Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 2 - Chương 19



Hôm ấy, tôi và Hạ Hoa cùng quay về thành phố.

“Em quay về trường chờ tin chị.” Chị nhét cho tôi một mẩu giấy nhỏ ghi số điện thoại, vẫy tay trong gió chào tạm biệt tôi. Sau đó, chị vừa xoay đầu đi hướng ngược lại, vừa kéo mũ lên, phủ kín đầu. Lúc chị theo tôi ra khỏi trấn Ngải Diệp, chị đã thay một chiếc áo có mũ, phối với chiếc quần jean dơ hầy, hơn nửa vùng eo đều lộ hết ra ngoài, cả người trông luộm thà luộm thuộm.

Tôi đón xe từ bến xe về đến trường mất hết 15 phút đồng hồ, dọc đường ôm một bụng tâm trạng thấp thỏm bất an, không biết kết cục sẽ ra sao. Mẩu giấy con kia bị tôi lật qua lật lại nhìn trong tay cả mấy bận, suy tính xem liên lạc với chị ra sao, nghĩ cả nửa buổi, vẫn quyết định cứ đợi trước đã rồi nói sau.

Lúc tôi quay về lớp, mọi người đang còn nghỉ trưa. Tôi rón rén về chỗ ngồi của mình, lấy tập vở cho tiết học buổi chiều ra, ngay lúc đang chuẩn bị nằm bò trên bàn nghỉ ngơi một chút, tôi mới phát hiện có một cặp mắt đang nhìn tôi trừng trừng từ ngay phút đầu tiên tôi bước qua ngưỡng cửa lớp.

Khỏi cần nói, tất nhiên là Tiêu Triết.

“Đỡ hơn chưa?” Cậu ta dùng một một cuốn vở hoá học che nửa bên mặt lại mà nói, một mặt để giảm bớt âm lượng, một mặt có thể che đi tầm mắt thỉnh thoảng bất chợt ghé qua của nhân viên đi tuần tra trong giờ nghỉ trưa.

“Đỡ hơn rồi.” Tôi xua cậu ta đi, nói, “Tớ muốn nghỉ ngơi một lát.”

“Ăn cơm chưa?” Cậu ta hỏi.

“Vẫn chưa.”

Cậu ta lục đáy ngăn bàn một hồi lâu, moi ra được một bát mì ăn liền quý báu của cậu ta, phía trên còn dùng băng keo trong dán cố định một cây xúc xích Marco Polo. Cậu ta khăng khăng muốn luồn dưới gầm bàn truyền qua cho tôi, tôi đẩy cả nửa buổi cậu ta vẫn không chịu lấy về lại, tôi đành phải nhận lấy, thuận tay nhét vào trong hộc bàn của Nhan Dự Dự.

Vừa quay đầu lại, tôi liền phát hiện ra bóng dáng của Vương Du Duyệt, lần trước cô ta đứng ở đó, là trong vai tướng quân tiên phong thay mặt cho Vu An Đoá hạch tội tôi. Lần này rõ ràng là không giống vậy, cách cánh cửa sổ, cô ta vừa vẫy tay vừa trợn mắt giương mày, ý là muốn gọi tôi chạy ra ngoài một chuyến, trông có vẻ rất nôn nóng.

Tôi vừa ra một cái, còn chưa kịp hỏi gì, cô ta đã nhét một hộp cơm vào trong tay tôi.

“Ăn đi, bà chị!” Cô ta nói một cách hăng hái, “Trưa nay vốn là định cùng ăn với cậu, kết quả cậu không có mặt. Tớ nghĩ có thể là cậu chưa ăn cơm trưa, cho nên tiện tay lấy luôn một phần, vừa rồi đã hâm nóng trong siêu thị của trường, cậu mau mau ăn lúc còn đang nóng!” Tôi đang còn do dự, mắt đã trông thấy Tiêu Triết hùng hục chạy tới, không nói lời nào giựt lấy hộp cơm từ trong tay tôi, nhét vào trong tay Vương Du Duyệt, nói: “Lấy về lại, đi!”

Vương Du Duyệt nào có sợ cậu ta, cô ta tiến lên một bước, nhìn chóp mũi của Tiêu Triết nói: “Mày là ai hả mày, xê ra chỗ khác!”

“Tao bảo mày —– đi!” Tiêu Triết giơ một ngón tay, bắt đầu từ huyệt thái dương của mình vạch một đường cong hoàn mỹ, điểm kết thúc chỉ về phía mé hành lang, “Quay về lớp của mày mà đi, còn không tao báo cho giáo viên chủ nhiệm của mày, mày vầy là đang chạy qua lớp khác giao lưu!”

Tôi xem hết nổi màn này, đẩy Tiêu Triết một cái, thấp giọng nói: “Về lại lớp đi, đây không dính gì đến cậu.”

Tiêu Triết phát ra một tiếng hừ từ mũi, nói một cách rất không phục: “Chồn cáo chúc tết gà, mèo khóc chuột, bạn học Vương Du Duyệt, tài nghệ của mày quá thấp rồi. Mã Trác sa vào bẫy, tao thì không đâu. Cái hộp cơm này mày lấy về đi, còn không tạo thành ngộ động thức ăn, mày có gánh nổi trách nhiệm không?”

Cái tên mắc bịnh thần kinh cứ tưởng mình đúng này!

Tôi đón lấy hộp cơm từ trong tay Vương Du Duyệt, nói với Tiêu Triết: “Bây giờ cậu lập tức quay vào trong lớp cho tớ, cậu mà còn nói một câu dư thừa nào nữa, tớ sẽ vĩnh viễn không nói với cậu một câu nào!”

Có thể mới coi như doạ được cậu ta một mách. Cậu ta ngẩng cao đầu bỏ đi mất, lúc đi còn không quên “ hừ” với Vương Du Duyệt một tiếng.

“Bị dính cái cây si kiểu này, tháng ngày của bà chị quả thực là không dễ dàng chút nào.” Vương Du Duyệt không hề lấy làm phiền lòng, trái lại còn đâm ra thông cảm cho số phận của tôi.

“Chị của hắn đã quay lại rồi.” Tôi nói, “Chắc là đang còn nghĩ cách!”

“Tốt quá, bà chị, tớ biết cậu nhất định làm được!” sức của Vương Du Duyệt lớn kinh người, bóp tay tôi đau điếng.

Giữa các tiết học buổi chiều, tôi luôn bận rộn, trừ việc ghé phòng y tế lấy cho Hạ Hoa những thứ thuốc ho và giảm sốt, tôi còn ghé qua lớp của Vương Du Duyệt, trả lại hộp cơm đã được rửa sạch.

Hai tay của cô ta nắm chiếc hộp cơm, nói một cách khích động: “Nào có ai bảo cậu phải rửa sạch như vầy, thật là có lỗi! Để tớ rửa là được rồi mà!”

Tôi nói: “Cảm ơn cơm của cậu. Nhưng mà sau này đừng lấy cơm giùm mình nữa, mình rất không quen như vậy. uhm, tiền mình không đưa cho cậu đâu, lần sau mình sẽ mời cậu ăn.”

“Săn sóc cho cậu là vinh hạnh của tớ mà bà chị!” Thái độ của cô ta rất ngoan cố, “Bắt đầu từ hôm nay buổi tối cậu không cần phải đi lấy nước nóng nữa, tính hết lên người tớ này!”

“Đừng! Cũng đừng gọi mình là bà chị,” Tôi vội vàng chỉnh lời cô ta, “Cậu lấy đâu ra nhiều bà chị thế, mình đâu phải là Vu An Đoá.” Nói xong câu cuối cùng, tôi cảm thấy như mình hơi lỡ lời, cô ta cũng yên lặng.

“Thật ra, Vu An Đoá là một người tốt.” Cô ta dựa vào khung cửa lớp bọn họ một hồi lâu sau, rồi mới nói với tôi, “Từ cấp 1 bọn tớ đã là bạn học, trong nhà tớ ngoài tớ ra còn có hai đứa em trai, vốn là không có tiền để cho tớ đi học, nếu như không có Vu An Đoá, tớ chỉ có thể học cho đến lúc tốt nghiệp cấp 1. Cậu ấy vẫn luôn giúp đỡ tớ, chưa từng chê tớ nghèo, có gì ngon có gì hay đều chia cho tớ một phần. Cho nên, bất kể người khác cảm thấy cậu ấy như thế nào, tớ vẫn luôn cảm thấy không có ai lương thiện như cậu ấy cả. Nếu như muốn nói cậu ấy có gì không tốt, thì chính là quá luỵ tình, không biết cách làm sao để bảo vệ bản thân.”

Tôi gật đầu, trừ gật đầu thì tôi không biết làm cách nào khác để biểu đạt tâm tình của mình. Bởi vì cái từ “tình yêu” này, đối với tôi và cô ấy mà nói, là một cấm kỵ không được gọi là nhỏ.

Tôi đang còn tính đi, Vương Du Duyệt níu tôi lại nói: “Mã Trác, có một chuyện tớ vẫn luôn muốn nói cho cậu biết, là liên quan đến vụ hình của Nhan Dự Dự, thật ra người chủ mưu là Đại Bang. Đại Bang vẫn luôn theo đuổi An Đoá, vò đầu bứt tóc vì không có cơ hội, trông thấy An Đoá và Nhan Dự Dự gây với nhau rồi không vui vẻ, hắn liền muốn chỉnh Nhan Dự Dự để lấy lòng An Đoá. Hình là hắn chụp, đồ của Nhan Dự Dự cũng là hắn trộm, không có quan hệ trực tiếp nào với An Đoá cả. Sau đó Thuốc Độc thoả hiệp với Đại Bang vụ của Nhan Dự Dự, hắn nói với Đại Bang hắn đã có bạn gái rồi, sẽ không giành An Đoá với hắn ta nữa. Đại Bang mới chịu đưa hình và đồ của Nhan Dự Dự cho Thuốc Độc. An Đoá sau khi biết được chuyện này toàn khóc là khóc, cậu ấy nói cậu ấy vẫn sẽ đợi, đợi Thuốc Độc chia tay với cậu xong, sẽ làm lành lại với cậu ấy. Bất kể bao lâu, cậu ấy cũng sẽ đợi cho bằng được. Nhưng cậu ấy sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ để chia rẽ bọn cậu, còn bảo tớ về sau đừng làm khó cậu nữa. Bởi vì cậu ấy cảm thấy, nếu làm như vậy, cậu ấy càng mất mặt một cách triệt để hơn. Cho nên, cậu có phải là đã hiểu lầm cậu ấy rồi không?”

Chuông vào học vang lên ngay lúc này, loa của chuông gắn ngay ngoài cửa lớp học của bọn họ, cho nên âm thanh chói tai nghe muốn điếc. Tôi cảm thấy tai mình chả nghe được gì nữa. Tôi đứng ngây ra đó như trời trồng, không kịp đáp lời cô ấy, Vương Du Duyệt đã thoắt biến vào trong lớp. Tôi lững thững đi về lại lớp mình, vừa đi vừa nhớ lại những lời cô ta vừa nói.

“Hắn nói với Đại Bang hắn đã có bạn gái rồi, sẽ không giành An Đoá với hắn ta nữa. Đại Bang mới chịu đưa hình và đồ của Nhan Dự Dự cho Thuốc Độc. An Đoá sau khi biết được chuyện này toàn khóc là khóc, cậu ấy nói cậu ấy vẫn sẽ đợi, đợi Thuốc Độc chia tay với cậu xong, sẽ làm lành lại với cậu ấy. Bất kể bao lâu, cậu ấy cũng sẽ đợi cho bằng được. Nhưng cậu ấy sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ để chia rẽ bọn cậu, còn bảo tớ về sau đừng làm khó cậu nữa. Bởi vì cậu ấy cảm thấy, nếu làm như vậy, cậu ấy càng mất mặt một cách triệt để hơn. Cho nên, cậu có phải là đã hiểu lầm cậu ấy rồi không?”

Nào phải chỉ là hiểu lầm cô ấy, ngay cả hắn tôi cũng đã hiểu lầm luôn rồi, không phải sao?

Sau khi hiểu rõ điều này, tôi chỉ chực khóc tới nơi. Về lại lớp, tôi tìm mẩu giấy Hạ Hoa đưa tôi, bắt đầu bấm số đó, tôi muốn giãi bày nỗi lòng với chị, muốn hiểu thêm về tình hình của hắn gần đây, muốn chính miệng mình nói lời xin lỗi với hắn.

Nhưng di động của Hạ Hoa vẫn luôn tắt máy —- coi bộ sự tình vẫn chưa có kết quả.

Cả một buổi chiều tôi bị mất tập trung, đắm chìm trong tâm trạng u ám của hối hận và lo lắng đan xen. May là Tiêu Triết vẫn còn đang giận, nguyên buổi chiều cậu ta lơ tôi, trái lại khiến cho tôi được chút yên tĩnh.

Buổi tối hôm ấy trước giờ tự học, nhiệt độ hạ thấp, tôi về phòng ký túc xá mặc thêm một chiếc áo khoác thật dày, đang còn vùi đầu đi về hướng lớp học thì bỗng dưng bị ai đó va vào vai. Tôi phớt lờ, tiếp tục rảo bước, người đó tiếp tục va vào tôi. Tôi quay đầu, trông thấy một khuôn mặt khiến cho tôi suýt hét lên —- là Hạ Hoa!

“Đi theo chị.” Chị nói rất khẽ.

Tôi đè trái tim đang bồn chồn thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đi theo chị. Chị vẫn còn ho, bờ vai không ngừng rung lên, lại bởi vì gầy gò, nhìn bóng lưng trông như cả người có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Chị dắt tôi đi thẳng một mạch tới sân vận động nhỏ ở sau trường, lại tới nơi có hòn non bộ kia, rồi mới dừng bước.

Không biết có phải là đã dò xét địa hình trước rồi, chị có vẻ như rất rành khuôn viên trường tôi.

Chúng tôi vừa dừng lại chị đã tức tốc móc ra một điếu thuốc từ trong túi áo đốt lên. Tôi không nói lời nào giựt phăng điếu thuốc của chị, bẻ ra thành hai khúc nhét vào trong túi quần, sau đó lấy từ trong túi xách đeo trên mình ra thuốc đã mua cho chị hồi chiều, đưa ra.

Chị nói: “Này là gì?”

“Thuốc.” Tôi bảo, “Chị lấy xong, nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Tình hình của hắn bên kia sao rồi ạ?”

“Có quán rựơu xảy ra một cuộc ẩu đả, có người bị đâm năm nhát dao, chết ngay tại hiện trường. Dao là chiếc nó hay mang trong người, nó bị người ta tố cáo, bị cảnh sát đưa đi.”

“Chị tìm bố của Vu An Đoá chưa ạ, ông ta có chịu giúp không?”

Hạ Hoa lắc đầu nói: “Chị vừa đi gặp ổng, cảm thấy lẽ ra phải đi tìm em trước.”

“Vì sao?”

“Cái đêm xảy ra chuyện, trời đổ mưa lớn, em không nhớ sao?” Hạ Hoa ho rất dữ, phải một hồi lâu sau mới nói tiếp được, “Đêm đó ba em tới nhà chị đón em về, còn có cái tên nhóc mà phang cho nó một cái thau rửa mặt nữa.”

“Chị xác định là hôm đó?” Tôi ngẩn ra rất lâu rồi mới nói. Hết thảy không thể nào kịch cỡm như thế này được.

