Tiêu Vũ trằn trọc cả đêm, hắn cảm thấy tâm thần không yên, kết quả mới sáng tinh mơ, Hàng Tiến đã xông tới, hổn hển nói:
- Điện hạ, chúng ta bị lừa!
Tiêu Vũ đi theo Hàng Tiến đến phòng của Mi Cô, trong phòng một mảnh hỗn loạn, bồn nước vẫn còn đặt ngay chính giữa.
Hàng Tiến căm hận nói:
- Có lẽ Mi Cô chờ chúng ta vừa đi liền bỏ chạy, quả thực giảo hoạt vô cùng.
Tiêu Vũ nhớ lúc đó, Mi Cô ôm một nữ hài, ánh mắt lướt qua chung quanh, ngừng lại một nơi, đó là khuyên tai ngọc bích, giống y hệt trang sức mà Thẩm Yến đã mua ở tiệm trang sức.
Tiêu Vũ nhặt khuyên tai lên, nắm chặt trong tay, nữ hài mà Mi Cô ôm trong lòng, có lẽ là Thẩm Yến, sắc mặt Tiêu Vũ thâm trầm, không ngờ Thẩm Yến lại bị người khác mang đi ngay trước mặt hắn, sắc mặt hắn càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Các nàng sẽ không chạy quá xa, lập tức đuổi theo!
Mà lúc này, Mi Cô cũng đang nói chuyện với Tang lão nhị:
- Tuy lúc đó ta dùng phúc ngữ tạm thời lừa gạt được bọn họ, nhưng chuyện này sợ là giấu giếm không được bao lâu, chúng ta bỏ lại xe ngựa, sau đó chia làm ba đường, ta mang theo nàng đi hướng nam, rồi vòng trở về.
Tang lão nhị có chút lo lắng:
- Một mình ngươi còn mang theo nàng, nếu...
- Ta sẽ đi tới huyện Kiếm Vu, nơi đó có người tiếp ứng, về phần các ngươi, có thể đánh lạc hướng đối phương.
Mi Cô suy nghĩ, lại nói:
- Không tiện nói nhiều, chư vị bảo trọng.
Hai người quay đầu ngựa lại, mỗi người một hướng.
Tang lão nhị lại nhìn thoáng qua Mi Cô, mới đánh xe ngựa rời đi.
Đợi người đi hết, Mi Cô nhìn Thẩm Yến đang nằm trên mặt đất, khẽ nhíu mày:
- Tỉnh rồi, xuất phát đi!
Thẩm Yến yên lặng đứng lên, Mi Cô kéo nàng lên ngựa, để nàng ngồi phía trước:
- Tiểu cô nương, ta nói lại lần nữa, nhất định phải ngoan ngoãn.
Nói xong, cũng không chờ Thẩm Yến trả lời, liền giơ roi quất ngựa, hướng tới phía nam.
Đợi đến lúc đám người Tiêu Vũ đuổi đến đây, nhìn trên mặt đất lộn xộn vó ngựa và dấu vết bánh xe.
Hàng Tiến dẫn người đi chung quanh dò xét, lúc trở về lắc đầu nói:
- Nhìn dấu vó ngựa có vẻ đối phương có ít nhất là bốn người, phân tứ lộ mà đi, ngoài ra không phát hiện gì thêm.
Tiêu Vũ nhíu mày, khó ra chủ ý.
Hàng Tiến đột nhiên phát hiện ra gì đó, nhìn bụi cỏ dưới tàng cây, nghiêm túc nói:
- Nơi này đã có người nằm qua, sợ là...
Hắn còn chưa nói xong, Tiêu Vũ liền xông tới, đẩy ra bụi cỏ, lộ ra một khuyên tai ngọc bích, khuyên tai nằm ở hướng nam.
Mi Cô mang theo Thẩm Yến đi đến tiếp ứng, đáng tiếc nơi này người đi nhà trống, Mi Cô nhíu mày, cũng không dám ở lâu.
Nàng mở tủ y phục, lấy ra một bộ nam trang, trực tiếp thay đổi, quấn tóc theo kiểu nam nhân, cầm vật gì đó vẽ loạn trên mặt, một lúc sau, hiện ra một khuôn mặt nam nhân bình thường gầy yếu.
Thay xong nam trang, Mi Cô mang theo Thẩm Yến chuẩn bị ra khỏi thành.
Vì Phượng Trì tạo phản, gần đây cửa thành kiểm tra rất nghiêm cẩn, Mi Cô dắt ngựa đánh giá xung quang, Thẩm Yến bị nàng ép ăn dược, vô lực nằm sấp trên lưng ngựa.
Đứng trước các nàng là hai vị thư sinh, đang nói về vụ Phượng Trì công chúa tạo phản.
Trong đó có một người nói:
- Chỉ là một nữ tử, vậy mà vọng tưởng xưng đế, còn không biết sống chết muốn khai chiến với Đại Chu chúng ta, chỉ sợ quân đội của chúng ta còn chưa tới biên giới, Phượng Trì công chúa đã sợ tới mức muốn đầu hàng.
- Huynh đài nói đúng, nữ nhân mà thôi, nên ngoan ngoãn ở nhà giúp phu dạy tử, lại muốn cùng nam nhân tranh thiên hạ, thật sự không biết tự lượng sức.
- Nghe nói nữ tử Điền Tây không ngại lộ mặt, nữ nhân còn có thể tùy ý mua bán, nhìn Phượng Trì công chúa, là có thể thấy nam nhân Điền Tây vô dụng cỡ nào.
- Ha ha ha, này cũng phải, nghe nói Phượng Trì công chúa rất xinh đẹp, có lẽ công phu trên giường cũng rất lợi hại, thế này mới...Ha ha ha!
- Ai, ta nghe nói, Điền vương rất sủng ái nữ này, có phải... Ôi!
Thư sinh kia ôm cổ, thẹn quá hóa giận nhìn về phía sau:
- Ai đánh ta!
Mi Cô chậm rãi thu hồi chân, hai tay vòng trước ngực, khinh miệt nhìn hắn nói:
- Ta đang yên ổn đứng ở đây, nghe hai vị miệng phun đầy phân, thật sự nhịn không được.
Thư sinh kia sắc mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận:
- Ta nói Phượng Trì công chúa, liên quan gì tới ngươi! Ngươi thay nàng biện bạch, là muốn làm phản? Định đi Điền Tây? - Ta mặc kệ ngươi nói ai, là quân tử đọc sách thánh nhân, sau lưng lại ba hoa miệng lưỡi, thật sự khiến người ta nhịn không được. Chỉ đá ngươi một cước đã là nhẹ.
- Ngươi!
Mi Cô cười híp mắt vỗ vai hắn một cái:
- Huynh đài, tại hạ khuyên ngươi một câu, cổ nhân có vân( người xưa có câu) " duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã", chính là dạy dỗ ngươi, tuyệt đối không nên đắc tội với nữ tử cùng tiểu nhân, ngươi hiểu không?
( Yul: trích nguyên câu của Khổng Tử: "Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán”. Nghĩa là: "Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy, gần nó thì nó vô phép, xa nó thì nó oán hận".)
Thư sinh bị vỗ vai hai cái, đau đến nổi mặt mũi vặn vẹo, chỉ có thể vội vàng cầu xin tha thứ:
- Biết, biết rồi, đại hiệp tha mạng.
Mi Cô vừa lòng thu tay.
Ngay lúc bọn họ phát sinh tranh chấp, tuần thành quan(=lính gác cổng) đi lại, hỏi bọn họ:
- Tập trung ở đây làm gì?
Mi Cô cúi người, khiêm tốn nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân cùng hai vị huynh đài này tán gẫu vài câu, nói chuyện hơi lớn một chút.
Tuần thành quan nhíu mày:
- Xếp hàng thì xếp hàng, còn tán gẫu làm gì.
- Dạ dạ dạ.
Tuần thành quan nói thêm vài câu, rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Yến thừa dịp Mi Cô nhất thời sơ sẩy, dùng móng tay hung hăng bấm vào cổ con ngựa, con ngựa chấn kinh cất vó, Thẩm Yến từ trên lưng ngựa lăn xuống đất, ngã dưới chân của tuần thành quan.
Tuần thành quan hoảng sợ, nhìn trước mặt là nữ hài cố hết sức ngẩng đầu, nói:
- Ta là Thẩm Yến nữ nhi của ngự sử đại phu Thẩm Linh Quân, ta...
Nàng còn chưa nói hết, đã bị Mi Cô kéo cổ áo, hung hăng tát nàng một cái, một chưởng này khí lực to lớn, khiến Thẩm Yến tai ù mắt hoa.
Tuần thành quan hồ nghi nhíu mày:
- Ngươi làm gì vậy, sao không để nàng nói hết lời.
Mi Cô không ngờ Thẩm Yến này dọc theo đường đi đều an phận thủ thường, vậy mà lúc này lại làm ra chuyện này, dù trong lòng Mi Cô đang hoảng loạn, vẻ mặt vẫn trấn định:
- Khởi bẩm đại nhân, đây là phụ nhân của tiểu nhân, đầu óc không rõ ràng, mấy ngày trước còn nói bản thân là nữ nhi của đương kim bệ hạ, cho nên tiểu nhân sợ nàng nói những lời khiến người tức giận mà thôi.
- Ta thấy nàng không giống lời ngươi nói là đầu óc có vấn đề.
Tuần thành quan cũng không tin lời của nàng.
Hai thư sinh kia liền bỏ đá xuống giếng: - Đại nhân, tiểu sinh có thể làm chứng, cô nương này mới vừa rồi, rõ ràng nói bản thân là nữ nhi của ngự sử đại phu Thẩm Linh Quân, nếu là người điên, sao biết ngự sử đại phu danh là gì?
Mi Cô hận không thể áp, nếu biết như thế nàng sẽ không thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh nát tay người nọ, nàng bày ra bộ dáng bất đắc dĩ:
- Nàng từ Sóc Kinh đến đây, nhưng nào phải tiểu thư, chẳng qua là nha hoàn bị bệnh, đầu óc không rõ ràng, tiểu nhân nhìn bộ dạng của nàng vừa không sai giá lại vừa tiện nghi, cho nên mới mua nàng.
Nói xong, nàng kéo tay áo của Thẩm Yến lên, dưới cánh tay che kín mụn nước lớn lớn nhỏ nhỏ.
Đám người vây xem sợ tới mức thối lui vài bước, tuần thành quan cũng che mũi, trách cứ nói:
- Được rồi được rồi, còn không mau kéo xuống.
Lúc này Mi Cô mới buông tay áo, cười hèn mọn nói:
- Nàng bị bệnh này lúc tỉnh lúc điên, lúc phát bệnh sẽ ăn nói lung tung, tiểu nhân thay nàng thỉnh tội với các vị.
Nói xong, như nghĩ tới gì đó, lấy ra một tờ khế ước bán thân, muốn đưa cho tuần thành quan.
Tuy tuần thành quan vẫn nghi hoặc, nhưng thấy hắn đi tới, không tự chủ liền lui hai bước, cúi đầu nhìn Thẩm Yến đang nằm trên mặt đất đau đến nổi sắc mặt trắng bệch, nói:
- Được rồi được rồi, không cần nhìn. Không có vấn đề mau rời khỏi thành đi!
Mi Cô ngàn ân vạn tạ vội vã rời đi, nàng nâng Yến lên, nói thầm:
- Tiểu nha đầu, tỷ tỷ đã sớm nói với ngươi, phải ngoan ngoãn, ngươi bị như vậy không trách được tỷ tỷ.
Đem Thẩm Yến đặt lên lưng ngựa, ra khỏi cửa thành.
Ra ngoài thành, Mi Cô biến sắc, thân mình cứng lại, kéo Thẩm Yến từ trên lưng ngựa xuống đất, che nàng trước mặt.
- Bằng hữu cùng đường, xuất hiện đi!
Đám người Tiêu Vũ bước ra, nhìn thấy Mi Cô đặt chủy thủ trên cổ Thẩm Yến, trên mặt Thẩm Yến mang theo dấu tay, nàng đang vừa tỉnh vừa mê, Tiêu Vũ tức giận:
- Thả nàng ra.
Mi cô nhíu mày:
- Ngươi muốn ta thả nàng? Ngươi cảm thấy ta rất khờ?
Tiêu Vũ chịu đựng tức giận, trầm giọng nói:
- Ngươi thả nàng, ta sẽ thả ngươi đi.
Mi Cô cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Ta muốn đi, tiểu cô nương này cũng phải đi theo ta.
- Nằm mơ!
- Vậy không còn gì để nói. Lão nương lang bạc giang hồ, sinh tử không để trong lòng, trên đường hoàng tuyền có tiểu cô nương như hoa như ngọc này bầu bạn, cũng không buồn.
Mi Cô nói xong, ánh mắt hiện lên âm ngoan, chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Yến bị cắt một đường nhỏ.
- Dừng tay!
Mi Cô cười như không cười:
- Xem ra các hạ đã nghĩ thông suốt.
Tiêu Vũ thật sự không dám lấy mạng của Thẩm Yến ra đánh đổi, hắn siết chặt nắm tay, khuất nhục nhịn xuống:
- Ta thả ngươi đi, ngươi...Không cần thương tổn nàng.
- Điện hạ!
Hàng Tiến nhịn không được nói ra tiếng.
Mi Cô cong khóe môi:
- A~ thì ra là vương gia!
- Câm miệng!
Tiêu Vũ quát một tiếng, nói từng chữ với Mi Cô:
- Ta thả ngươi đi, nhưng nếu Nguyên Nương thiếu một sợi tóc, mặc kệ lần này ở Điền Tây chi chiến có kết quả thế nào, ta vẫn sẽ san bằng toàn bộ Điền Tây, khiến toàn bộ tộc nhân của ngươi chôn cùng!
Mi Cô rùng mình, ánh mắt Tiêu Vũ âm ngoan đầy sát khí ý, điều này khiến nàng không dám nói lời ngoan độc, lôi kéo Thẩm Yến về phía Xích Thủy.