*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chạy từ xa tới tiễn người đã đủ ngại, cậu đây lại còn muốn theo hẳn người ta lên máy bay…
Dạ Sâm theo bản năng nói “Tôi đến không phải để tiễn anh!”
Nhậm Cảnh nghĩ là do da mặt cậu mỏng, vui vẻ trêu một câu “Chẳng lẽ em muốn đi Pháp cùng tôi?”
Dạ Sâm “…”
Hệ thống đi chết đi giơ ngón tay cái nói “Đúng là thánh đoán!”
Dạ Sâm gạt phăng hệ thống, ha ha cười.
Nhậm Cảnh hơi nghiêng người, thay cậu cản đường nhìn “Đến phòng chờ đi.”
Đã có người tò mò nhìn sang đây, nếu cả hai cứ tiếp tục đứng nói chuyện tiếp, e là sẽ nhanh chóng bị vây xem.
Dạ Sâm cũng không muốn được lên trang nhất, cho nên thành thật nghe theo.
Phòng chờ là phòng VIP riêng, nhóm trợ lí đều ở hết bên ngoài, chỉ có Nhậm Cảnh và Dạ Sâm vào trong.
Nội thất màu vàng ấm áp đối lập hẳn với sân bay lạnh lẽo. Nếu không phải thi thoảng có hình ảnh máy bay cất cánh lướt qua cửa sổ, chỗ này thật chẳng khác nào một tiệm cafe trang nhã: Sofa mềm mại, Cappuchino thơm ngát, bánh ngọt tinh xảo, cùng với người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện…
Hệ thống đi chết đi “Du di đi một tí là thành buổi hẹn hò rồi đấy.”
Dạ Sâm nghe thế, phản ứng lại là mặt dày đáp “Thế cũng chả được thêm điểm sinh mệnh nào.”
Hệ thống đi chết đi dè bỉu “Hưởng thụ đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến tiền!”
Dạ Sâm lầu bầu hai tiếng, không để ý đến nó nữa.
Dạ Sâm và Nhậm Cảnh ở chung, kỳ thật cũng không nhất định phải tìm đề tài nói chuyện. Nhậm Cảnh chỉ cần nhìn Dạ Sâm là đã thấy đủ lắm rồi. Cho dù không ai nói câu nào, không khí xung quanh cũng như tràn đầy kẹo bông, vừa ngọt vừa mềm, khiến lòng người sung sướng.
Nhưng anh sợ Dạ Sâm không được tự nhiên, cuối cùng vẫn mở miệng nói “Tác phẩm tôi hợp tác với Tokom lần trước xảy ra chút vấn đề, tôi phải đi quay bổ sung mấy cảnh, không lâu lắm.” Do cảnh đó ở Paris, nên anh mới đi Pháp.
Đây là đang trình bày hành trình của mình với Dạ Sâm! Dạ Sâm ngại ngùng, thầm nghĩ ai thèm quan tâm? Nhưng cũng không dám can đảm nói ra suy nghĩ của mình, ấp úng đáp “Vậy, vậy à… Thật vất vả.”
Nhậm Cảnh “Sáng nay tôi mới nhận được tin, phim định ngày chiếu rồi nên thời gian hơi gấp. Mà đúng lúc nửa tháng sau tôi cũng bận, nên dự định đi giải quyết luôn.”
Đây cũng là đang giải thích lí do tại sao mình lại đi gấp như thế. Dạ Sâm càng nghe càng chột dạ, tiếp tục thầm nghĩ ai thèm quan tâm anh đi gấp hay không gấp? Đương nhiên nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt vẫn thành thật “Ừm” một tiếng.
Còn chưa kết hôn, mà Nhậm ảnh đế đã có triệu chứng viêm họng vô cùng nghiêm trọng. Ây dà, ở đây cũng đâu có ai đâu cơ chứ! Anh nói “Tôi vừa đặt vé xong liền điện cho em.” (1)
Dạ Sâm nghe hiểu hàm nghĩa trong đó. Cậu cúi đầu, cố gắng khiến bản thân nói chuyện lưu loát một chút “Ừm.”
Hệ thống đi chết đi khen “Thật lưu loát quá!” Một chữ thôi mà còn không lưu loát được, thì Dạ Sâm chết đi được rồi đấy!
Cả người Dạ Sâm không được tự nhiên. Nhậm Cảnh lại vô cùng thoải mái. Anh hạ thấp giọng, tiếng nói càng thêm êm tai “Em tới, tôi rất vui.”
Vui, vui, vui cái quỷ gì chứ!
Dạ Sâm thực không chịu nổi nữa, mặt nóng như thiêu đốt. Cậu cầm ly cà phê nhấp một ngụm, kết quả ngọt ngọt chẳng có tí tác dụng giải khát nào mà ngược lại còn khát hơn.
Nhậm Cảnh muốn ôm cậu hôn một cái, nhưng sợ da mặt cậu mỏng, cứng rắn nhẫn nhịn.
Để không suy nghĩ miên man, anh gợi chuyện “”Tình Đầu” tạm thời coi như quay xong, em có dự định gì không?”
Dạ Sâm ngây ngốc một lúc mới phản ứng “Không.” Cậu có thể có dự định gì chứ? Quảng cáo thì không nhận, gameshow thì không tham gia, diễn phim thì hoàn toàn phụ thuộc vào cơ duyên. Người bình thường nếu không phải không dám mời cậu, thì cũng là không mời nổi cậu! Duy chỉ có Cố Khê là dám trói cậu tống vào đoàn phim.
Nhậm Cảnh nói “Nếu em đã không có dự định gì, chỗ anh có một bộ, em có muốn cân nhắc thử không?”
Ánh mắt Dạ Sâm sáng lên, hấp tấp hỏi “Anh có tham gia diễn không?” Mục đích của cậu rất đơn thuần chính trực, Nhậm Cảnh mà diễn, cậu đương nhiên cũng sẽ diễn. Như vậy, hai người sẽ được ở cùng một đoàn, sớm chiều ở chung, không lo nhiệm vụ!
Nhưng câu hỏi này vào tai hệ thống đi chết đi, lại biến thành một mùi vị khác.
Ý cười trong mắt Nhậm Cảnh quả thực muốn tràn đê. Anh nỗ lực bình thường hóa giọng nói “Tôi diễn vai chính.”
Dạ Sâm vui vẻ “Thật không? Tôi tưởng năm nay anh không nhận thêm bộ nào nữa cơ.”
Hai năm nay, Nhậm Cảnh chủ yếu tập trung vào công việc phía sau màn ảnh. Mỗi năm chỉ nhận một bộ là nhiều. Năm nay anh đã nhận “Tình Đầu”, không ngờ, lại vẫn nhận thêm một bộ khác.
Theo kế hoạch lúc đầu, Nhậm Cảnh vốn không hề nhận bộ này, nhưng chỉ cần Dạ Sâm đồng ý, anh nhất định cũng sẽ đồng ý.
Cho nên, anh mới hỏi Dạ Sâm.
Dạ Sâm không nghĩ gì đã đáp “Dù sao tôi cũng không có việc gì, nhận!”
Nhậm Cảnh khuyên “Em cứ về đọc xong kịch bản đi đã.”
Dạ Sâm sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, chăm chú nói “Khả năng diễn của tôi rất đa dạng, vai nào tôi cũng diễn được.”
Nhậm Cảnh cười cười.
Dạ Sâm bất an “Cái đó… Không phải loại diễn viên quần chúng ba giây đã chết đấy chứ?” Nếu thế thì thật xấu hổ!
Nhậm Cảnh nói “Vai diễn rất quan trọng, có khi phải theo từ đầu tới cuối.”
Vừa nghe thế, Dạ Sâm vui lại được ngay “Yên tâm, tôi sẽ diễn tốt!”
“Em nhất định sẽ diễn tốt.”
Ai mà không thích được khen? Dạ Sâm người này lại càng là kiểu thích ăn mềm không ăn cứng, nhất thời được khen đến rạo rực trong người.
Khóe miệng Nhậm Cảnh giương giương, một ngụm cafe đen cũng không ngăn được vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Hai người nói chuyện nên có cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh. Phải mất một lúc, Dạ Sâm mới nhớ ra thủ tục bên khoang phổ thông phải xếp hàng đăng kí.
Không thể trì hoãn nữa, nếu không lỡ chuyến thì thật phiền phức!
Dạ Sâm thúc giục “Thời gian không còn sớm, anh nhanh vào cửa an ninh đi!”
Nhậm Cảnh không vội. Khoang hạng nhất có lối đi riêng, thời gian rất dư dả, anh còn muốn ở cùng Dạ Sâm thêm một lúc, cho nên nói “Không sao, sẽ kịp thôi.”
Anh kịp, nhưng tôi không kịp!
Tuy nghĩ vậy, Dạ Sâm lại chẳng dám nói. Cậu biết sớm muộn gì mình cũng bị bại lộ chuyện “theo người sang Pháp”, nhưng cũng giống như con sâu giãy chết, chậm giây nào hay giây ấy. Tóm lại là không thể nói lúc này!
Dạ Sâm thấy sắp đến giờ, không ngồi yên được nữa. Cậu đứng dậy “Mau đi đi, tôi cũng phải đi rồi!”
Nhậm Cảnh nhìn cậu “Lát em định đi đâu?”
Dạ Sâm thuận miệng “Ừm, hẹn… Hẹn bạn…” Cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, trong đầu nhảy ra ba chữ “Đi xem phim.”
Nhậm Cảnh nhíu mày “Xem phim?”
Dạ Sâm nghĩ đến nhiệm vụ ngồi lên đùi đút bỏng ngô, khó tránh khỏi chột dạ, nói “Xem nhiều thì diễn xuất mới tiến bộ được.”
Nhậm Cảnh bâng quơ hỏi “Xem cùng ai?”
Dạ Sâm muốn nói xem cùng anh, thế thì nhiệm vụ mới có thể hoàn thành. Nhưng mà… Không được!
Cậu đành nói bừa một cái tên.
Nhậm Cảnh biết người đó, một vị đại thiếu gia ăn chơi đàn đúm.
Anh lại hỏi “Chỉ có hai người thôi à?”
Dạ Sâm đáp “Chắc thế.”
Nhậm Cảnh ừ, không nói thêm nửa lời.
Dạ Sâm nhìn Nhậm Cảnh qua cửa an ninh, thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, anh quay lại đối diện với cậu nói “Tôi sẽ về nhanh thôi.”
Tim Dạ Sâm run lên, ngại ngùng “Ừm.”
Nhậm Cảnh giống như còn muốn nói thêm gì đó, Dạ Sâm đã đẩy anh “Đi nhanh đi!” Thật sự không kịp nữa rồi!!!
Nhậm Cảnh nắm nhẹ cổ tay cậu, cúi đầu đụng khẽ lên môi Dạ Sâm.
Rất khẽ rất khẽ, khẽ đến độ không giống một nụ hôn.
Nhậm Cảnh “Tôi đi đây.”
Dạ Sâm đã biến thành con tôm luộc “Ừ, ừ.”
Nhậm Cảnh qua cửa an ninh xong, Dạ Sâm mới như giật mình tỉnh giấc, lao đi xếp hàng.
Xếp hàng rất lâu, nhưng do tinh thần hoảng hốt nên Dạ Sâm hoàn toàn không cảm thấy gì.
Hệ thống đi chết đi lười không thèm nói: Thế này rồi mà còn không phải thích? Nếu không phải thích thật, nó chấp nhận lập nhóm với Cố Béo đi ăn phân cả lũ!
Trong phòng chờ bay dành riêng cho khách VIP, nhất là loại khách VIP công chúng như Nhậm Cảnh, nhất định không có khả năng có người khác.
Còn Dạ Sâm, tuy cậu chỉ là một diễn viên hạng dưới nhỏ nhoi, nhưng cũng không đến mức không có fans. Thế là, để không gặp chuyện rắc rối gì, cậu cũng móc thẻ chui vào khu khách VIP.
Thật ra, cậu chẳng sợ mình gặp Nhậm Cảnh đâu! Trên máy bay cũng không sợ! Chỉ có lúc hạ cánh mới không biết làm sao thôi.
Giấy không gói được lửa, chuyện kiểu gì cũng bại lộ. Cơ mà thôi kệ đi, dù sao cậu cũng phải tìm anh ta cọ nhiệm vụ nữa!
Dạ Sâm chuẩn bị tâm lí một hồi. Lúc gần lên máy bay, cậu đi vệ sinh theo thói quen. Đi xong bước ra, Dạ Sâm lại phát hiện có em gái cứ nhìn cậu chằm chằm. Cho rằng đấy là một fangirl hiếm hoi của bản thân, cậu mở to mắt, giơ ngón tay lên đặt trước môi ra dấu suỵt.
Em gái hít sâu.
Dạ Sâm lẻn mất.
Em gái sửng sốt nửa ngày, mới vội lôi điện thoại ra ấn vào nhóm chat “Những tay sai bé nhỏ của Dương đại lão”. Cô nhắn “Mẹ ơi, tôi thấy đại bảo bối!” Thuận tiện @Dương Sâm.
Dương Sâm đang đứng cạnh đăng kí cùng Nhậm Cảnh nên không để ý.
Đám người trong nhóm đã bắt đầu trò chuyện “Ầy, không phải sáng nay đại bảo bối đuổi đến sân bay, quấn quýt lão đại uống cafe một lúc lâu sao?”
“Đúng thế, tôi thấy ảnh chụp rồi, chậc chậc, đúng là vừa trắng, vừa non, vừa đáng yêu.”
“Đáng tiếc không chụp được lão đại, ánh mắt kia á, ôi mẹ ơi, dịu dàng chết luôn!”
Một đám líu ríu nửa ngày, em gái Miêu Miêu mới quăng ra một quả mìn “Tôi nhìn thấy là nhìn thấy ở cửa lên máy bay cơ, Giai Giai!”
“A?”
“A a?”
“A a a?”
Miêu Miêu chân thành nói “Nếu như tôi không nhìn nhầm, thì hình như đại bảo bối ngồi cùng chuyến với chúng tôi.”
“Trời ơi, lẽ nào đây là đuổi theo chồng trong truyền thuyết?”
“Trái tim thiếu nữ của chị đây sắp nổ tung rồi!”
Trong lúc nhóm chat đang loạn cào cào, Dạ Sâm rốt cuộc cũng chen lên được máy bay. Cậu nhìn chỗ ngồi “nhỏ hẹp”, khóc không ra nước mắt.
Bay đến Pháp mất ít nhất là chín tiếng…
Bình thường ngồi khoang hạng nhất trải phẳng ghế ra cậu còn ngại chật, giờ phải co ro ở đây gần mười tiếng, đúng là uất ức chết đi được.
Cơ mà, đại bảo bối của chúng ta thực chất cũng chỉ cần uất ức mất phút thôi.
Bởi vì…
Bên khoang hạng nhất, sau khi ngồi yên vị, Dương Sâm mở máy xem tin nhắn lần cuối trước khi tắt nguồn.
Vừa nhìn, cậu ta liền ngây ra. Sau đó quay sang phía Nhậm Cảnh.
Nhậm Cảnh hỏi “Sao thế?”
Dương Sâm ngập ngừng “Dạ Sâm cũng lên máy bay.”
“Hửm?” Nhậm Cảnh không theo kịp.
Dương Sâm nói tiếp “Dạ Sâm ở khoang phổ thông, số ghế 26C.”
Nhậm Cảnh đứng phắt dậy.
Dương Sâm vội cản “Anh nhất định đừng có mà qua đó, tôi đi gọi người cho anh.”
Nhậm Cảnh “Thật sự là cậu ấy?”
Dương Sâm đảm bảo “Tuyệt đối thật.”
Nhậm Cảnh hóa đá ba giây!
Đồng chí Dương Sâm luôn làm việc ổn trọng, gọi tiếp viên đến yêu cầu đổi chỗ.
Không gian của dòng A380 rất rộng, khoang hạng nhất được thiết kế theo bố cục 1-2-1. Nhậm Cảnh đặt vé ở giữa, vị trí này có hai ghế ngồi được cố định lại với nhau, một ghế dùng ăn cơm làm việc, một ghế dùng ngủ, lúc này vừa hay có thể sắp xếp cho Dạ Sâm. (2)
Dạ Sâm vừa nhìn thấy Dương Sâm liền biết mình lộ rồi.
Hai má cậu ngượng ngùng đỏ ửng.
Dương Sâm rất hiểu ý người, thấy thế cũng vờ như không biết, thái độ tự nhiên giống như bọn họ vốn đi cùng nhau.
Dạ Sâm tự nhiên hơn kha khá. Nhưng đến lúc gặp Nhậm Cảnh, cậu vẫn căng thẳng đến không biết để tay ở đâu cho phải.
Nhậm Cảnh đã chuẩn bị xong tâm lí, vậy mà vừa thấy người đứng trước mặt, niềm vui sướng đã nổ tung khiến anh không khống chế được.
Hai người đứng giữa trời đến tận khi tiếp viên thông báo chuẩn bị cất cánh mới cùng nhau ngồi xuống.
Giữa hai chỗ ngồi là một tấm ngăn có thể nâng lên hạ xuống.
Lúc này đương nhiên chẳng có ai lại đi nâng lên cả.
Nhậm Cảnh kéo cánh cửa cạnh lối đi bên mình lên, tim Dạ Sâm chẳng hiểu sao chệch mất một nhịp. Còn chưa đợi cậu nói gì, Nhậm Cảnh đã nhổm dậy hôn cậu.
Tim Dạ Sâm như muốn bay thẳng ra ngoài!
Dương Sâm cẩn thận kéo nốt cánh cửa bên phía Dạ Sâm lên.
Bên ngoài vang lên âm thanh duyên dáng của tiếp viên, bên trong không khí ngọt đến tim người mềm nhũn.
“Tinh tinh.” Hệ thống đi chết đi chậm chạp lên tiếng “Nhiệm vụ tùy cơ: Ôm nhau ngủ với Nhậm Cảnh, yêu cầu thời gian không ít hơn hai tiếng, thưởng 2 điểm sinh mệnh.”
(*) Chú thích:Viêm họng = khí quản viêm 气管炎 /Qìguǎnyán/, tiếng Trung đọc giống thê quản nghiêm 妻管严 /Qīguǎnyán/ = sợ vợ.Về bố cục và cái ghế mà anh Nhậm đặt vé, chắc hẳn là nó như thế này (chỉ ảnh bên dưới). Về cái bố cục 1-2-1, thì nó chính là kiểu 1 ghế đơn – 1 ghế đôi – 1 ghế đơn.
-> Đây, giống như kiểu thế này, hai bên là ghế đơn, ở giữa là ghế đôi. Giữa các ghế sẽ có kiểu cửa kéo để tạo thành không gian kín tách biệt.
-> Đây là không gian ghế đơn, các c sẽ thấy cái cửa nó đóng lại cái là coi như thành phòng riêng luôn
-> Còn đây là ghế đôi của anh Nhậm, kiểu nó sẽ như thế này, chỉ là t hơi thắc mắc, vì cái tấm chắn giữa kia kìa, t nghĩ nó làm sao mà hạ xuống hết cỡ như tác giả miêu tả được nhỉ?
-> Đây là không gian 1 phía của ghế đôi nhé, có cửa kéo hẳn hoi nè ?
3. Có ai phát hiện, thời gian của tác giả cứ loạn tùng phèo lên không ? Chuyến bay lúc thì 11 tiếng, lúc thì 9 tiếng, lúc thì 10 tiếng. Nhưng thôi, chúng ta cứ theo tác giả và du di nó đi nhé ?