Trở lại Sóc Kinh hao phí nửa tháng, rất vất vả mới kịp thời đến dự yến hội của Khương hoàng hậu.
Nhưng ở yến hội khuôn mặt Cẩm Thân vương đầy bụi đất, người cũng trầm mặc hơn rất nhiều, không ít người ghé mắt nhìn sang.
Sau yến hội, Tiêu Vũ đi đến Tiêu Phòng Điện, quỳ dập đầu về hướng Chu đế cùng Khương hoàng hậu:
- Nhi thần bất hiếu về trễ, thỉnh phụ hoàng mẫu hậu thứ tội.
Khương hoàng hậu đau lòng nhi tử, đi đến bên người, nâng hắn lên.
Chu đế hỏi:
- Lần này xuất môn ngươi có thu hoạch được gì không?
Tiêu Vũ kể hết mọi chuyện xảy ra trên đường, chuyện về Thẩm Linh Quân thì tránh nặng tìm nhẹ, nhưng vẫn bị Chu đế nghe ra một chút manh mối, còn Khương hoàng hậu nghe hắn nói về đám sơn tặc kia, nàng tức giận không nhẹ, lại đau lòng nhi tử một đường chịu khổ, nói:
- Tai họa như thế, sao xứng sống trên đời!
Chu Đế lại bất đắc dĩ thở dài, mặc kệ thê tử tràn đầy căm phẫn, hắn hỏi Tiêu Vũ:
- Vậy ngươi làm thế nào?
Tiêu Vũ còn đắm chìm trong tức giận, nghe vậy liền nói:
- Nhi thần hận không thể lãnh binh dẹp yên đám đạo tặc này đó, khiến dân chúng an hưởng thanh bình!
- Lãnh binh?
Chu Đế lắc lắc đầu:
- Tiểu thất, trẫm hiểu tâm tình của ngươi, nhưng triều chính không phải là trò đùa, lúc trước ngươi nói những gì còn nhớ rõ không?
Tiêu Vũ không cam lòng cắn răng:
- Nhi thần... Nhớ rõ.
- Ngươi hối hận vì chọn Công Bộ?
Tiêu Vũ do dự một chút, lắc đầu nói:
- Chưa từng hối hận.
Chu Đế vừa lòng gật đầu:
- Trẫm vẫn nói lại câu nói kia, nếu ngươi muốn làm vương gia thái bình, chỉ cần không quá phận, trẫm sẽ tùy ý ngươi, nhưng nếu ngươi muốn vào triều chính, ngươi là thần tử của trẫm, chỉ có Quân thần, không có phụ tử.
Nói xong lời nghiêm khắc, hắn lại hòa ái nhìn ấu tử:
- Nhưng lần này, trẫm nguyện ý cho ngươi cơ hội hối hận, ngươi có thể chọn lại.
Tiêu Vũ nhìn phụ hoàng, hắn nhớ kiếp trước, phụ hoàng cũng hòa ái như thế này mà nhìn hắn, dù hắn lựa chọn khiến phụ hoàng thất vọng, thì phụ hoàng vẫn nói với hắn:
" Tiểu thất, trẫm cho ngươi một cơ hội hối hận."
Đáng tiếc, cho đến khi hoàng thượng băng hà, Tiêu Vũ cũng không có cơ hội sử dụng.
Tiêu Vũ nhắm chặt mắt, khàn giọng nói:
- Phụ hoàng, tiểu thất không hối hận.
Cũng giống như Tiêu Phòng Điện, ở Đông Cung cũng đang nói đến chuyện này.
Tiêu Giác nắm chặt chén trà, vì dùng sức nên các đốt ngón tay trắng bệch, giọng căm hận nói:
- Đám Hà Đạo này thật sự chết chưa hết tội!
Nhưng hắn lại giống như Chu đế, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Nhưng thất đệ thực hiện thật sự khiếm thỏa( không thỏa đáng).
