Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 66



Sáng hôm sau, trên chiếc giường trắng kia đang có hai người ôm nhau ngủ ngon. Mặc kệ Tiểu Uy bên cạnh đã tỉnh giấc, ba mẹ của nhóc vẫn cứ ngủ say.

Cậu nhóc thấy Kiến Vương thừa cơ hội lúc mình ngủ mà ôm mama, thân hình bé nhỏ không chịu được nên đã tìm cách chen vào muốn nằm giữa.

Tiếc là có làm thế nào cũng không lay động được người đàn ông đang ôm chặt mẹ mình. Hết cách nhóc con chỉ có thể lên tiếng:

- Lão baba này già rồi còn giành mama nữa sao?

Cứ tưởng Sử Kiến Vương đang ngủ sẽ không nghe được lời con trai nói, không ngờ đến vừa nghe lời nói trong trẻo kia liền gắn giọng hỏi:

- Tiểu nhóc thối, con dám chê ba mình già!?

Tuy ánh mắt của anh có chút sắc bén nhưng đối với tiểu bảo không có cảm giác sợ. Không những thế mà cậu nhóc còn nhìn anh, thẳng thừng tỏ ý chê bai:

- Phải. Rất già!

Vừa nghe câu trả lời kia gương mặt phong lưu sớm đã nhăn mày, mép môi của Sử tổng nhếch lên như đang muốn mắng con trai.

Nếu không có cô bên cạnh, anh đã sớm đi đến túm áo kéo tiểu tử này ra khỏi phòng... Nhưng ở đây vẫn còn Chu Tĩnh Nguyệt, anh vì cô nên buộc phải nhịn.

Người con gái đang nằm bên cạnh vì tiếng nói xì xào của hai ba con nhà này mà tỉnh giấc. Cô từ từ mở mắt nhìn trần nhà rồi lại nhìn sang hai người kia.

- Sáng sớm đã muốn gây chuyện?

Duy nhất một câu hỏi của cô mà cả hai đều im thin thít, không ai dám mở lời cãi lại. Dường như chỉ có Tĩnh Nguyệt mới là người có tiếng nói trong căn nhà này.

- Mama à, sáng sớm lão baba này chiếm tiện nghi không cho con ngủ cùng.

Tiểu bảo đã đổi cách xưng hô như Kiến Vương muốn, có điều lại không được trọn vẹn. Trước chữ "baba" còn thêm "lão", ý nhóc chính là chê anh già...

Thấy mẹ mình vừa tỉnh dậy, cậu nhóc đã mở lời nói xấu anh. Dù gì trước giờ cô cũng rất thương con trai nên lần này vẫn sẽ bênh bảo bảo.



- Anh mắng Tiểu Uy sao?

- Không phải, là tiểu từ này chê anh già...

Đối phương chỉ hỏi một câu nhưng cũng đủ làm Sử tổng sợ. Vầng trán thẩm không ít mồ hôi, nhìn về phía Tĩnh Nguyệt liên tục lắc đầu.

Cô nhìn hai con người mang gương mặt giống nhau này rồi lại thầm thở dài. Nơi nào có cô thì nơi đó đều bị cả hai làm cho rộn ràng, náo nhiệt.

Sử Kiến Vương cứ nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp đó. Thấy Chu Tĩnh Nguyệt không nói gì, anh mới mở lời:

- Em cũng thấy anh già?

- Um.

Mặc kệ người kia đau buồn, cô cứ thành thật trả lời. Tuy anh lớn hơn cô có hai tuổi nhưng vẫn bị chê già...

Tĩnh Nguyệt không nói gì nữa mà rời khỏi giường. Trước khi bước ra ngoài cô còn kéo theo bảo bảo đi để không làm phiền đến người đang ngồi khóc thầm ở đó.

Ở bên phòng của cặp đôi kia, giờ này họ vẫn chưa thức dậy. Đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Tôn Bách Điền mới vươn tay nhấc máy.

- Tiểu tử nhà con, sắp sinh nhật ta rồi con và Kiến Vương không nhớ sao?

Rất nhanh ở phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ tầm tuổi trung niên và đó chính là mẹ anh chàng - Tôn phu nhân.

- Con vẫn nhớ.

Gương mặt của Bách Điền đã tỉnh táo, bàn tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc dài của người bên cạnh rồi trả lời mẹ mình.

Tôn phu nhân nghe thấy con trai vẫn còn nhớ đến sinh nhật, bà liền trở nên vui vẻ. Trước khi tắt máy vẫn không quên nói một câu với con.



- Lần này con phải dẫn bạn gái về cho mẹ đấy!

Chung quy lại thì điều quan trọng nhất đối với bà chính là một lần được thấy con mình dẫn bạn gái về ra mắt.

Chắc là do chơi thân cùng với Sử tổng nên bác sĩ Tôn cũng từng này tuổi rồi nhưng vẫn chưa có vợ con...

Điện thoại vừa tắt máy, ánh mắt ôn nhu liền quay sang nhìn lên thân ảnh vẫn nằm im trên chiếc giường ngủ ngon lành.

- Bảo bối mau dậy thôi, trời đã sáng rồi.

Bách Điền nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Hoa Xán như muốn đánh thức cô nàng tỉnh giấc. Tiếc là có làm thế nào thì đối phương cũng không động đậy.

Đường Hoa Xán thuộc kiểu người thích ngủ nướng. Chỉ bản thân cô nàng mới có thể tự đánh thức mình dậy, ngoài ra những người khác đều vô ích.

Hết cách anh chàng đành cúi đầu nói nhỏ, dường như trong câu nói chỉ đủ cho hai người nghe.

- Em còn ngủ nữa, chúng ta lại tiếp tục.

Vừa nghe thấy lời nói chắc nịch kia, đôi mắt hoa đào liền sáng bừng. Đường tiểu thư đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi lại thu tầm mắt nhìn Tôn Bách Điền.

- Ha... Ha... Anh đừng đùa.

- Là sự thật.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định không có một chút giả dối nào, cô nàng mới biết đây là nghiêm túc. Chắc là vì có chút lo lắng nên theo phản xạ ngồi bật dậy, nhìn người trước mặt nở nụ cười gượng gạo.

- Em không thấy buồn ngủ nữa nên đi chuẩn bị trước đây.

Lời nói vừa dứt, Đường Hoa Xán đã chạy một mạch vào phòng tắm. Trôi qua một đêm dài, cô nàng mới biết con người kia không đơn giản như những gì bản thân thường hay nghĩ.

Cứ tưởng vẫn giữ hình tượng tốt bụng luôn giúp đỡ người khác. Không ngờ đến sau buổi tối hôm qua, Hoa Xán cũng biết anh chàng chỉ mang vỏ bọc bác sĩ bên ngoài để che giấu đi sự cáo già kia...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv