ lang thang toàn thân lôi thôi lếch thếch kia như cảm giác được sinh mệnh của mình đã đến hồi kết, thậm chí không muốn phản kháng nữa, trên khuôn mặt đen kịt như than đá, hai con mắt cứ trừng trừng nhìn Trương Vân. Trên tay ông ta vẫn đang cầm một cái cặp lồng bằng nhôm, bên trong cặp lồng là tất cả tiền xin được của buổi chiều hôm nay, một tờ tiền giấy, còn lại đều là tiền xu.
Trong tay Trương Vân là một cây súng màu đen, có cả ống giảm thanh.
"Này! Ngươi không thể nhanh chút sao. Ngươi không thấy Thiên ca và tất cả mọi người đang chờ sao? Mặt trời cũng muốn xuống núi rồi. Cô gái thể dục dụng cụ xui xẻo kia không chừng đã tới nhà thể dục rồi. Ngươi muốn hại mọi người không thể chiếm được phần thưởng à?". Tên Hồng Tinh mỏ nhọn lại nói.
"Được rồi, được rồi! Giết người mà thôi, một viên đạn là xong?".
"Dù sao cũng chỉ là một kẻ lang thang, mấy người chúng ta giết cũng chỉ là mấy tên ăn mày thối thôi".
"Mẹ nó! Tên chết nhát này. Thiên ca, hay chúng ta đi thôi, để hắn tự sinh tự diệt đi".
Một nhóm người, bất luận nam nữ, đều oán khí ngút trời. Không biết bọn họ xuất phát từ tâm lý gì, giống như không bức Trương Vân giết chết kẻ lang thang trước mắt thì không được.
Trương Vân quay đầu, nhìn những người xung quanh, vẻ hoảng sợ đầy trên đôi má. Hắn đột nhiên cảm thấy, những người này, miệng của bọn hắn thật ghê tởm.
"Vì sao bọn họ đều hi vọng ta giết người? Chẳng lẽ, bọn họ cũng đã giết người, trên tay bọn họ cũng đã dính máu, cho nên họ cũng muốn mình như thế? Không sai, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy... Thế nhưng, phải làm sao đây? Giết, hay là không giết? Giết hắn, ta có thật sự thoát khỏi bàn tay của Tử Thần không?".
Chung quanh ầm ĩ, ngược lại tôn lên góc tối lạnh lẽo tĩnh mịch.
Meow~
Một tiếng mèo kêu đột nhiên truyền vào lỗ tai mọi người, trong nháy mắt tất cả đều nín thở.
Chỉ thấy một con mèo đen gầy đét không biết nhảy ra từ chỗ nào, rơi xuống một cái thùng rác, cặp mắt phát ra ánh sáng xanh biếc, lamg trong lòng mọi người run lên.
Con mèo cũng không để ý đến đám người đang đứng cách mình không xa mà chỉ chui vào trong thùng rác, tìm kiếm cái gì đó, cào vào kim loại tạo ra tiếng động kỳ lạ.
Loảng xoảng một tiếng, thùng rác đổ xuống đất, một chiếc xe đồ chơi cũ nát lăn ra khỏi thùng rác, sau đó chỉ thấy con mèo đen ngậm một con cá không đầu đi ra theo, liếc đám người Đường Triệu Thiên một cái liền lắc mông chạy đi.
"Vãi nồi. Làm ta sợ muốn chết". Hồng Tinh vỗ vỗ ngực, sau đó hung ác đạp Trương Vân một cước: "Con mẹ nó rốt cuộc ngươi có phải đàn ông không? Giết hay không, ngươi không giết ta giết. Ta khuyến mãi cho Tử Thần một mạng". Nói xong, thò tay muốn đoạt súng từ Trương Vân.
"Ta giết!".
Trương Vân hét lớn một tiếng, dùng sức đẩy Hồng Tinh ra, cầm súng chỉ vào ót kẻ lang thang, gương mặt đó biến đổi không theo quy tắc nào, giống như khóc giống như cười: "Thực xin lỗi...".
Đoàng!
Đầu kẻ lang thang ngửa lên, liếc nhìn chân trời mờ tối vào thời khắc cuối cùng, sau đó ngã trên mặt đất.
Tiền trong cặp trong vung đầy đất.
"Đã xong". Đường Triệu Thiên vỗ vỗ tay, nói: "Đi thôi, đi nhà thể dục ngay. Bằng không 500 điểm thưởng kia bị cướp mất". Nói xong tiên phong đi trước.
Toàn bộ nam sinh và nữ sinh đều nở nụ cười thả lỏng, ánh mắt nhìn Trương Vân cũng không còn lạnh như băng nữa. Bởi vì bây giờ Trương Vân và bọn họ giống nhau, đều là tội phạm giết người, là người một nhà rồi!
Từng người từng người đi qua bên cạnh Trương Vân, vỗ vỗ bả vai hắn.
Trương Vân chật vật nuốt nước miếng một cái, cuối cùng lại nhìn kẻ lang thang trên mặt đất, đột nhiên phát hiện mắt của hắn trừng thật to, giống như đang nhìn mình chằm chằm, Trương Vân sợ tới mức quát to một tiếng, bỏ chạy.
Cuối cùng còn Hồng Tinh đứng cười ha ha, lục lọi dưới mặt đất, đem tất cả tiền rơi lả tả trên đất vốn thuộc về kẻ lang thang kia nhặt lên.
"Dù sao người chết cũng không dùng được, chẳng bằng để huynh đệ ta mua mấy bao thuốc hút chơi. Hừm, 18 đô, đổi thành nhân dân tệ, cũng được hơn 100 đồng. Haiz, bây giờ lạm phát cao, 100 đồng cũng không nên lãng phí". Hồng Tinh đem tiền cất vào túi quần, cũng không quan tâm đến cây súng trên đất, hô lên: "Này, chờ ta chút".
Con hẻm nhỏ lạnh lẽo, đã có thêm một thi thể lạnh như băng của kẻ lang thang.
Phù...
Một cơn gió lạnh thổi qua, món đồ chơi trên mặt đất lăn lăn, lăn đến bên người kẻ lang thang, đụng vào thân thể của hắn.
Thật quỷ dị, đôi mắt giận dữ của kẻ lang thang chợt đóng lại...
---------
Bíp bíp...
Tan tầm là giờ cao điểm, xe cộ trên đường cũng theo thời gian tăng lên nhiều, bởi vì các thành thị của nước Mĩ đều có hệ thống chỉ huy giao thông rất hoàn thiện, nên tuy nhiều người nhiều xe nhưng vẫn ngay ngắn trật tự. Đương nhiên, vô luận là ở nước nào, chỉ cần có đường, chỉ cần có xe bốn bánh, thì sẽ có đảng đua xe. Đặc biệt là lúc màn đêm buống xuống như lúc này đây là lúc đảng đua xe hoạt động rất mạnh.
Đúng lúc này, vì đèn đỏ đối diện đột nhiên sáng lên, hai chiếc xe thể thao ngầu đến lóa mắt tại ngã tư, rú lên như dã thứ. Không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần đèn đỏ biến mất, chúng sẽ lập tức phi nhanh như những con thú đói đang săn mồi.
"Haha! Đồng chí, có hứng thú không?". Cửa sổ xe của chiếc màu đỏ bên trái hạ xuống, một thiếu niên đeo khuyên sắt đủ các loại lớn nhỏ đầy đầu kêu gào khiêu khích chiếc màu lam.
Cửa sổ chiếc màu lam cũng hạ xuống, chỉ thấy một tên lưu manh mặc đồ Punk đang thoải mái nghểnh đầu, rên rỉ sảng khoái, một cô gái tóc vàng đang nằm trên đùi hắn, cái đầu lên lên xuống xuống. Không khó để tưởng tượng bọn họ đang làm gì.
Tên côn đồ liếc qua mặt xe màu đỏ, cười ha ha nói: "Ngươi... không đủ tuổi. Ngươi không phải đối thủ của ta... A, nhanh lên, bảo bối!".
Tựa hồ đã lên đỉnh, tên côn đồ hung hăng vỗ cô gái tóc vàng một cái.
"Haha!! Cái thằng này, ta sẽ cho ngươi biết, xem thường Ghost Rider ta thì phải trả giá lớn". Tên xỏ khuyên kêu lên.
"Ahihi, Ghost Rider. Được rồi, ok. Dù sao trận đấu vẫn còn một đoạn thời gian nữa, để ngươi xem thử, thế nào mới là Ghost Rider thật sự. Ta... làm nóng người trước... A a...". Nói xong, tiếng kêu của tên côn đồ càng cao vút lên, đạt đến giọng nam cao tiêu chuẩn.
"Hả? Đèn xanh rồi?". Sau khi thỏa mãn, tên côn đồ hai mắt mê ly, thoáng nhìn con số đang nhảy trên đèn đỏ đối diện: "Ha ha! Bảo bối, lên đường thôi...".
Hắn giẫm mạnh chân ga, chiếc xe thể thao màu lam lao mạnh!
--------
Tại một công trường xây dựng không xa, trên không trung, một góc nghiêng hướng ra ngoài, đang hoàn thành công việc cuối cùng của ngày hôm nay, lắp đặt cố định một miếng kính cuối cùng.
"Henri, cậu không sao chứ? Nhìn cậu có vẻ không ổn? Bằng không sao lại về sớm như thế. Dù sao đây là miếng kính cuối cùng rồi". Một công nhân nói.
Người tên là Henri nói: "Yên tâm, công việc này ta cũng đã làm 30 năm rồi".
Nói xong, một lần nữa đánh lên chất dính trên tấm kính: "Cậu xem, không phải xong rồi sao?".
"Kiểm tra chưa?".
"Lại không tin nhau rồi?". Henri mất hứng.
"Không không, an toàn là trên hết".
"Sau đó người công nhân kia lại kiểm tra sơ lược lại một lần, nói: "Ok rồi, đi thôi".
Nói xong, một đám công nhân cười cười nói nói rời đi.
Nhưng không hiểu vì sao, một góc tấm kính vừa được gắn lên lại vểnh lên...
Đồng thời, lưới phòng hộ bên ngoài không biết từ khi nào đã có một cái lỗ lớn.
Một trận gió thổi qua, miếng kính kia lắc lư một cái.
...
Đám người Đường Triệu Thiên ra khỏi hẻm nhỏ, tiến về phía nhà thể dục.
Trên đường, Hồng Tinh đột nhiên vỗ Trương Vân một cái, nói: "Này, ngươi không muốn sống nữa sao. Đi đường mà cứ chơi chém hoa quả, coi chừng lát nữa bị người ta biến thành hoa quả cắt!". Hình như Hồng Tinh cảm thấy Trương Vân rất dễ bắt nạt, trên đường đi cứ hò hét không ngừng. Mà Trương Vân thì vùi đầu chơi, không để ý tới hắn.
Cho đến lúc này, hắn mới bạo phát: "Ngươi nói gì, Mẹ nó! Ngươi đúng là cho rằng ta dễ bắt nạt lắm đúng không? Có tin bây giờ ta chém ngươi một đao luôn không?!". Nói xong, đến iPhone 4 hắn cũng quăng đi, đẩy Hồng Tinh vào bờ tường ven đường.
"Làm gì? Làm gì? Ngươi muốn tạo phản à?". Hồng Tinh lớn tiếng quát: "Thiên ca, cứu em, tiểu tử này muốn giết em!".
Trương Vân hét một tiếng: "Mẹ nó".
"Ông mày chịu đủ rồi! Giết ngươi đúng không? Bây giờ ta sẽ làm thịt ngươi!".
Không có ai là không biết tức giận, bất cứ chuyện gì cũng có giới hạn, trên đường đi Trương Vân tâm tình bực bội, trong đầu toàn là cảnh kẻ lang thang kia khi chết vẫn mở trừng con mắt, căn bản không để ý tới con chó điên Hồng Tinh này.