Hắn gõ ngón tay xuống mặt bàn, hỏi:
- Dạ Diên, ngươi cảm thấy Hàng Tiến thật sự có thể nhậm chức sao?
Sau màn che truyền đến một thanh âm trầm thấp:
- Có thể khiến điện hạ toàn tâm tín nhiệm, lại là người có năng lực, trừ Hàng Tiến ra còn có ai?
- Giả vệ thủ lĩnh Sở Thần Phong thì sao?
Dạ Diên trầm mặc thật lâu, mới nói:
- Hắn không bằng Hàng Tiến.
- Ta cũng cảm thấy Hàng Tiến là sự lựa chọn tốt nhất, hiện tại có chút do dự.
- Hàng Tiến làm việc thật sự có chút lỗ mãng liều lĩnh, đối với một thống soái mà nói là khuyết điểm, nhưng vẫn chưa nghiêm trọng đến trí mạng.
- Thực ra ta có một người muốn tuyển.
Tiêu Giác nói:
- Ngươi cảm thấy Cẩm Thân vương thế nào?
Lúc này Dạ Diên trầm mặc càng lâu:
- Điện hạ, không thể.
- Sao không thể?
- Cẩm Thân vương có lẽ là tướng tài, nhưng không phải là chính khách.
Nghe Dạ Diên nói xong, Tiêu Giác cũng trầm mặc, hắn nói với Dạ Diên:
- Ngươi không biết từ lúc Cẩm Thân vương rơi xuống nước, tâm tính đại biến?
- Nhưng hắn vẫn là Cẩm Thân vương.
Dạ Diên dừng một chút:
- Cho dù đại mộng ba mươi năm, có vài thứ sẽ không thay đổi.
Tiêu Giác cười khổ lắc đầu: - Dạ Diên, nếu ngươi không phải là thủ lĩnh Mặc vệ, vị trí này đáng lẽ là của ngươi.
- Nếu thuộc hạ không phải là thủ lĩnh của Mặc vệ, hiện giờ đã là người chết.
- Dạ Diên!
- Điện hạ thứ tội.
Tiêu Giác xoa trán:
- Ta biết ngươi khó chịu, khi ta để ngươi đi tới quý phủ của thất đệ, nhưng toàn bộ Sóc Kinh, không có nơi nào an toàn hơn Cẩm Thân vương phủ.
Dạ Diên không trả lời.
Tiêu Giác nhìn bóng dáng biến mất sau màn che, thở dài một tiếng, rồi cúi đầu xem tấu chương, nhìn danh bị tô vòng.
- Thẩm Linh Quân...
____________________________________
Ung Bình mười lăm năm rất nhanh sẽ trôi qua, năm sau Thẩm Linh Quân thoát hiếu hồi kinh, còn cho rằng bản thân sẽ không phục chức nhanh như vậy, ai ngờ mới hồi kinh ngày thứ hai liền có Lại Bộ tới thông báo tin hàm phục chức.
Thẩm Linh Quân xem tin hàm trong tay, hắn không tin, hắn giữ đạo hiếu ba năm, quan viên Sóc Kinh sẽ làm việc có hiệu suất biến hóa nghiêng trời lệch đất đến như vậy, cuối cùng vẫn là đồng liêu Lại Bộ cho hắn một chút manh mối.
- Thái tử?
Thẩm Yến cũng cả kinh, nàng lại hoài nghi là Tiêu Vũ, không ngờ lại có bút tích của thái tử.
Thẩm Linh Quân suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do khiến thái tử nhớ tới hắn, dù hắn chưa bao giờ giao tế với quan viên.
Nhưng hắn trời sinh tính tiêu sái, không nghĩ ra sẽ không suy nghĩ, còn Thẩm Yến lại đem chuyện này ghi tạc trong lòng.
Trở lại trong phòng, Thẩm Yến vẫy lui hạ nhân, đứng ở bên bàn sách một lúc lâu, mới đề bút viết xuống: Ung Bình mười sáu đầu năm, phụ phục chức, nhậm ngự sử đại phu.
Viết xong, nàng có chút kinh ngạc nhìn hàng tự này. Ở trong trí nhớ của nàng, Ung Bình mười sáu năm sau khi phụ thân trở lại Sóc Kinh, phải nhiều năm sau mới có thể phục chức.
Hơn nữa từ lúc hồi kinh cho đến khi nàng gả cho Tiêu Vũ, phụ thân cũng không có giao tế với thái tử, điều này khiến nàng thật sự không nghĩ ra, vì sao thái tử lại nhúng tay vì một ngự sử đại phu nhậm chức.
Thẩm Yến cũng đoán có phải thái tử cũng trùng sinh, nhưng rất nhanh liền loại bỏ ý niệm này, mặc kệ thế nào, Thẩm Linh Quân đã khiến thái tử chú ý, này cũng không phải là tin tức tốt.
Thẩm Yến nhíu mày sầu lo, từ trên giá sách nàng lấy ra một cái rương, sau đó mở khóa ra, bên trong có một chồng giấy, một tờ trong đó viết... Ung Bình mười lăm năm Trùng Dương, Cẩm Thân vương Tiêu Vũ tới Uyển Thành.
Bên trong này đều là những ghi chép sau khi nàng trùng sinh, chuyện xảy ra có khi khác trong trí nhớ, nàng phải ghi hết lại, vì thời gian đã qua lâu, có chút hồi ức không còn rõ ràng, nhưng hai kiện sự này nàng nhớ như in.
Thẩm Yến lấy từng tờ giấy bên trong ra xem, một tờ lại một tờ cẩn thận xem qua, sau đó ném vào chậu than, ánh lửa phản chiếu lên mặt nàng, biểu cảm biến ảo không ngừng, dần dần biến thành kiên định.
Tiêu Vũ không biết, vì một chuyến đi này, vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn mà hủy diệt con đường thăng chức của Hàng Tiến, hắn cũng không biết, mới vừa rồi, Thẩm Yến đã ra quyết định trọng yếu.
Hiện tại hắn còn đang chìm đắm trong mộng đẹp, tiểu nương tử của hắn sắp tới Sóc Kinh, cơ hội gặp mặt càng ngày càng nhiều, nhưng rất nhanh, tình thiên phích lịch đã rơi xuống.
( Yul: tình thiên phích lịch= sét đánh giữa trời quang)
- Cái gì?
Tiêu Vũ không thể tin hô to.
Sầm Hựu vẫn cười rất hàm hậu:
- Điều này cũng là ý chỉ của bệ hạ.
Tiêu Vũ nhìn Sầm Hựu một thân quan phục lục sắc, sắc mặt thay đổi, hắn chỉ vào bản thân:
- Trước giờ bổn vương vẫn luôn mặc thường phục.
- Đó là vì người chưa chính thức nhập chức.
Sầm Hựu chỉ vào quan bào trên khay:- Năm sau mới chính thức nhậm chức, đây là đám người thợ thủ công thức suốt đêm chế tạo ra.
Tiêu Vũ cảm thấy mặt tái đi rồi, thật sự là bê đá đập chân mình, ở trước mặt phụ hoàng cậy mạnh làm chi, hiện tại nói hối hận còn kịp sao?
- Các vị vương gia đều đã tiến vào các bộ, không phải chỉ có một mình điện hạ.
Sầm Hựu tri kỷ đưa ra tin tức tốt.
Tiêu Vũ nghĩ sau này gặp mặt các vị huynh trưởng khác, mọi người đều một thân lục sắc, tuy khó coi nhưng ngoài ý muốn lại có cảm giác vui mắt.
Hắn ghét bỏ nhìn thoáng qua quan phục:
- Bổn vương muốn đổi màu khác.
- Đây là Lễ Bộ sở định, không thể sửa đổi.
Tiêu Vũ thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, mặc kệ nói như thế nào, hắn vẫn phải mặc, có xấu mặt cả đại gia cùng xấu mặt.