“Đúng vậy, chị hỏi nó hỏi đến độ muốn ho ra máu nó mới chịu nói.” Hạ Hoa bảo, “Phen này cái mạng nhỏ của nó suýt nữa tiêu luôn rồi mà còn bày đặt ra vẻ cá tính, chị nạt cho nó một trận nó mới tỉnh dậy.”

“Tại sao hắn không nói?” Tôi khó hiểu.

“Nó không thích đi cầu xin người khác.” Chị bảo, rổi bổ sung thêm, “Đặc biệt là không thích đi cầu xin con gái. Tự nó nói đấy.”

Thế mà tôi lại rưng rưng khoé mắt, bất kể nói như thế nào, ít ra thì tôi vẫn còn được coi là một thứ “đặc biệt” đối với hắn.

Hạ Hoa lẩm bẩm một mình: “Nó là người thân duy nhất của chị, chị cũng là người thân duy nhất của nó, Mã Trác, e rằng em không hiểu được cái gì gọi là nương tựa vào nhau. Nương tựa vào nhau chính là, nó chết rồi, chị cũng mất luôn hồn.” Nói xong mấy câu này, chị sụt sịt mũi, rồi lại đút hai tay vào trong túi áo. Một hồi sau, chị mò được ra một điếu thuốc, lần này, tôi không ngăn chị. Chị run rẩy đốt nó lên trong gió, hít hai hơi lại dập tắt nó. Hình như tôi trông thấy ánh lệ trong mắt chị, vì thế mà đôi mắt càng sáng long lanh hơn trước, nhưng cũng có lẽ là chị vẫn luôn có một đôi mắt sáng long lanh như thế, chỉ là trước nay tôi chưa từng nhìn kỹ.

Tôi chỉ đang kinh ngạc, sao đến cả ngón tay chị cũng giống bà ấy đến vậy.

Nhưng mà chị sai bét rồi, tôi sao lại không hiểu cái gọi là “nương tựa vào nhau”?

“Em à, chị tin rằng em sẽ giúp nó.” Chị nói rồi chợt vươn tay, chỉ trong vòng một giây đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi, “Hai chị em bọn chị đều thấp hèn, tuy bình thường sống trông vui vẻ đấy, nhưng sểnh ra một tí là sẽ bị người ta giẫm vào chỗ chết. Nhưng mà nó sẽ không đi giết người, nó biết nặng nhẹ, sẽ không để cho mình rơi vào bước đường cùng.”

“Muốn em giúp như thế nào đây?” Tôi hỏi.

“Thời gian nạn nhân chết là vào chín giờ tới chín rưỡi.” Hạ Hoa nói, “Nó nói với chị, lúc đó, nó với em —– đang trên giường. Chị cần em thừa nhận đây là sự thật, nó nhất định có thể thoát tội.”

Mặt của tôi đã bị lời nói toạc móng heo của chị làm cho trở nên đỏ bừng.

“Chị biết chuyện này đối với em khá khó khăn. Hơn nữa em còn là vị thành niên, nhưng mà đêm hôm đó ba em cũng có mặt, nếu như ông ấy chịu đứng ra làm chứng cho nó, sự tình sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều!” Tốc độ nói chuyện của Hạ Hoa rất nhanh, lòng bàn tay lạnh băng, tựa như có một cục tuyết đang bọc lấy mu bàn tay tôi. Bao nhiêu hơi ấm trên người tôi dường như bị chị hút đi hết, toàn thân biến thành một cột băng cứng đờ.

Tôi chợt nhớ tới, cũng ở nơi này, thiếu niên kiêu ngạo kia, đã từng ngoái đầu nói với tôi một cách rất không cam lòng: “Biến đi!”

Mà tôi vẫn chưa từng thực sự “biến” được ra khỏi cuộc đời của hắn.

Hoặc có lẽ, đây chính là số mệnh. Bắt đầu từ giây phút gặp nhau, tôi đã bị chủ định sẽ không thoát được khỏi số mệnh này, cái số mệnh chết giẫm, sống cũng đoán không ra, chết cũng đoán không ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv