*
Tôi đã cố đặt vấn đề một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng Cha Yeo Woon chỉ cau mày.
“Nếu không thích thì tôi qua ngủ bên nhà cậu cũng được.”
“Sao tiền bối phải làm thế?”
“Chuyện đó thì…”
“Vì thấy em tội nghiệp à?”
Câu hỏi bật ra sắc nhọn. Giọng điệu như chỉ muốn đâm vào người nghe.
“Tôi muốn chăm sóc cho cậu thôi mà cậu thấy lạ đến thế sao?”
Tôi đưa tay sờ vầng trán vẫn còn đẫm mồ hôi của Cha Yeo Woon, mi mắt cậu ấy run run. Tôi vén lại mớ tóc ướt mồ hôi bết trên trán cho cậu ấy.
“Chỉ là tự nhiên tôi muốn đối xử tốt với cậu thôi, cũng bình thường thôi mà.”
“Tại sao tự nhiên lại thế ạ?”
“Phải nói cậu mới đúng ấy, tại sao cái gì mà tại sao? Nếu đã có lý do thì ai còn gọi là “tự nhiên” nữa. Lo cho cậu thì cậu cứ nhận đi, sao cậu cứ phải…”
Sao cậu cứ phải…
Tôi bỗng nghẹn lời, không sao nói tiếp được. Tôi thử hắng giọng mấy tiếng nhưng vẫn không nói được thành lời.
Tôi thấy hơi xấu hổ. Những lúc thế này, người đã trưởng thành như tôi đáng ra phải cư xử điềm tĩnh mới đúng. Sao tự dưng tôi lại nổi nóng như thể mình đang thật sự 19 tuổi vậy cơ chứ.
“Như vậy cũng có thể hiểu được mà. Cha Yeo Woon. Giống như những chuyện không may cứ đột nhiên xảy ra, cũng có thể có người muốn chăm sóc cho cậu chẳng vì lý do gì cả chứ.”
Tôi còn chưa kịp nói hết thì Cha Yeo Woon đã lặng lẽ nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay tôi.
Mấy lọn tóc chưa kịp vén bung ra bù xù trước trán cậu ấy. Tôi đã định chỉnh lại cho cậu ấy, nhưng rút cuộc lại thành ra rối bù thế này.
Làm gì có chuyện chăm sóc mà chẳng trông mong đáp lại gì. Cha Yeo Woon đang hỏi tôi điều đó bằng tất cả thái độ của mình.
Độ yêu thích: 0.
Con số đó hóa ra thật sự chỉ là số 0 tròn trĩnh, chỉ là không bị âm mà thôi.
Tôi vẫn chẳng là gì của Cha Yeo Woon. Nhưng sự thật đó không làm tôi nhụt chí.
Sau mớ tóc bù xù, đôi mắt Cha Yeo Woon đang nhìn tôi vẫn đầy vẻ bất an.
Tôi càng đối xử tốt với cậu ấy, và có lẽ càng cảm thấy vui vì điều đó, Cha Yeo Woon hẳn sẽ càng thấy sợ.
“Truyền dịch xong rồi, mình đi ăn cơm đi.”
“… Dạ thôi. Em về thẳng nhà luôn.”
“Để tôi đưa cậu về.”
“Em tự đi một mình được.”
“Tại tôi sợ như vậy cậu lại xỉu tiếp ấy chứ.”
Tôi pha trò nhưng Cha Yeo Woon không cười. Cậu ấy chỉ nín lặng nhìn bình truyền dịch đang nhỏ giọt. Có lẽ vì không thích mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện nên thỉnh thoảng cậu ấy lại cau mày, rồi đôi lúc lại khẽ thở dài.
Cũng phải, sau khi bà mất, suốt một thời gian, tôi thậm chí chẳng muốn lại gần mấy con hẻm giống như khu ổ chuột. Dù có phải ở phòng trọ hộp diêm, tôi cũng sẽ thuê phòng ở ngoài đường lớn.
Tại quầy lễ tân, Cha Yeo Woon tự trả tiền. Tôi mà lên tiếng bảo để tôi trả tiền thì sợ rằng cậu ấy sẽ khóc mất, vậy nên tôi im lặng. Với lại hiện tại, tôi cũng chẳng dư dả tới mức có thể rút tiền ra chẳng nghĩ ngợi gì.
Lỡ khi bị thương thì cũng phải có đủ tiền mà đóng viện phí chứ. Tôi phải lo cho bà, và lo cả cho cậu ấy nữa.
Rút cuộc vẫn là phải kiếm tiền. Quyết tâm của tôi càng mạnh mẽ hơn.
Dù vậy thì tiền mua kem tôi vẫn chi được. Ra khỏi bệnh viện, tôi hỏi Cha Yeo Woon.
“Tôi mua kem cho cậu nhé?”
Đang định đi tách hẳn lên đằng trước, Cha Yeo Woon dừng lại.
“Tiền bối đúng là thích kem thật đấy.”
“Không phải tôi thích kem, là tôi thích cậu đấy chứ.”
Nghe vậy, Cha Yeo Woon liền im lặng luôn, không nói gì nữa.
Rồi tự nhiên chẳng hiểu sao cậu ấy sải bước rất mạnh, đi rất nhanh, hai tai đỏ hết cả lên. Chắc là vì còn nhỏ nên cậu ấy cũng dễ mắc cỡ thật.
“Cậu không ăn kem thật hả?”
“Em không ăn.”
Thằng bé gần đây chẳng ăn uống gì, rồi lại vừa mới truyền dịch mà lại ăn đồ lạnh ngay thì cũng đâu có được. Bác sĩ bảo là bị đau dạ dày, vậy nên vẫn phải ăn cháo sao?
“Đi taxi đi.”
“Từ đây về đâu có xa đâu ạ.”
“Không xa nên mới đi taxi chứ. Cậu vừa mới xỉu mà.”
Cha Yeo Woon không trả lời đi hay không, chỉ cắn môi. Do đang ốm nên thế chăng, hôm nay cậu ấy ít nói hơn hẳn ngày thường.
Tôi vẫy bừa một chiếc taxi rồi đẩy Cha Yeo Woon vào băng ghế sau. Bị đẩy vào trong xe không đủ sức kháng cự, Cha Yeo Woon nhìn tôi đầy trách móc.
Tôi mặc kệ cậu ấy rồi nói địa chỉ, bác tài lập tức cho xe chạy. Cha Yeo Woon ngoan ngoãn ngồi im cho tới tận khi về đến nơi.
Cứ tưởng vậy là có thể về đến nhà suôn sẻ rồi, nhưng đến dưới nhà Cha Yeo Woon thì thấy một chiếc mô tô quen thuộc đang đứng kia.
Chiếc xe của Cheon Sang Won vẫn đang ở đó.
“Oa. Giờ mới về cơ đấy.”
Có tiếng nói từ phía trên vọng xuống.
Ngẩng lên thì thấy Cheon Sang Won đang ngồi ghé trên lan can cầu thang dẫn lên căn phòng tầng thượng, lưng quay về phía mặt trời mà nhìn xuống chúng tôi.
“Về muộn thật đấy hyung.”
Tôi vừa lên đến tầng thượng thì Cheon Sang Won lên tiếng chào. Cheon Sang Won tự mình lên đây trước, và dù đây là nhà của Cha Yeo Woon, cậu ta lại lên tiếng chào tôi trước.
Đúng là không biết phép lịch sự gì cả. Làm sao có thể bảo Cha Yeo Woon đi kết bạn với cái thằng thế này cơ chứ.
Cha Yeo Woon chầm chậm lần lượt nhìn Cheon Sang Won rồi lại nhìn tôi. Không hiểu sao tôi có cảm giác bị dính líu vào tên này, làm tôi tự nhiên muốn nói rõ là mình không có liên quan gì tới Cheon Sang Won cả.
“Sao cậu vẫn chưa đi, còn ở đây làm gì hả?”
“Tại em đang đợi mà.”
Lại gì nữa đây? Chẳng cần hỏi cũng biết ngay là cậu ta đang đợi ai. Hình như Cha Yeo Woon cũng hiểu hay sao mà ánh mắt chuyển sang nhìn Cheon Sang Won.
Nhưng cậu ấy cũng chỉ nhìn một thoáng. Sau đó Cha Yeo Woon lại đăm đăm nhìn tôi.
Tôi đang định bảo Cha Yeo Woon vào nhà trước thì Cheon Sang Won đã lên tiếng nói với tôi.
“Giờ hyung định về thì em chở hyung về luôn.”
“Chở về cái gì chứ. Cái đồ bằng lái còn chẳng có.”
“Vậy thì hyung chở em về đi.”
“Sao tôi phải chở?”
“Thì hồi nãy em cho huyng mượn xe còn gì?”
Đúng là cái thằng không biết ngại là gì. Nhưng công nhận là cậu ta nói cũng đúng. Vì dẫu sao thì cũng nhờ vậy mà tôi mới nhanh chóng tới được đây.
“Tiền bối.”
Cha Yeo Woon gọi tôi.
Và câu tiếp của cậu ấy thật sự ngoài dự tính.
“Tiền bối nói là sẽ ngủ lại đây mà.”
“Hả?”
“Hồi nãy tiền bối nói sẽ ngủ lại đây đó thôi.”
Tôi nói vậy sao? Hình như cũng nói thế thật. Vì hồi nãy ở bệnh viện, tôi có bảo hoặc là cậu ấy sang nhà tôi ở, hoặc là tôi sang nhà cậu ấy ngủ mà.
Nhưng tôi đâu có nói là nhất định hôm nay sẽ ngủ lại. Dù vậy, nếu như bây giờ mà nói thế thì có lẽ bầu không khí sẽ trở nên kỳ cục, vì vậy tôi cứ gật đầu trước đã.
Hôm nay là cuối tuần, có ngủ lại cũng không sao. Nếu gọi báo trước với bà thì chắc bà cũng sẽ bảo được thôi, thật ra, bà tôi thuộc kiểu người mà tôi có chẳng nói chẳng rằng biến mất chừng một hôm thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Hình như hồi đó bà bảo đàn ông con trai to xác như vậy thì cũng chẳng có gì mà lo cho lắm. Rồi còn bảo bà chỉ lo tôi ra ngoài đánh người ta, chứ không lo tôi bị người ta đánh.
“Có phải hai người đang hẹn hò không vậy?”
Đứng nghe cuộc đối thoại của tôi với Cha Yeo Woon, Cheon Sang Won ranh mãnh vừa hỏi vừa cười. Khác với Cha Yeo Woon, đôi mắt xếch của cậu ta lúc cười cong lên càng rõ vẻ trai hư.
“Điên hả?”
“Ơ thì tại em thấy hai người không hẹn hò mà sao lại dính nhau như sam thôi.”
“Này. Cậu mau về đi cho rồi. Từ ngày mai đừng có chạy xe không bằng lái đấy. Tôi cảnh cáo cậu rồi đó.”
“Rõ.”
Cheon Sang Won vừa cười nhăn nhở vừa bước xuống cầu thang.
Với vẻ mặt không biết đang nghĩ gì, Cha Yeo Woon im lặng nhìn theo Cheon Sang Won.
“Mau vào nhà thôi.” Tôi nói với cậu ấy.
“Cha Yeo Woon.”
Tôi đang định đưa Cha Yeo Woon vào thì lại nghe tiếng gọi của Cheon Sang Won.
“Tuần sau là tới giải chạy mà cậu cướp của Tak Joon Kyung đúng không?”
Cái thằng ranh kia, sao có thể nói năng khó nghe như thế chứ! Như sắp khóc tới nơi, Cha Yeo Woon vẫn điềm tĩnh trả lời.
“Tôi không cướp của ai cả.”
“Vậy hả? Chuẩn bị thi đấu tốt nhé.”
Làm như thể chỉ nhân tiện hỏi vậy thôi, Cheon Sang Won khẽ vẫy tay rồi dặt dẹo đi xuống luôn. Chẳng để cho ai kịp nói gì.
“Cái thằng, mỏ hỗn thật đấy.”
Dù muộn nhưng tôi vẫn định góp một câu để bênh Cha Yeo Woon, nhưng Cha Yeo Woon thờ ơ quay đi.
“Tiền bối thích người hỗn còn gì.”
“Hả? Cậu nói gì vậy? Tôi thích hồi nào?”
“Tiền bối nói em khó ưa nên dễ thương đấy thôi.”
“Này! Thật tình. Tôi nói tuy cậu khó ưa nhưng lại dễ thương, chứ không phải vì cậu khó ưa nên dễ thương. Tôi thích người lịch sự. Rõ chưa? Với cả thành thực, tốt bụng, lễ phép nữa.”
“Dạy đời.”
Cha Yeo Woon buông một câu thật khó ưa rồi đi về phía cửa. Đúng là cạn lời.
Tôi chưa bao giờ nghĩ hai chín, sắp tới ngưỡng ba mươi là nhiều tuổi cho lắm, nhưng vì phải đối phó với học sinh cấp ba miệng còn hơi sữa mà tự dưng tôi lại ra vẻ cha chú mất rồi.
“Cửa là tiền bối phá ạ?”
“À, đúng rồi.”
Cái tay nắm cửa mà tôi đạp gãy lúc trước vẫn lủng lẳng như cũ. Ngôi nhà vốn trông đã không được đảm bảo an ninh cho lắm, lại kết hợp thêm cái tay nắm cửa rớt mất một nửa, trông thật chẳng biết nói sao.
“Tôi sẽ trả tiền sửa.”
“Thôi khỏi ạ. Tại em nên mới vậy mà.”
“Dù vậy đi nữa…”
“Em đã nói là khỏi mà.”
Xem ra có nói thêm nữa thì cậu ấy cũng sẽ không cho tôi trả tiền. Tôi đã cảm thấy rất nhiều lần rồi, Cha Yeo Woon vô cùng cứng đầu. Lòng tự tôn cũng vô cùng cao nữa.
“Cha Yeo Woon, tôi ngủ lại thật nhé?”
“Nếu thấy bất tiện thì tiền bối cứ về cũng được.”
“Không phải. Tại tôi sợ cậu thấy bất tiện thôi.”
“Nếu vậy thì ngay từ đầu, em đã chẳng bảo tiền bối ngủ lại rồi.”
Cái thằng nhóc gai góc thật đấy. Khó mà thấy cậu ấy nói được câu nào dễ nghe một chút.
Hoàng hôn đã tràn vào căn phòng khách nhỏ hẹp. Trong ánh chiều đỏ, dáng lưng của Cha Yeo Woon trông thật gầy guộc, khiến tôi thấy thật không yên lòng.
“Ăn cơm thôi. Để tôi nấu cho cậu.”
“Lấy gì mà nấu bây giờ ạ? Dù sao thì cũng chỉ có những thứ mà tiền bối để lại thôi.”
“Cậu phải ăn cháo chứ.”
“Em không thích.”
“Cậu đang ốm mà.”
“Em có phải bệnh nhân đâu. Dù sao thì em cũng không ăn cháo đâu.”
“Sao mà cậu bướng thế hả? Vậy để tôi hâm cơm ăn liền cho cậu.”
Cứ tưởng cậu ấy sẽ đáp lại bằng tuyên bố lạnh lùng rằng cỡ như hâm cơm thì tự cậu ấy làm cũng được, nhưng Cha Yeo Woon lại không chống đối thêm nữa.
Nói tóm lại là cậu ấy không bảo đừng làm thì cứ thế mà làm thôi. Tự đưa ra kết luận đó xong, tôi đi vào bếp.
Không có điện nên tôi bật bếp ga đun nước để hâm cơm. Ba chén cơm ăn liền, ba hộp cà ri. Thằng bé mới bị đau dạ dày, không biết cho ăn cái này có được không, nhưng ngoài mấy thứ này ra cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
“Sao lại ba phần ạ?”
“Một phần thì làm sao mà no bụng được? Cậu ăn hai phần đi.”
Tuy là đồ tôi mua, nhưng đã cho Cha Yeo Woon rồi thì đâu thể lấy ăn của cậu ấy những hai phần được, vậy nên tôi quyết định mình ăn một phần cũng ổn.
“Tiền bối cũng lấy một nửa đi.”
“Cậu cứ ăn hết đi.”
“Người ta cho thì tiền bối cứ nhận đi.”
Cha Yeo Woon mời tôi một cách khó nghe như vậy rồi nhất quyết xúc nửa phần cơm vào chén của tôi. Đi chỗ khác mà cứ cái kiểu này thì dù có cho người ta, người ta vẫn không ưa. Cái thằng nhóc đúng là biết thể hiện tài năng trong việc khiến người ta ghét mình.
Cà ri thì cũng vẫn là vị cà ri như thế thôi. Cà ri nấu 3 phút thì làm sao mà trông đợi mùi vị tuyệt đỉnh cho được. Nhưng…
“… Ngon thật đấy.”
Lúc Cha Yeo Woon lẩm bẩm câu này, tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
“Ngon ấy hả?”
Thấy lạ nên tôi hỏi thì cậu ấy lại bối rối, vẻ mặt như thể vừa lỡ lời. Vẻ khó ưa hồi nãy bay đi đâu hết cả, chỉ thấy thật dễ thương. Trẻ con quả nhiên vẫn là trẻ con.
“Cậu thích cà ri hả?”
“Không phải vậy đâu ạ.”
“Cậu vừa mới bảo ngon mà.”
Cha Yeo Woon im lặng không đáp, chỉ liên tục xúc cơm ăn. Dù vậy thì cảm giác không phải là cậu ấy cố nhồi nhét cho xong, mà là đang ăn một cách ngon lành, trông thật là thích.
Thấy tôi vui vẻ ngồi nhìn, Cha Yeo Woon có vẻ hơi ngại hay sao mà thỉnh thoảng lại lúng túng nhìn đi chỗ khác. Hai chúng tôi nhanh chóng ăn hết sạch ba chén cơm.
“Yeo Woon à, cậu muốn chơi với kiểu bạn như thế nào?”
Dù hỏi vậy nhưng đây là một câu hỏi hơi lạ lùng với một đứa trẻ 18 tuổi. Nghe như nếu nói ra là muốn chơi với bạn nào, thì tôi sẽ ra siêu thị mua về cho vậy.
“Lúc trước thì tiền bối hỏi thích người như nào, giờ thì bạn như thế nào nữa ạ?”
“Với bạn bè, cậu cũng thích người có thể tin cậy được hả?”