''Khu vực của lớp chúng ta tổng cộng có bốn lều ‘’
''Nào nào!!! Mấy đứa dựng lều nhanh rồi còn phải hoạt động nữa nhé ‘’
Cả một lớp mà chỉ có bốn cái lều chút xíu thế này thì nhét nhau chi chích à? Trạch Trực Cảnh với Đoàn Lục bĩu môi chê bai cái trường nghèo nàn này đến lúc dựng xong cả bốn cái lều mà chưa hết chê.
‘‘Hai người các cậu có thôi đi không? như ông cụ non’’ Hạ Mỹ Mỹ nheo mày vì ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu, cô cất to giọng mắng hai người họ rồi lại quay sang tiếp với đống nguyên liệu bà cô trẻ Thừa Hy giao, Hạ Mỹ Mỹ còn thậm chí chẳng phân biệt được hết những thứ đó là gì dùng vào món gì.
‘‘Trạch Trực Cảnh qua đây phụ một chút đi’’
Tô Tranh Ngữ xách đống chăn gối chuẩn bị cho tối nay ngủ bỏ vào từng lều, chẳng hiểu sao cái nào cũng bằng bông nhưng nặng cực khiến cô đi nghiên ngửa còn không thể thấy đường vì cái gối to đùng che đi mất cái đầu nhỏ của mình.
Trạch Trực Cảnh cũng nhiệt huyết hăng hái chạy đến đỡ lấy giúp Tô Tranh Ngữ. Dực Dụ đứng sát bên định đưa chai nước cho anh thì chẳng còn tên họ Trạch nào đứng nữa mà chạy đi giúp đỡ người ta rồi.
‘’…’’
Cậu định rút lại bàn tay giơ chai nước giữa không trung thì Đoàn Lục bắt lấy mở nắp chai ra nốc hết một ngụm lớn bay hết nữa lượng nước bên trong, cậu ta thở hộng hộc nhìn Dực Dụ nhìn mình chằm chằm liền cảm giác kì lạ cất giọng.
''Hả? cậu nhìn tôi làm gì? ‘’
‘’…’’
‘‘Ể hình như chưa có củi để nấu cơm mà? bà cô trẻ Thừa Hy đâu rồi nhỉ sao không phân công ai đi lụm củi?’’
Đoàn Lục đã dịu đi hơi thở, cậu nhìn xung quanh dò tìm bà cô trẻ kia đang trốn uống trà ở đâu, chưa đến vài giây cậu liền cằm lấy cổ tay của Dực Dụ kéo đi vừa nói ''Thôi kệ đi, hai đứa mình đi lụm nhanh rồi về nghỉ ngơi ‘’
Dực Dụ ngớ người ra bị Đoàn Lục kéo đi, cậu cũng chẳng phản đối rằng không muốn đi lụm củi nhưng sao cứ phải cầm tay làm gì?
''Cậu đừng có vùng vẫy, nãy giờ tôi chưa thấy cậu làm gì nặng nên nhất định phải đi theo với tôi ‘’
Dực Dụ cạn con mẹ nó lời …
Cả hai lúi húi nhặt củi mãi, vì đây là khu vực có nhiều cây nên việc kiếm củi cũng không khó cho lắm, Đoàn Lục loay hoay lượm vừa luyên thuyên cái miệng khiến cậu nhứt hết cả đầu. Dực Dụ chẳng nghe lọt tai câu nào cho đến khi Đoàn Lục nhắc đến …
''Mà nãy giờ nói mới để ý nha, thằng khỉ Cố Phong đâu? nó trốn ở gốc nào để không làm việc rồi à? ‘’
Dực Dụ nghe đến đây liền khựng lại, cậu cũng không thấy Cố Phong đâu từ khi xuống xe buýt, Cố Phong ngồi ở hàng ghế cuối cùng nên cậu không để ý mấy.
Hình như lúc xuống xe thì đi theo thầy Dương Vũ nhỉ?
Dực Dụ cúi người lụm thanh củi khô lên chợt nhớ ra lúc ở bệnh viện, tại sao thầy Dương Vũ lại ở đó đến tận khuya chỉ vì Cố Phong là học trò của mình? lúc tan học hình như thầy ấy cũng thường ném lại trước lớp trùng hợp khi Cố Phong đi ra thì thầy ấy mới đi theo sau.
Mấy hôm trước Hạ Mỹ Mỹ còn nói rằng thấy thầy Dương Vũ với Cố Phong ăn tối cùng nhau ở tiệm mì.
‘’???’’
Cậu xâu chuỗi liên kết tất cả lại thì thấy hoàn toàn mối quan hệ của hai người này có gì đó không đúng, từ sau khi Cố Phong nhập viện thì cậu ấy cũng không thường xuyên muốn đi cùng nhau với Dực Dụ nữa.
Rốt cuộc là chuyện gì …’‘Aaaaa!’’
Đoàn Lục nghe tiếng la của Dực Dụ liền nghoảnh đầu lại nhìn chẳng thấy ai ‘’??? ‘’.
Cậu ôm đống củi từ từ đi đến chỗ Dực Dụ đứng liền thấy Dực Dụ nằm sổng soài dưới phần đất thấp hơn chỗ nãy giờ hai người đứng khoảng một mét.
Hai đứa nhìn nhau bất lực ‘’…’’
''Cậu không sao chứ? ‘’
Dực Dụ chóng hai tay xuống đất lấy lực ngồi dậy nhưng cơn đau từ cổ chân khiến cậu không kìm được mà phát ra vài âm thanh đau điếng ngước nhìn Đoàn Lục cất giọng.
''Cậu xuống đây giúp tôi đi,hình như chật chân rồi ‘’,