Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 12: Giết gà



Edit: Spring13

Qua một tháng Tết âm lịch, lớp đào tạo mà Tiêu Tân Thâm đăng ký cho Sầm Niệm cũng đã khai giảng vào một tuần trước.

Sầm Niệm nóng lòng đi học, nhưng hôm sau là ngày quay về bệnh viện kiểm tra lại. Thời gian đi học chậm lại một ngày.

Sáng hôm sau, Chu Nham đúng giờ đợi ở bãi đỗ xe ngầm.

Sau khi lên xe, quả nhiên Tiêu Tân Thâm không có mặt, Sầm Niệm nhỏ giọng nói thầm một câu: “Anh ấy không cùng tôi đến bệnh viện à?”

Chu Nham lập tức nói: “Hôm nay Tiêu tổng có một buổi họp cấp cao rất quan trọng, thật sự không đi được.”

Sầm Niệm vốn chỉ tùy tiện nhắc thôi, không ngờ Chu Nham khẩn trương như vậy.

“À, được rồi.” Cô trả lời một câu lấy lệ, có lẽ đã quen với tính tình của con rùa thối Tiêu Tân Thâm, cô ngược lại không để việc này trong lòng.

Tới bệnh viện, sau khi Sầm Niệm chụp CT xong thì chờ một chút rồi nhận lấy bản báo cáo. Hiệu suất của bệnh viện tư nhân rất nhanh, có báo cáo rồi còn có y tá dẫn Sầm Niệm tới văn phòng bác sĩ. Chu Nham đứng một bên, cẩn thận lắng nghe lời dặn của bác sĩ. Không hề lơ đãng nhất thời, nghiêm túc ghi nhớ lời nói của bác sĩ. Chu Nham chẳng dám sơ ý, đợi lát nữa trở về công ty còn phải báo cáo với Tiêu Tân Thâm.

Bác sĩ chỉ vào hình chụp CT nói với Sầm Niệm: “Hiện tại cô hồi phục rất tốt, chỉ là phần đầu còn chút máu bầm.”

Sầm Niệm hỏi: “Đây chính là nguyên nhân khiến tôi mất trí nhớ sao?”

Bác sĩ: “Khả năng cao là vậy, có điều tình huống của cô rất phức tạp, không loại trừ nguyên nhân khác làm cho mất trí nhớ.”

Sầm Niệm lắng nghe không hiểu lắm, nhưng sau khi xác định cơ thể mình không bị những điều khác ảnh hưởng, cô nhẹ nhàng thở ra. Chu Nham nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ rồi đưa Sầm Niệm trở về Hải Việt.

Sáng sớm hôm sau, Sầm Niệm tự mình ngồi tàu điện đi tới trung tâm đào tạo. Đối với cô, Bắc Kinh là một thành phố xa lạ. Nhưng cô rất lanh lợi, tìm trên mạng tuyến đường chuyển đổi, ra cửa sớm.

Trung tâm đào tạo có rất nhiều lớp học, khi cô tới lớp của mình thì bạn học cùng lớp còn chưa tới.

Sầm Niệm đi nhận sách vở, lấy ra túi văn phòng phẩm trong ba lô của mình. Đây là hôm qua cô ra ngoài đi mua, buổi tối cô tự ra ngoài đi siêu thị, còn mua một cái ba lô.

Sầm Niệm có chút hưng phấn.

Tuy rằng sau khi mất trí nhớ cuộc sống của cô không chịu sự ảnh hưởng quá lớn, nhưng đột nhiên tách ra bầu không khí học hành khẩn trương của cấp ba, cô vẫn cảm thấy cô đơn. Cũng may bây giờ có mục tiêu học tập mới, Sầm Niệm cảm thấy cuối cùng cuộc sống cũng trở nên phong phú.

Những người học lớp đào tạo này phần lớn gia cảnh đều không tệ, trên cơ bản đều đã tốt nghiệp đại học, hoặc là làm việc được một thời gian dự định đổi nghề.

Sầm Niệm đi học đặc biệt nghiêm túc, lấy ra tinh thần học hành hồi cấp ba.

Lớp đào tạo chỉ có mười mấy người, thời gian vào học là chín rưỡi sáng đến năm giờ chiều, giữa trưa có hai tiếng nghỉ ngơi.

Lớp đào tạo đương nhiên không có bầu không khí khẩn trương như hồi cấp ba, nhưng Sầm Niệm rất nghiêm túc học hành. Ngay cả giảng viên cũng giật mình bởi dáng vẻ học hành nghiêm túc của cô. Lần đầu tiên gặp được một học sinh cố gắng như vậy tại lớp đào tạo nghiệp dư.

Vào giữa trưa, đúng giờ tan học nghỉ ngơi.

Bắc Kinh là thành phố phía Bắc, mùa đông còn chưa qua, trong tòa nhà mở thiết bị sưởi ấm. Sầm Niệm cầm lên áo khoác đặt ở một bên, mặc vào người chuẩn bị ra ngoài. Bạn học trong lớp đều dùng ứng dụng di động mua cơm trưa, Sầm Niệm không biết sử dụng, lúc mọi người trong lớp vây quanh cùng nhau ăn cơm, một mình cô có vẻ không hòa đồng.

Sáu năm trước muốn mua đồ ăn bên ngoài phải gọi điện thoại cho ông chủ hoặc là gửi tin nhắn, không nghĩ tới bây giờ đã tiện lợi như vậy.

Khoảng thời gian trước Sầm Niệm đều ở nhà, ít khi tiếp xúc với bên ngoài. Lần này hòa vào đám đông, cô mới phát hiện mình đã tách rời xã hội quá lâu.

Sầm Niệm còn chưa đi tới cửa thì có một người phụ nữ mặc trang phục công sở gõ cửa phòng học, hỏi: “Sầm Niệm có ở đây không?”

Sầm Niệm gật đầu: “Chào chị, tôi là Sầm Niệm.”

Lâm Uyển là thư ký hành chính của Tiêu Tân Thâm, hôm nay bất ngờ nhận được một nhiệm vụ hàng đầu ——

Đưa cơm trưa cho phu nhân Tiêu tổng.

Lâm Uyển đeo mắt kính gọng vàng, tuổi tác gần ba mươi, trông rất già dặn.

“Chào cô Sầm, đây là cơm trưa mà Tiêu tổng chuẩn bị cho cô.” Nói xong, chị ta đưa qua một cái túi giấy cho Sầm Niệm.

Cô nhận lấy, nói câu cảm ơn.

Lâm Uyển lịch sự mỉm cười: “Đừng khách sáo.” Sau đó chị ta chào tạm biệt rời khỏi lớp đào tạo. Cũng may hai người nói chuyện ở cửa, Sầm Niệm không muốn gây ra sự chú ý cho bạn cùng lớp.

Cô mang theo túi giấy đi về chỗ ngồi của mình. Món ăn được đóng gói rất tinh xảo, ba món mặn và một món canh, đóng gói bằng hộp giấy bảo vệ môi trường.

Con rùa thối Tiêu Tân Thâm coi như có chút lương tâm.

Ăn xong bữa trưa, có vài bạn học trong lớp nghỉ trưa, số khác thì ra ngoài đi dạo một lúc, cũng chỉ có Sầm Niệm thành thật ngồi tại chỗ ôn tập đại cương thiết kế kiến trúc học hồi sáng.

Khóa học một ngày mau chóng chấm dứt, Sầm Niệm về đến nhà vào lúc sáu giờ, cô còn cảm thấy có chút không thích ứng. Tan học sớm vậy, còn không có bài tập. Thật là sung sướng quá đi!!

Khóa học một tuần nhanh chóng trôi qua, lớp đào tạo nghỉ hai ngày cuối tuần, tối thứ sáu Sầm Niệm đi dạo siêu thị. Lần trước sau khi cô nói ra ý kiến của mình với Tiêu Tân Thâm, anh không nhét đồ vật lung tung vào trong tủ lạnh nữa.

Sầm Niệm thích ở nhà nấu cơm, khi đi siêu thị cô nghĩ đến Tiêu Tân Thâm có thể sẽ về nhà, thế là mua nhiều đồ ăn một tí.



Tối thứ sáu, Tiêu Tân Thâm và Thẩm Tứ Hành hẹn gặp ở Dạ Sắc.

Hai người đã lâu không gặp, lần này Thẩm Tứ Hành đến Bắc Kinh học tập đã báo cho Tiêu Tân Thâm và Tiêu Tân Viễn từ trước, kết quả bận rộn đến ngày cuối cùng mới có thời gian gặp mặt bọn họ.

Tiêu Tân Thâm vì đón chào anh ta mà tìm một phòng riêng yên tĩnh nhất ở Dạ Sắc, còn cố ý khui một chai Macallan. Thẩm Tứ Hành nhìn ly rượu Tiêu Tân Thâm đưa qua, anh ta nhướn mày. Ngày mai phải ngồi chuyến bay sáng sớm quay về thành phố Giang, Thẩm Tứ Hành không muốn uống rượu lắm.

“Uống đi bác sĩ Thẩm, ngày mai cậu lại không đi làm.” Tiêu Tân Thâm đã cởi ra mấy khuy áo ở cổ áo, còn cố ý tươi cười với Thẩm Tứ Hành.

Ở trước mặt bạn chí cốt, Tiêu Tân Thâm bỏ xuống dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, có thêm mấy vẻ tùy ý thời thiếu niên.

Thẩm Tứ Hành ít khi uống rượu, nhưng tửu lượng không kém, anh ta không do dự nữa cầm lấy ly rượu. Trong ly rượu có chút đá vụn, vách ly thủy tinh nhỏ xuống vài giọt nước. Tiêu Tân Thâm nâng ly rượu chạm vào ly của Thẩm Tứ Hành.

“Năm nay cậu sẽ quay về thành phố Giang sao?” Thẩm Tứ Hành đẩy mắt kính hỏi.

Tiêu Tân Thâm gật đầu: “Chắc là vậy.”

Thẩm Tứ Hành: “Vẫn còn cương với Tiêu Tân Viễn à?”

Tiêu Tân Thâm: “Ừm.”

Thẩm Tứ Hành uống hớp rượu tiếp theo, hầu kết lăn lộn: “Vậy vợ cậu thì sao?”

Độ cong khóe miệng của Tiêu Tân Thâm khựng lại, sắc mặt lạnh đi vài phần.

Thẩm Tứ Hành nhìn thấy Tiêu Tân Thâm bị đánh bại, anh ta cố tình bắt chước dáng vẻ vừa rồi của anh: “Vợ cậu thật sự mất trí nhớ à?”

Tiêu Tân Thâm: “Ừm.”

Ngày đó Sầm Niệm xảy ra tai nạn xe, Tiêu Tân Thâm đem tình huống của Sầm Niệm gửi cho Thẩm Tứ Hành, bảo anh ta giúp tìm bác sĩ đáng tin cậy xem thử.

Thẩm Tứ Hành và Tiêu Tân Thâm quen biết nhiều năm, biết điểm yếu của người này nằm ở đâu, tất cả đều chính xác. Quả nhiên khi nhắc tới chuyện của Sầm Niệm, Tiêu Tân Thâm hoàn toàn mất đi dáng vẻ kiêu ngạo tìm anh ta uống rượu ban nãy.

“Thế nào? Hôm nay muốn bảo tôi cùng cậu mượn rượu tiêu sầu ư? Sầm Niệm lại cãi nhau với cậu?” Thẩm Tứ Hành lại đâm vào một dao.

Mấy năm nay, chỉ cần ở trước mặt Tiêu Tân Thâm nhắc tới hai chữ “Sầm Niệm”, anh chắc chắn sẽ thay đổi sắc mặt, chiêu này làm bao nhiêu lần cũng không sai.

“Không cãi nhau.” Tiêu Tân Thâm giơ lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Hiện tại Sầm Niệm ngoại trừ mắng anh một câu con rùa thối, ngược lại không cãi nhau với anh giống như hồi trước.

Thẩm Tứ Hành nhìn thấy Tiêu Tân Thâm uống hết ly này đến ly khác, anh ta cũng không ngăn cản. Tiêu Tân Thâm vừa uống vừa kể lại những chuyện gần đây với anh ta.

Ánh mắt Thẩm Tứ Hành mang vẻ sâu xa, anh ta nhướn mày: “Tiêu Tân Thâm, cậu là một người rất thông minh, tại sao vừa gặp chuyện về Sầm Niệm thì giống như một tên ngốc hả?”

Tiêu Tân Thâm liếc nhìn Thẩm Tứ Hành: “Cậu là một tên trai tân già, chuyện tình cảm cậu không hiểu, ngược lại rất giỏi nói lời châm chọc nhỉ?”

Thẩm Tứ Hành hiếm khi cãi nhau với anh, anh ta hỏi thẳng: “Vậy bây giờ cậu còn muốn ở cùng cô ấy không? Hay là muốn ly hôn?”

Trước đó chuyện chuẩn bị thỏa thuận ly hôn anh sắp đặt Chu Nham bí mật đi làm, không có người thứ ba biết được. Tuy rằng đối với bên ngoài tình cảm hai người có nhiều phỏng đoán, nhưng không ai dám ở trước mặt Tiêu Tân Thâm trực tiếp nhắc tới hai chữ “ly hôn”.

Thẩm Tứ Hành và Tiêu Tân Thâm quen biết từ nhỏ, tâm tư của Tiêu Tân Thâm anh ta có thể đoán được bảy tám phần. Cứ vậy bị vạch trần tâm sự thẳng thừng, Tiêu Tân Thâm ngược lại chẳng hề che giấu.

“Thật là không chịu đựng được nữa à?” Thẩm Tứ Hành cong khóe miệng nở nụ cười, sau đó dựa ra sau đặt cánh tay trên sô pha, “Lúc trước là chính cậu thề thốt nói…”

“Tôi không biết.” Tiêu Tân Thâm ngắt lời anh ta, “Bản thân tôi cũng không biết, rốt cuộc nên làm gì với Sầm Niệm.”

Đôi mày kiếm của Tiêu Tân Thâm nhíu chặt, sắc mặt lạnh đi mấy phần, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm ánh sáng khúc xạ của ly rượu trong ánh sáng lờ mờ.

Thẩm Tứ Hành đã nhận ra cảm xúc của anh bất thường, anh ta thu lại dáng vẻ đùa cợt trước đó, nghiêm túc nói: “Tiêu Tân Thâm, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đây là cơ hội sao? Ông trời cho cậu một cơ hội khác.”

Trong nháy mắt gian phòng im lặng, cánh cửa cách âm thật dày cắt đứt mọi thứ ở bên ngoài. Tiêu Tân Thâm không nói lời nào, giống như đang thực sự suy nghĩ về lời nói của Thẩm Tứ Hành. Trong phòng hơi mờ tối, hai mắt Thẩm Tứ Hành sau thấu kính thờ ơ nhìn sang Tiêu Tân Thâm, chờ đợi câu trả lời của anh.

“Có phải cơ hội hay không thì tôi không biết, nhưng mà trước khi Sầm Niệm gặp tai nạn, tôi đã quyết tâm muốn ly hôn với cô ấy.” Tiêu Tân Thâm nói.

Thẩm Tứ Hành bưng lên ly rượu, hớp nhẹ một ngụm: “Bây giờ thì sao?”

Tiêu Tân Thâm còn chưa trả lời thì di động trong túi lại vang lên.

Thẩm Tứ Hành cảm thấy hơi khó hiểu khi nghe được âm nhắc nhở kia, sao lại giống tiếng nhắc nhở của QQ vậy?

Thẩm Tứ Hành thấy anh không nói lời nào, anh ta lại nói tiếp: “Tiêu Tân Thâm, mặc kệ ra sao hiện tại cậu nên quan tâm Sầm Niệm nhiều một tí chứ? Hiện tại sức khỏe cô ấy chưa ổn định lại mất trí nhớ, cậu không quan tâm giúp đỡ cô ấy tiếp nhận xã hội lạ lẫm này, ngay cả nhà cũng không về sao? Nếu cậu còn muốn tiếp tục thì hãy nắm chắc cơ hội đối tốt với người ta, cho dù sau khi cô ấy khôi phục trí nhớ cậu hối hận không muốn ly hôn, tốt xấu còn có đường sống quay về. Lùi một bước, ly hôn hay không là chuyện của hai người, nhưng hiện tại cô ấy vẫn là vợ cậu, cậu ít nhất nên làm chuyện mà người chồng nên làm.”

Quan điểm tình cảm của Thẩm Tứ Hành luôn như thế, anh ta là một người đàn ông rất có ý thức trách nhiệm.

Luận sự, không nói đến tình cảm cá nhân.

Tiêu Tân Thâm lấy ra di động nhìn, là Sầm Niệm gửi tới tin nhắn: [Cuối tuần anh có về nhà không? Em mua con gà, định làm gà cay.]

Mấy hôm nay hai người không liên lạc, tuy rằng anh đã quen với cách thức ở chung của hai người.

Nhưng không biết tại sao lại nghĩ tới hôm đó Chu Nham đưa Sầm Niệm tới bệnh viện, sau khi trở lại công ty thì nói với anh: “Cô Sầm…phu nhân hôm nay hỏi tại sao anh không đi cùng cô ấy.”

“Tiêu Tân Thâm?” Thẩm Tứ Hành thấy anh say sưa nhìn di động, còn tưởng rằng lời mình nói ban nãy quá nặng nề, anh ta gọi tên anh.

Không ngờ Tiêu Tân Thâm chậm rãi đứng dậy, bỏ di động vào trong túi, lấy áo khoác mặc vào, sau đó nói với Thẩm Tứ Hành: “Tiêu Tân Viễn sắp tới rồi, bảo nó uống với cậu đi.”

Thẩm Tứ Hành có chút không vui hỏi: “Vậy cậu đi đâu? Có rượu không uống?”

Tiêu Tân Thâm chẳng hề quay đầu đáp lại: “Về nhà giết gà.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv