Ba ngày sau, đám người Tiêu Vũ tới Long Khâu thành, trong thành không có không khí khẩn trương, mà là rất náo nhiệt. Nếu không phải hắn biết Hoắc Tương Ly đã dẫn quân vài lần giao phong cùng quân lính Điền Tây, bây giờ còn ở ngoài thành quét dọn chiến trường, thì hắn sẽ nghĩ là hiện tại đang ở thời điểm thái bình.
Tiêu Vũ đi đến Quận Thủ phủ dàn xếp hết thảy, Hàng Tiến thì đi tìm đại phu.
Hắn ngồi đối diện Thẩm Yến, nghiêm túc nhìn nàng, hỏi một vấn đề đã muốn hỏi từ lâu:
- Nguyên Nương, ngươi có biết vì sao lại bị bắt không?
Thẩm Yến hoang mang:
- Ta không biết, lúc ta cùng Tảo Nhi đi bố trang( tiệm vải) thì bị bắt, trước đó, ta cũng không nhận thức Mi Cô, cũng không biết người Điền Tây.
- Bọn họ... Có lộ ra chút gì đó không?
Thẩm Yến cẩn thận suy nghĩ lại, nàng có chút không xác định nói:
- Lúc ta còn mơ mơ màng màng, hình như có nghe một nam nhân nói với Mi Cô, chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể ảnh hưởng tới cục diện chiến đấu?
- Ảnh hưởng tới cục diện chiến đấu?
Tiêu Vũ cũng hoang mang:
- Ngươi nhận thức Hoắc Tương Ly?
Thẩm Yến lắc đầu.
- Không có khả năng là vì ta...
Tiêu Vũ nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó cảm thấy không đáng tin, liền bỏ qua ý niệm này.
Thẩm Yến lại nghĩ đến một nguyên nhân:
- Năm đó tổ phụ của ta là Công bộ Thượng Thư, hắn đã từng chưởng quản xưởng đóng thuyền, Điền Tây dựa vào thủy mà sống, có phải vì điều này?
Tiêu Vũ cũng nhớ ra, năm đó tổ phụ của Thẩm Yến đúng là chế tạo một chiếc thuyền, lúc đó ở toàn bộ Đại Chu đều oanh động, đáng tiếc rời bến thất bại, hơn nữa mấy năm nay hải hoạn, sau khi Thẩm Chính Ngôn trí sĩ, xưởng đóng thuyền cũng suy sụp theo.
Thẩm Linh Quân là độc đinh, chọn con đường khác Thẩm Chính Ngôn, Phượng Trì công chúa hoài nghi Thẩm Chính Ngôn đưa bản vẽ cho Thẩm Yến, này cũng không phải không có khả năng.
- Nếu đúng như vậy, chỉ sợ hiện tại ngươi cũng không an toàn.
Tiêu Vũ giả bộ nghiêm trang đe dọa Thẩm Yến.
Thẩm Yến tức giận liếc hắn:
- Nếu ta bị bắt ở Long Khâu thành, ta thấy cuộc chiến này cũng không cần đánh.
- Được, ta sẽ thay ngươi đem lời này nói cho Hoắc tướng quân.
- Tiêu Vũ!
- Được rồi, không đùa ngươi nữa.
Tiêu Vũ nói đến chính sự:
- Tạm thời ngươi hãy ở chỗ này một khoảng thời gian, một thân một mình làm gì cũng không tiện, hay là chọn mua vài nô tì đi!
- Ngươi đường đường là giám quân còn muốn tự đi chọn mua hạ nhân?
Thẩm Yến hồ nghi nói.
Tiêu Vũ có chút ngượng ngùng:
- Là vì bây giờ đã tạm thái bình, ta muốn mang ngươi ra ngoài đi dạo một vòng.
Thẩm Yến có chút hứng thú:
- Ta đều nằm trong xe ngựa, vẫn chưa nhìn thấy Long Khâu thành như thế nào.
- Ta nghe người dân ở đây nói, hiện tại là Quan Âm thị, là lúc toàn bộ Long Khâu thành náo nhiệt nhất.
- Quan Âm thị?
- Nghe nói khu chợ lớn nhất ở phía tây, lễ hội này kéo dài đến mấy ngày.
Tiêu Vũ cười cười:
- Ngươi muốn đi không?
- Đương nhiên muốn đi!
Thẩm Yến rất hưng phấn, từ nhỏ nàng rất có hứng thú với cảnh vật nhân gian, nếu không phải là nữ tử, nàng sẽ giống phụ thân đi khắp vạn lý non sông, hiện thời cơ hội ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua.
Tiêu Vũ thấy thần sắc nàng sáng ngời, khẽ nói:
- Ngươi đổi nam trang đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi.
- Ừ.
Lúc Thẩm Yến thay đổi trang phục ra khỏi phòng, liền thấy Tiêu Vũ cũng thay đổi một thân y phục, y phục tử y( màu tím), cao lớn vững chãi.
Màu sắc này cực kỳ kén người, Tiêu Vũ có diện mạo tuấn tú, bản tính bá đạo, không những không bị màu sắc này che chận, ngược lại càng hiển lộ quý khí tao nhã.
Tiêu Vũ nhìn thấy Thẩm Yến, gắng nhịn cười, Thẩm Yến vóc người bé bỏng, vẻ mặt non nớt, thay đổi nam trang càng thêm nhỏ bé, quả thực giống như đứa nhỏ mười tuổi.
Chiều cao luôn là nổi đau trong lòng Thẩm Yến, cho nên nàng vừa thấy Tiêu Vũ nhịn cười, nàng nổi giận:
- Cười cái gì!
Tiêu Vũ hơi nhếch môi, lắc lắc tay:
- Không có gì, rất... Rất đẹp mắt.Những lời này hắn cũng thật tâm thực lòng, Thẩm Yến mặc màu thiên thanh, nhẹ nhàng khoan khoái thủy linh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí chất trầm tĩnh, có loại sức sống mỹ cảm.
Thẩm Yến ho một tiếng, nhìn thấy hắn dắt ngựa, kinh ngạc nói:
- Cưỡi ngựa đi?
- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ?
- Nhưng chỉ có một con ngựa!
- Thì sao?
Tiêu Vũ nhìn thân hình của Thẩm Yến:
- Dù ngươi cao thêm một chút, cũng không thể cưỡi.
Thẩm Yến cảm thấy, trải qua hai thế, đây là lần đầu tiên nàng thật sự cảm thấy Tiêu Vũ há mồm thật tiện.
Tiêu Vũ linh hoạt nhảy lên lưng ngựa, vươn tay về phía Thẩm Yến:
- Lên đi!
Thẩm Yến thần sắc không ngừng biến đổi nhìn bàn tay của hắn, cuối cùng tinh thần muốn xem náo nhiệt chiến thắng, nàng đưa tay đặt lên tay Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cầm tay nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, đưa nàng lên phía trước.
Thẩm Yến bất an giật giật thân thể, muốn rút tay về, lại bị Tiêu Vũ dùng sức cầm chặt, còn được một tấc lại muốn tiến một thước, vòng tay trụ ôm thắt lưng của nàng.
Thẩm Yến mặt đỏ bừng, thấp giọng quát:
- Tiêu Vũ!
Tiêu Vũ vô tội nói:
- Ngồi an ổn, ta sợ ngươi rớt.
Dứt lời, tay kia giựt dây cương, giương giọng nói:
- Giá.
Thẩm Yến bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp ngã vào lòng Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nắm bắt thời cơ, vội vàng nói:
- Ngươi xem ngươi xem, rõ ràng bản thân ngươi ngồi không ổn a!
Thẩm Yến vừa tức lại vừa vội, chỉ có thể toàn lực chống đỡ cân bằng, nên nàng không thấy người phía sau đang khẽ cong khóe môi lộ ra ý cười.
Quan Âm thị không chỉ là nơi tụ hội lớn nhất Long Khâu thành, nó cũng là nơi tụ hội của toàn bộ Điền Tây, nơi này không bị chiến tranh ảnh hưởng, náo nhiệt vô cùng.
Tiêu Vũ cầm tay Thẩm Yến, nghiêm trang nói:
- Một lát nữa ta nắm tay ngươi, miễn cho chúng ta bị tách ra.
Thẩm Yến gật đầu lung tung, muốn bước nhanh vào bên trong, Tiêu Vũ vội vàng kéo nàng, có chút bất đắc dĩ:
- Ngươi có nghe ta nói gì không? - Ai nha, thật là phiền.
Thẩm Yến trừng mắt nhìn hắn:
- Nhanh đi vào!
Tiêu Vũ không nói gì, rõ ràng hôm qua còn bệnh nằm ở trên giường, đến đây lại bùng cháy tinh thần!
Cho nên, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng rất thú vị, tiểu thiếu niên vóc người bé bỏng đi ở phía trước, phía sau là thiếu niên tử y luôn miệng liên miên lải nhải, nhưng mặc kệ hai người bọn họ tranh chấp thế nào, thì đôi tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt lấy nhau, không có tách ra.
Dù sao thân thể Thẩm Yến vẫn còn bệnh, tuy dựa vào ý chí đi dạo hơn nửa canh giờ, vẻ mặt đã hiển lộ mệt mỏi.
Tiêu Vũ vừa thấy, liền nói:
- Chúng ta đi vào tửu lâu nghỉ chút đi.
Thẩm Yến gật đầu, Tiêu Vũ thấy nàng nhíu mày, liền biết nàng không thoải mái, hắn kéo nàng sang đường đi tới tửu lâu phía đối diện.
Chính vào lúc này, Tiêu Vũ khẽ nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi mặc đồ tang chạy về hướng bọn họ.
Thấy Thẩm Yến không hề hay biết, Tiêu Vũ dùng sức lôi kéo nàng, tránh khỏi tai họa bất ngờ này.
Cô nương kia lập tức quỳ xuống, cầu xin nói:
- Hai vị công tử cứu...cứu ta đi!
Tiêu Vũ nhíu mày:
- Không cứu!
Cô nương kia sửng sốt, ước chừng biết hắn khó mà nói thông, vội cầu xin Thẩm Yến:
- Công tử cứu ta đi! Ta nguyện làm nô làm tỳ, cả đời phụng dưỡng công tử.
Thẩm Yến còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nói:
- Hắn không chịu cứu.
Cô nương kia nhìn thấy bọn họ mặc y phục đẹp đẽ quý giá, tưởng là công tử nhân gia sống an nhàn sung sướng không biết thế sự, tự nghĩ bản thân vừa khóc vừa cầu tất nhiên sẽ khiến họ mềm lòng, nào biết bọn họ khó chơi như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Ngay lúc này, một nam nhân vẻ mặt dữ tợn mang theo một đội nhân mã chạy tới đây:
- Ở kia! Chính là tiểu...biểu tử!
Kia nam nhân hùng hổ xông lại, mắng cô nương kia:
- Tiểu...biểu tử! sao ngươi không chạy nữa!
Cô nương kia cũng biết bản thân chạy trời không khỏi nắng, cũng không giả vờ đáng thương, chống eo mắng:
- Còn không phải vì ngươi đi quá chậm, đáng thương cho ngươi, còn không cám ơn lão tử!
Cô nương này bộ dạng thanh tú văn tĩnh, lúc mắng chửi người lại có hương vị phố phường vô lại.
Nam nhân kia tức đến tái mặt, nói:
- Các ngươi...Các ngươi còn không mau bắt nàng ta lại!
Cô nương kia lập tức nhanh như chớp trốn sau lưng Tiêu Vũ cùng Thẩm Yến, miệng còn nhất quyết không tha:
- Chậc chậc chậc! Nói mấy câu liền muốn động thủ, đấu võ mồm còn không lại ta! Ta thấy ngươi phóng thí(thải khí) còn nhiều hơn nói!
- Thối biểu tử, xem ta như thế nào thu thập ngươi!
- Một chọi một còn không biết ai thu thập ai đâu! Ngươi ỷ nhiều người ăn hiếp ít, ôi, nhân gia thật sự rất sợ đó.
- Ngươi ngươi ngươi!
- Đến a đến a, không đến liền thừa nhận bản thân là vương bát đản.
Ngay lúc giương cung bạt kiếm, một tiếng cười tựa như giọt nước bắn vào chảo dầu, mọi người điều nhìn lại.
Thẩm Yến vội vàng che miệng, nhích thân thể lại gần Tiêu Vũ.
Nam nhân kia đang muốn mắng chửi người, vừa nhìn thấy hai người bọn họ mặc trang phục liền ngẩn người, Long Khâu thành là biên cảnh, ở nơi này mà có thể ăn mặc y phục đẹp đẽ quý giá như vậy, cũng không phải là người thường, hắn liền nhịn lửa giận, cẩn thận hỏi:
- Hai vị cùng tiểu...Khụ khụ, nhận thức người này sao?
Tiêu Vũ lập tức trả lời:
- Không quen.
Nam nhân kia cùng cô nương kia đều thay đổi sắc mặt.
- Người đâu, trói nàng lại!
- Công tử! Người không thể thấy chết mà không...
Cô nương kia ở sau lưng Tiêu Vũ nhảy lên nhảy xuống, vừa vặn nhìn thấy tay áo của Thẩm Yến hơi rũ xuống, lộ ra bọt nước trên cổ tay, nàng kinh hô một tiếng.
- A!Tam Hoa trùng? Vị tiểu công tử này trúng vu thuật?