Sau đó, Sầm Hựu lại nói:
- Hơn nữa dựa theo an bày, điện hạ sẽ là cộng sự cùng tại hạ.
- Cái gì?
- Thần cảm thấy người có hứng thú với binh khí, nên đã trần thuật cùng bệ hạ, bệ hạ cũng đồng ý.
Sầm Hựu cười ha hả nói:
- Sau này thần cùng điện hạ có thể hợp tác vui vẻ.
Sau khi Sầm Hựu rời đi, Tiêu Vũ mặt mày xanh xao cố gắng tiêu hóa tin tức xấu, đúng lúc này, An Thuận tiến vào nói:
- Điện hạ, ngoài cửa có một vị họ Thẩm, ngự sử đại phu đến bái phỏng.
Tiêu Vũ hồi phục tinh thần:
- Mau mau mau mời!
An Thuận vội nói:
- Lão nô đã để vị đại nhân này ngồi chờ ở đại sảnh.
Vừa lau mồ hôi lạnh, lại vừa cảm thấy may mắn vì bản thân không tỏ thái độ quản gia vương phủ với vị đại nhân kia.
Tiêu Vũ nhanh chóng thay đổi y phục, vừa vào cửa liền làm lễ vãn bối với Thẩm Linh Quân:
- Tiên sinh đến Sóc Kinh, nên là tiểu tử đi bái phỏng trước, nhưng lại để tiên sinh tự mình tới cửa, thật sự hổ thẹn.
Thẩm Linh Quân cười cười, An Thuận nghe xong có chút choáng váng, chạy nhanh đỡ cây cột.
Thẩm Linh Quân cũng đáp lễ lại:
- Điện hạ nói quá lời, tại hạ không ngờ tiểu hữu lúc đó ở Uyển Thành lại là Cẩm Thân vương, đã đắc tội.
Hai người hàn huyên xong, Tiêu Vũ nhân tiện nói:
- Không biết tiên sinh tới cửa là có chuyện gì quan trọng?
Thẩm Linh Quân do dự một chút.
- Chuyện gì tiên sinh cứ nói đừng ngại.
- Không biết điện hạ đã đọc xong luận ngữ chưa?
- A?
Tiêu Vũ sửng sốt một chút, nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Đã học xong hiếu kinh, tứ thư còn chưa bắt đầu học tập.
Thẩm Linh Quân nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Này, có chút chậm...
- ...
Tiêu Vũ có chút xấu hổ, này đã không phải là có chút chậm, mà là quá chậm.
- Không biết mỗi ngày điện hạ tập viết bái thiếp, có thể cho tại hạ đánh giá?
Lần này không đợi Tiêu Vũ hạ ý, An Thuận đã chạy tới thư phòng, chỉ chốc lát liền bế một chồng giấy tới đây, Tiêu Vũ không yên nhìn Thẩm Linh Quân càng lúc càng nhíu chặt mày, dè dặt cẩn trọng giải thích:
- Này..Đây là rất lâu trước kia ta viết...
Thẩm Linh Quân thở dài:
- Tuy vi phạm lời quân tử hứa hẹn, nhưng tại hạ thật sự có chút hối hận.
Tiêu Vũ có cảm giác không tốt:
- Tiên sinh vì sao lại nói ra lời ấy?
Thẩm Linh Quân kinh ngạc nói:
- Thái tử điện hạ thỉnh thần làm lão sư cho điện hạ, điện hạ không biết sao?
- Ta...
Tiêu Vũ vừa định nói chuyện, liền thấy An Thuận chạy vào, nhỏ giọng bẩm báo bên tai Tiêu Vũ:
- Bẩm điện hạ, thái tử điện hạ truyền lời, thái tử vì người mời ngự sử đại phu Thẩm Linh Quân làm lão sư, kỳ vọng người hiếu học, không cần chọc lão sư...Tức giận bỏ đi...
Tiêu Vũ cùng Thẩm Linh Quân nhìn nhau, có một loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc.