Tôi lại nghe thấy cái âm thanh vui tai đó.
[Mức độ yêu thích: -20]
Hử?
Không phải 20, mà là âm 20 sao? Tôi luống cuống kiểm tra lại mấy chữ số, nhưng cái dấu trừ màu đỏ trước con số vẫn y như cũ.
“Anh là ai vậy?”
Cha Yeo Woon lạnh lùng hỏi.
Vẻ cảnh giác cao độ lạnh lùng bao trùm một giọng nam trầm nhẹ nhàng. Giữa lúc thế này mà giọng vẫn hay vậy sao – tôi vừa bối rối vừa cảm thán trong lòng như vậy.
Tôi vừa mới cứu cậu đấy thôi? Dù là tự nhiên từ đâu nhảy vào can thiệp đi nữa.
“À. Tôi là tiền bối ở trường cậu…”
“Sao tiền bối lại biết tôi? Tại sao lại tới đây? Với lại…”
Cuối câu, giọng cậu ấy hơi run lên. Trái với giọng điệu hung hăng, Cha Yeo Woon đang run lên. Tôi đờ người bối rối. Mình cứ giả bộ không biết chăng? Hay là an ủi cậu ấy?
“Tiền bối bỏ tay ra đi.”
Cha Yeo Woon cố gỡ tay ra. Lúc này, tôi mới nhận ra tay chúng tôi vẫn đang nắm chặt lấy nhau.
Tôi vội vàng buông tay, do nắm chặt quá hay sao mà ngón tay tôi đau nhói. Có khi còn để lại vết cũng nên.
“Xin lỗi.”
Tôi vội vàng xin lỗi nhưng Cha Yeo Woon chỉ im lặng xoa xoa bàn tay đỏ ửng của mình. Không có dấu hiệu cho thấy sự cảnh giác đã giảm đi chút nào.
Cũng phải. Tôi là người mà Cha Yeo Woon mới gặp lần đầu tiên trong đời mà. Hơn nữa, với người mới gặp lần đầu mà đã bị phát hiện ra chuyện không nên biết thế này, tâm trạng đúng là khó chịu thật.
Những lúc thế này thì phải nói thế nào nhỉ. Không hiểu sao tôi đoán là cậu sẽ làm vậy nên mới chạy tới đây? Tôi nhận nhiệm vụ phải làm cho cậu hạnh phúc nên mới rớt vào đây đấy?
Tôi chỉ nghĩ ra được mấy câu mà chắc chắn sẽ khiến cho độ yêu thích tụt xuống âm 100. Phải làm sao bây giờ?
“Bà cậu có lời nhờ tôi.”
Gãi đầu gãi tai mãi tôi mới nghĩ ra được một câu trả lời có vẻ hợp lý.
“Bà ấy ạ?”
Cha Yeo Woon ngờ vực hỏi lại. Dĩ nhiên là tôi đã gặp bà của Cha Yeo Woon bao giờ đâu.
“Bà cậu với tôi là chỗ quen biết, bà cậu có nhờ tôi để ý tới cậu.”
“Bà chưa bao giờ nhắc tới chuyện này cả.”
Hẳn là thế rồi. Đây là chuyện tôi mới vừa bịa ra mà.
“Bà cậu quê ở Gyeongsang đúng không, với lại bà thích ăn món canh thập cẩm gaengshigi nữa.”
Tuy chưa gặp, nhưng tôi biết rất rõ về bà của Cha Yeo Woon.
“Bà bảo cứ trời mưa là bà lại nấu món đó, nhưng cậu lại chẳng thích cho lắm. Bà có câu cửa miệng là không thể nuốt nổi đồ ăn Seoul, với lại hồi còn trẻ, bà có làm giúp việc cho một nhà giàu kén ăn nên giỏi nấu ăn, mà cũng giỏi chửi nữa.”
Mấy câu nói xạo cứ trôi ra tuồn tuột. Mặc dù tất nhiên là nội dung thì không phải nói dối, mà đúng y như những gì bà của Cha Yeo Woon đã kể.
“Hồi bà cậu còn bán rau ở chợ, thỉnh thoảng tôi cũng gặp bà, thấy tôi cùng tuổi với cậu nên bà cũng hay nói chuyện với tôi.”
Vẻ mặt Cha Yeo Woon từ từ dịu xuống.
Trong truyện, sau khi mở lòng với nữ chính, Cha Yeo Woon thường kể về bà mình. Giống như một người chỉ có từng đó kỷ niệm đẹp, cậu ấy cứ kể đi kể lại chuyện hồi còn ở với bà.
Tôi nhớ khi đọc đến đó, tôi đã thấy thật thương cậu ấy. Vì cậu ấy thật giống với tôi nên tôi càng thương hơn nữa.
“Vậy tại sao tiền bối không tới đám tang?”
Thật là một đòn tấn công mà tôi không ngờ tới. Giọng nói đang cố kiềm chế của cậu ấy run lên.
Tôi có thể hiểu ngay Cha Yeo Woon đang nghĩ gì.
Đó là sự oán giận.
Tôi cũng vậy, tôi cũng đã từng nguyền rủa tất cả những người đã không tới tự đám tang của bà nơi nhà tang lễ vắng tanh khi ấy. Tôi đâu có cần mấy thứ tiền phúng điếu, mà chỉ mong có ai đó nhớ tới bà mà tới dự đám tang, nhưng rút cuộc chẳng có ai tới cả.
Tâm trạng khi đó thật sự vô cùng tồi tệ.
“Xin lỗi vì đến muộn thế này.”
Vì không muốn nói dối thêm nữa nên tôi chỉ xin lỗi như vậy. Như thể cố kìm nén điều gì, Cha Yeo Woon hít một hơi và tránh ánh mắt tôi.
Sự im lặng lại bao trùm hai chúng tôi.
Cha Yeo Woon chỉ đứng đó nhìn xuống đất, hai mắt cậu ấy đỏ hoe. Rõ ràng không phải đỏ vì ánh hoàng hôn.
Lúc dỗ trẻ con thì phải làm thế nào nhỉ? Bọn trẻ 18 tuổi thì thích gì ta? À mà khát nước quá.
“… Cậu có muốn đi ăn kem không?”
Cha Yeo Woon ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi tặc lưỡi bó tay, cảm giác mình như một sinh viên bảo lưu mới quay lại trường, vụng về chẳng biết cách tán các em khóa dưới.
Cuộc gặp đầu tiên với bias xem ra hơi bị thảm họa rồi.
* * *
Dạo này giá kem hóa ra cũng đắt thật. Hồi tôi còn học cấp 3 thì hình như chỉ khoảng 500 won, giờ thì cái nào cũng phải hơn 1000 won.
“Tôi mua một cái cho cậu thôi.”
Tôi lấy hai đồng 500 won ra và bảo vậy, Cha Yeo Woon im lặng nhìn chằm chằm vào hai đồng xu. Thật là xấu hổ.
“Em sẽ tự mua cho em.”
“Không. Tôi sẽ mua cho cậu.”
“Vậy người này mua cho người kia đi.”
“Không. Làm sao tôi lại có thể đi ăn kem của một nhóc 18 tuổi chứ.”
Cha Yeo Woon lặng lẽ thở dài rồi kéo tôi tới một cửa tiệm có giảm giá kem ở gần nhà.
Trên tường của cửa tiệm có dán chữ “Giảm giá 50%” to đùng. Cuốc bộ mất 10 phút mới tới được cửa tiệm, cuối cùng chúng tôi cũng có thể mỗi người một que kem trên tay, vừa đi vừa cắn.
“Cậu thích kem đậu đỏ hả?”
“……”
“Khẩu vị người già hả, chẳng hợp với cậu gì cả.”
Đang im lặng ăn kem, Cha Yeo Woon lại thở dài như thể cố tình cho tôi nghe thấy.
“Sao tự nhiên tiền bối lại muốn ăn kem chứ?”
“Vốn tôi có muốn ăn đâu.”
“Vậy tại sao tự nhiên lại rủ em đi ăn kem?”
“Trẻ con thì thích ăn kem mà, không phải sao?”
Nghe tôi vô tư nói vậy, Cha Yeo Woon cau mày. Trong đôi mắt xinh xắn kia như viết rõ mấy chữ. “Tên này bị sao vậy?”
“Tiền bối bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Hai ch… à mười chín.”
“Em mười tám tuổi đấy.”
“Bởi vậy mới nói. Đúng là trẻ con còn gì?”
“Em chỉ kém tiền bối có mỗi một tuổi thôi.”
Rõ ràng cậu ấy luôn dùng kính ngữ với gọi tôi là tiền bối, nhưng sao cảm giác như cậu ấy đang nói trống không với tôi thế nhỉ. Liệu có phải vì tôi cảm nhận được sức phản kháng không ngừng cựa quậy trong từng câu nói của cậu ấy chăng?
“Nói tóm lại thì tôi vẫn là anh còn gì.”
“Cũng đâu phải là anh lớn tới mức có thể coi em như trẻ con.”
Có đấy nhé! Tôi hơn cậu cả 10 tuổi đấy nhé! Tới mức này thì gần như là chú cậu luôn rồi ấy chứ!
“Tiền bối ở bên đội thể thao ạ?”
“Không.”
“Lạ thật. Tiền bối giống y mấy người hay dạy đời mà em thường thấy ở bên đó.”
“Yeo Woon à.”
“Dạ.”
“Cậu trông vậy mà hỗn thật đấy.”
“Em cũng thường nghe người ta nói vậy đấy.”
Tên nhóc đang thờ ơ nói đó chỉ được cái mặt là đẹp như thiên thần. Đường nét đẹp đẽ, gọn gàng, mắt mũi miệng đều chỉn chu nét nào ra nét đấy, thậm chí vành tai cũng thật tròn trịa… Đẹp trai là vậy nhưng đúng phần quan trọng là tính cách thì lại hơi có vấn đề.
Càng nói chuyện thì càng cảm thấy rõ, bias của tôi đúng là trông vậy mà hỗn thật.
Với nữ chính, cậu ấy cư xử y như một con cún bự cơ mà. Muốn gì là sẵn lòng vẫy đuôi chiều theo đó – điều này hóa ra chỉ dành cho nữ chính mà thôi. Một cậu con trai thuần khiết luôn hết lòng và say đắm, khiến người đọc không thể không ứa nước mắt, nhưng với tôi thì chỉ là hoàng tử băng giá thôi chứ gì. Hệt như một con mèo hoang cứ động vào là giơ ngay móng vuốt vậy.
“Do hiện tại đang căng thẳng nhạy cảm nên tâm trạng cậu không vui, hay vốn dĩ tính cậu là như vậy thế?”
“Tính em vốn là như vậy đấy.”
“Cậu có bạn không?”
“Không ạ. Tiền bối thì sao?”
“Tôi có nhiều hơn cậu đấy nhé.”
“Tiền bối thử nói tên ra xem nào.”
“…….”
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường, đừng nói tới bạn bè, ngay cả cái tên mà tôi biết cũng chỉ có mỗi Cha Yeo Woon mà thôi. Chậc. Tôi tặc lưỡi bỏ qua rồi cắn que kem vị sữa. Giữa lúc thế này mà kem vẫn thấy ngon.
“Sao cậu lại không có bạn? Cậu vốn xấu tính vậy hả?”
Thật sự thắc mắc nên tôi mới hỏi như vậy. Cha Yeo Woon mà tôi biết, tính cách không phải thế này.
Tất nhiên, trong tiểu thuyết, cậu ấy cũng hỗn nhưng không đến nỗi nào. Đó là một cậu người yêu ít tuổi đầy lăn xả, sẵn lòng vì nữ chính mà làm mọi việc được yêu cầu, và cả những việc không nhất thiết phải làm.
Đúng là hiện thân của sự thuần khiết quá đỗi. Đúng là một tên lụy tình. Tới mức khiến tôi đau nhói trong lòng vì không thể nào đứng nhìn thứ tình yêu một phía thầm lặng đó.
Đó là một nhân vật đẹp trai, lương thiện, tài năng và cũng rất biết yêu, nói tóm lại là cái gì cũng tốt. Có điều…
“Vâng. Em vốn xấu tính vậy đó, và vì thế nên chẳng có bạn bè gì cả. Tiền bối, anh không về đi ạ?”
Giờ thì đúng là hỗn siêu cấp rồi.
Nhìn cái thái độ lạnh tanh như thể không có chút cảm tình nào kìa. Cậu mà không được cái mặt thì tôi đã… Dù sao thì chỉ được cái mặt lúc nào cũng đẹp trai.
Vừa đi vừa ăn kem, chúng tôi đã về đến khu nhà cậu ấy tự lúc nào. Nhà đã ở ngay đằng trước, vậy mà Cha Yeo Woon vẫn cứ đi loanh quanh như thể chẳng hề có ý định vào nhà, trông cậu ấy rõ ràng có ý bảo tôi mau đi đi cho rồi.
“Về chứ. Một lát nữa.” Tôi nói.
“Cũng muộn rồi mà.”
Mặt trời đã lặn, bầu trời cũng đã từ từ chuyển màu lam tím. Mới gặp lần đầu, không thể đòi ngủ ở nhà người ta được, xem ra đúng là phải về nhà rồi.
“Hôm nay tôi ngủ lại nhà cậu được không?”
Có hỏi thử một câu thì cũng chẳng mất gì nên tôi cứ hỏi thử. Cha Yeo Woon nhìn tôi như thể tôi là một tên điên. Dù vậy cũng thật may là không nghe thấy âm thanh thông báo độ yêu thích bị giảm.
“Không được ạ.”
“Vậy cậu muốn tới nhà tôi ngủ không?”
Nghe đề nghị điên rồ tiếp theo đó của tôi mà miệng Cha Yeo Woon giật giật. Ồ, cứ cái đà này thì cậu ấy sắp chửi tôi rồi đây.
Dù vậy đi nữa, đã nhìn thấy cảnh tượng hồi chiều rồi, cứ để cậu ấy lại một mình cũng không ổn.
“Em biết tiền bối nghĩ gì, nhưng em sẽ không chết đâu.”
Cha Yeo Woon dừng bước.
Đang đi, tôi cũng dừng bước và quay lại nhìn Cha Yeo Woon. Ngọn đèn đường kéo một chiếc bóng đổ dài ngăn giữa hai chúng tôi.
“Vậy nên tiền bối cứ kệ em mà về đi.”
Quay lưng lại nền trời đã nhuốm màu lam đậm, Cha Yeo Woon đang đứng chơi vơi một mình trên mặt đất.
Khác với sân thượng, ở đây chẳng có chỗ nào để rơi xuống, nhưng cảm giác như cậu ấy có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
[Mức độ yêu thích hiện nay: -20]
[Do độ yêu thích bị âm, sẽ phát sinh debuff.]
Lại một thông báo kỳ lạ nữa này.
Thông báo đáng lo ngại của debuff hiện lên qua dòng chữ màu đỏ. Cái bóng trải dài trên mặt đường bỗng oằn oại nhô lên. Dính chặt như nhựa đường, bóng đen đó trỗi dậy và cuốn quanh cổ chân Cha Yeo Woon. Lộ ra dưới gấu quần hơi ngắn, mắt cá chân cậu ấy đã bị bóng đen đó nuốt chửng.
Cứ để thế này thì có lẽ cả chân Cha Yeo Woon sẽ bị bóng đen đó bao phủ hết mất.
“Thế này không được rồi.”
Tôi sải bước đi tới, cái bóng đen to bằng cây đèn đường vướng vào chân tôi rồi bị bỏ lại sau lưng.
Tôi lại nắm lấy cánh tay Cha Yeo Woon.
Lần này là cả hai bên.
Cha Yeo Woon tròn mắt nhìn tôi, tôi kéo cậu ấy lại gần. Nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai đến nghẹt thở đó, tôi nói.
“Đi với tôi.”
***
“Có phải bị điên không vậy…”
“Đừng có cằn nhằn nữa.”
“Đây mà là cằn nhằn sao?”
Cha Yeo Woon nghiến răng tức giận.
“Đang yên đang lành tự nhiên túm người ta lôi ra trạm xe buýt là sao chứ? Muốn bầm cả tay luôn rồi đây này.”
“Ha ha.”
“Cứ cười thế là xong sao?”
“Vậy nên đáng ra cậu cứ ngoan ngoãn đi theo là được. Tại cậu cứ giằng co không chịu đi nên tôi mới phải dùng sức như vậy đấy.”
“Người ta không muốn đi mà sao tiền bối cứ lôi xềnh xệch đi như vậy chứ! Ngay từ đầu đã không muốn rồi mà!”
Cuối cùng thì Cha Yeo Woon cũng hét lên. Cổ họng tốt thật đấy, điếc tai mất thôi.
Tôi vừa ngoáy ngoáy tai vừa ngắm bầu trời đêm hiện ra qua khe hở trên mái của trạm xe buýt. Vật lộn một hồi lôi được cậu ta ra trạm xe buýt thì trời cũng đã tối đen.
“Ở đây nói 5 phút nữa là xe tới đấy.”
“Tiền bối đi một mình đi. Em không đi đâu.”
“Đi cùng đi, làm ơn. Tôi cũng đã mua cả kem cho cậu còn gì.”
“Em có đòi tiền bối mua cho em đâu.”
“Mua kem cho cậu xong là tôi hết cả tiền đi xe buýt luôn rồi.”
Tôi lộn túi quần ra nhưng chỉ thấy có một nhúm bụi trong đó. Đã bao lâu rồi tôi mới lại ra đường mà không có thẻ tín dụng trên người nhỉ.
“Cậu có tiền đi xe buýt không?”
“Giờ tiền bối lại trấn lột cả tiền của em nữa hả?”
“Nói gì vậy trời. Về đến nhà là tôi trả cậu ngay. Thật đấy. Thề luôn.”
“Từ nãy tới giờ em đã nói bao nhiêu lần là em không đi…”
“Ô, xe buýt tới rồi.”
Chiếc xe buýt đã dừng lại trước trạm. Cũng lâu lắm rồi tôi mới lại đi xe buýt.
Không để cho Cha Yeo Woon kịp nói gì, tôi cứ thế túm tay cậu ấy lôi lên xe buýt. Cha Yeo Woon định xuống xe, nhưng thấy cả trạm xe buýt chỉ có mỗi hai chúng tôi, tài xế đã nhanh chóng đóng cửa xe lại một cách không thương tiếc.
Xịch. Cửa vừa đóng lại là xe buýt lại lăn bánh.
“Mấy cậu làm gì vậy hả?”
Chú tài xế vốn nóng tính tới mức vừa thấy chúng tôi lên là đã đóng ngay cửa xe, lúc này cũng không cho chúng tôi thời gian mà chần chừ. Nghe chú giục mau trả tiền xe rồi vào chỗ ngồi đi, Cha Yeo Woon đầy vẻ bực bội lấy thẻ xe buýt ra.
“Hai vé ạ.”
Ừm. Có thế chứ. Tuy hỗn nhưng đúng là một thằng bé tốt bụng.
“Oa. Trả luôn cả cho tôi luôn này.”
“Tiền bối đừng nói chuyện với em nữa.”
Cha Yeo Woon ngó lơ tôi, cứ thế đi tới chỗ ghế đơn trên cùng rồi ngồi phịch xuống. Ngoài chỗ đó ra, còn nguyên một hàng ghế cuối còn trống, vậy nên có thể là cậu ta cố tình ngồi ở đó.
“Ra sau ngồi cùng đi chứ.”
Cha Yeo Woon chả buồn tỏ ra là nghe thấy tôi nói gì, chỉ ngồi dựa đầu vào cửa sổ.
Tuy tốt bụng nhưng bề ngoài, cậu ấy đúng là hỗn thật.
Tôi định đứng cạnh cậu ấy, nhưng sợ số điểm yêu thích vốn ít ỏi kia lại tụt xuống thêm nên tôi đi xuống ngồi ở hàng ghế phía sau.
Chiếc xe buýt chạy lạch cạch trên đường. Khuôn mặt tôi phản chiếu trên ô cửa sổ mà cảnh tượng tối dần bên ngoài đang lướt qua.
Và rồi cái quái gì thế này?
Ngồi co ro trên băng ghế phía sau xe buýt, tôi thầm đọc hàng chữ đang hiện lên lơ lửng trước mắt mình.
[Hiện tại, bạn đang ở trong Khu vực tình yêu tối thượng.]
[HẾT CHƯƠNG 3]