Đồng hồ chỉ mới bảy giờ, cả ba người vẫn chưa dùng bữa xong thì đã có chút no. Tiểu Uy ăn xong liền thấy chán nên đã mở tivi lên xem.
Trong lúc cậu nhóc đang xem phim trên màn hình rộng lớn kia thì Tĩnh Nguyệt lại buông đôi đũa, uống một ngụm rượu rồi từ tốn hỏi anh:
- Nửa bức tranh lúc tôi để lại, anh vẫn còn giữ...?
- Vẫn còn, em muốn lấy lại sao?
Kiến Vương thấy cô uống rượu, anh cũng rất tự nhiên mà rót rượu vào ly của cô xong nhấp một hơi. Chắc là do say nên cô không còn để ý đến ly rượu anh đang cầm.
- Đồ đã đưa, có thể lấy lại được?
Anh nghe cô nói, chợt trong lòng lại có chút đau... Bức hoạ đó Tĩnh Nguyệt rất trân quý vậy mà trước đây anh lại muốn cho bạch nguyệt quang kia.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng ân hận. Nếu anh và Liễu Tố Kỳ yêu nhau, không chừng tấm tranh kia sớm đã bị cô ta đem đi đấu giá.
- Chỉ cần em muốn, điều gì cũng đều được. Không những bức tranh kia thuộc về em mà người cũng thuộc về Nguyệt Nhi em.
Sử tổng không còn giống như quá khứ luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô. Hiện tại một câu anh gọi là "Nguyệt Nhi", hai câu cũng là như thế.
Tiếc là hai chữ "A Vương" kia từ lâu anh vẫn chưa được nghe. Trong lòng đã từng không thích cách xưng hô đó, nhưng đến khi cô rời đi lại rất muốn nghe thêm một lần nữa...
- Ai thèm lấy anh chứ, một con người vừa già lại còn lạnh lùng, khó chiều như vậy.
Dường như khi có một chút men rượu trong người, Chu Tĩnh Nguyệt mới bộc lộ ra tính cách hệt như bốn năm trước của cô.
Người con gái này không quan tâm đến cảm xúc vui buồn của người ngồi bên cạnh mà thẳng thắn mở lời chê Sử Kiến Vương già...
Tuy không hài lòng với lời cô nói nhưng thái độ của anh vẫn điềm tĩnh, bàn tay chỉ chậm rãi rót đầy ly rượu rồi uống cạn một hơi.
Đến khi đồ ăn trên bạn thậm chí là rượu đã hết, anh mới xoay mặt nhìn tiểu bảo rất tự nhiên nói một câu thay lời của cô:
- Thừa Uy, một lát mama sẽ rất bận nên không được vào phòng làm phiền.
Mắt thấy thời gian còn sớm, Kiến Vương không đợi được nữa liền bế Tĩnh Nguyệt trên tay rồi từng bước đi về phía phòng ngủ.
Dung nhan kiều diễm do say rượu nên không còn tỉnh táo. Phải nói tửu lượng của cô rất kém, chỉ uống vài ly nhỏ đã ngà say...
Tuy ánh mắt không mở lên nổi nhưng vẫn cảm nhận được có người đang bế mình, cô nhìn xuống sàn nhà rồi lại nói vào tai anh:
- Anh mau thả tôi xuống, tôi muốn xuống!
Tiếc là cho dù có nói hết lời, có giãy giụa thì đối phương vẫn không có ý định thả cô ra. Một khi đã vào hang sói thì bản thân đã sớm biến thành cừu...
*Cạch*
Chu Tĩnh Nguyệt lúc nãy còn đang mơ màng muốn ngủ, đến khi cô thấy mình bị bế vào phòng cùng với tiếng khoá cửa kia liền mở to mắt.
Cô rất nhanh đã nắm được tất cả thông tin, chỉ là chưa kịp làm gì đã bị đối phương đặt mình trên giường.
- Còn sớm như vậy Sử tổng anh muốn đi ngủ sao?
- Ai nói với em là sẽ đi ngủ?
Cho dù cô đã cố vờ như không biết nhưng vẫn không qua được đôi mắt tinh tường của Sử Kiến Vương.
Trong lòng có chút lo lắng về giấc ngủ đêm nay của mình. Theo phản xạ cô lui về phía sau, đến khi tấm lưng sát thành giường mới thay đổi giọng nói dịu dàng đề nghị.
- Ha...ha... Anh có thể thương tình mà bỏ qua cho người đang say rượu được không?
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm cô trở nên yếu đuối mà đi van xin người khác. Nếu không thay đổi giọng điệu trong câu nói thì chắc có lẽ cô sẽ sớm bị con người này "ăn sạch".
- Không thể.
Kiến Vương không nhanh không chậm đã có thể nắm chân kéo cô về phía mình. Trong lòng có chút không vui khi bị Tĩnh Nguyệt chê già nên liền muốn hành động.
Không biết là học từ ai mà người đàn ông này lại rất thành thạo trong việc hôn môi. Lúc đầu anh chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô rồi mới từ từ hôn ngấu nghiến.
Người con gái đang nằm đó vẫn chưa thích ứng được với nụ hôn vừa rồi của anh. Gương mặt hơi ửng hồng mà ngoảnh mặt từ chối.
- Kiến Vương... Anh có thể bỏ qua cho tôi lần này được không?
- Em kêu một tiếng "A Vương", anh có thể suy nghĩ lại.
Dường như chỉ khi vào phòng, Sử tổng mới chiếm lợi thế. Anh vậy mà dám mở lời ra điều kiện với cô.
Chu Tĩnh Nguyệt vì muốn thoát khỏi nanh vuốt của con sói đói nên cô không nghĩ nhiều mà ngọt ngào khẽ cất lời:
- A Vương...
Tiếc là cô đã bị con người này lừa dối một cách trắng trợn. Sử Kiến Vương không những không buông tha mà còn đểu cáng nắm chặt tay cô. Đôi môi cũng vì nụ hôn kia mà trôi đi vết son đỏ.
Nửa đêm người này vẫn không có ý định dừng lại. Cô nằm trên giường vì mệt mỏi nên vầng trán đã thấm nhiều mồ hôi.
Tĩnh Nguyệt không còn chút sức lực nào. Cô cố gắng nhìn về phía người đàn ông kia, trong lòng có chút tức giận hỏi:
- Chẳng phải lúc nãy anh nói sẽ suy nghĩ lại!?
- Anh đã suy nghĩ rồi.
Vừa nói dứt câu, Kiến Vương lại tiếp tục hôn lên gương mặt xinh đẹp. Không ai biết được khi cô nghe câu trả lời của anh sớm đã khóc thầm trong lòng.
Nếu Chu Tĩnh Nguyệt say rượu thì đối với anh lúc này chính là say tình. Chỉ cần ở gần cô, Sử Kiến Vương lại muốn ôm chặt hơn.
- Tiểu Uy... đang ngủ ở phòng bên cạnh.
- Không sao, tiểu tử đó không để ý chúng ta.