Thế nhưng lúc này, hắn thật sự tức giận, thật sự muốn giết người, mà người đó chính là Hồng Tinh.
Nhưng hắn rút đao ra còn chưa kịp đâm, đã bị một bàn tay mạnh mẽ bắt được: "Tiểu tử, người không nhìn thử ở đây là ai làm chủ sao?".
"Là nó chọc em trước!". Trương Vân nhìn chằm chằm Đường Triệu Thiên, cắn răng nói.
"Mặc kệ là đứa nào gây đứa nào, trong đội ngũ của ta, tuyệt đối không cho phép nội chiến". Đường Triệu Thiên nói: "Phá hư quỷ củ, ngươi liền cút cho ta!". Nói thế nào Hồng Tinh cũng là người đầu tiên theo mình, Đường Triệu Thiên tất nhiên là phải che chở rồi.
Trong lòng Trương Vân run lên, theo bản năng liền cúi đầu xuống, thế nhưng đao trong tay lại nắm càng chặt.
"Còn gây sự nữa thì cút ngay cho ta. Chúng ta đi". Đường Triệu Thiên hừ lạnh một tiếng nói, liền không để ý tới hắn, ngược lại nhìn về phía hai chiếc xe thể thao xanh đỏ cool ngầu ở giữa đường, trong lòng thầm nghĩ: "Đợi ta đủ thực lực, cũng đổi một chiếc như vậy...". Sau đó giẫm lên lối đi bộ băng qua đường.
Nhưng, ngay tại thời điểm đám người bước qua đường, chiếc xe màu lam bỗng không có dấu hiệu nào lao ra, thẳng hướng đám sinh viên lớp 1204 vọt tới.
Bịch bịch!
Liền có mấy người bị đụng nằm lăn trên mặt đất. Mấy người xui hơn còn bị đè lên chân. Cũng may là xe vừa khởi động, tốc độ chưa được bao nhiêu, bằng không thì va chạm như vậy có thể đem cả đám đụng chết.
"Mẹ nó! Có biết lái xe không hả!? Đau chết ta rồi. Ngươi muốn mưu sát sao?". hồng Tinh bị đâm năm trên đất quát to.
Một chiếc xe tải đi sau chiếc xe thể thao màu lam cho rằng đã đèn xanh rồi, cũng chạy lên trước...
Tài xế khuôn mặt đỏ bừng, một tay còn đang cầm chai rượu, hiển nhiên là lái xe lúc đang say.
Trùng hợp, đúng lúc chiếc xe kia khởi động, điện thoại của tài xế vang lên, hắn cúi đầu cầm điện thoại cho nên không nhìn thấy một người đang nằm ngay dưới đầu xe... Mà bởi vì tiếng động cơ của chiếc xe thể thao màu đỏ nên hắn cũng không nghe thấy vụ ồn ào trước mặt.
"Hồng Tinh!!".
Mọi người hoảng hốt.
BỊCH!
Sức nặng của chiếc xe tải to lớn đè nát vụn toang bộ thân thể Hồng Tinh, nội tảng chảy đầy đất, dịch thể đỏ trắng tung tóe bên canh đám Trương Vân.
"A~...". Một nữ sinh thét lên âm thanh sắc nhọn.
Âm thanh xé rách không khí truyền vào tai mọi người.
Ngẩng đầu nhìn lên...
Chỉ thấy một miếng kính xoay tròn bay xuống từ không trung như một chiếc phi tiêu nghiêng nghiêng cắt năm người đứng cùng một chỗ thành hai đoạn.
Nửa người trên bây ra thật xa theo miếng kính, mà nửa người dưới vẫn còn đứng đó, máu tươi phun ra, nội tạng vung vãi trên mặt đất, sau vài giây mới ngã xuống.
Trương Vân mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, bả vai cùng với nửa cánh tay và nửa thân trên kéo thành một đường vòng cung bằng máu trong không khí, cuối cùng rơi xuống lăn trên mặt đất, bị một chiếc lốp xe đè lên...
Rặc rặc!