Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Chương 62: Đói sắc



An Nhiên không khách khí đẩy Nam Tịch Tuyệt ra, "Tránh ra. Không nhịn được cũng phải nhịn, chân anh bị thương còn chưa khỏi, có thể dùng được sức sao?" Cô ném cho anh một ánh mắt rõ như ban ngày, cánh tay từ trên lồng ngực của anh đi sang ngang muốn tắt đèn.

Cánh tay mềm tựa như bạch ngọc bị anh chặn lại đặt ở nơi ngực. Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, lôi cô tới nằm nghiêng, tìm cánh môi đỏ thắm của cô một hồi gặm cắn. Anh hôn rất mạnh mẽ, hôn dữ dội, An Nhiên nghe anh nặng nề thở dốc, trong lòng cũng ngứa một chút, dần dần nhắm mắt lại, mềm mại nghênh đón.

Nam Tịch Tuyệt mở nửa con mắt, ở rất gần là chóp mũi xinh xắn của An Nhiên, hai mảnh lông mi ti mỉ run lên. Trong miệng là cái lưỡi thơm mềm của cô, cô nhắm mắt lại, gương mặt say mê.

Ôn tồn triền miên một hồi lâu, Nam Tịch Tuyệt êm ái vuốt ve tóc An Nhiên, nhỏ giọng yêu cầu: "Một lát thôi?"

Cả khuôn mặt An Nhiên chôn ở bên gáy anh, âm thanh buồn buồn, cũng rất kiên quyết: "Không được." Suy nghĩ một chút lại có mấy phần xấu hổ, "Anh xong chưa?"

Nam Tịch Tuyệt khẽ cúi đầu ngậm vành tai của cô, đầu lưỡi để bên tai nhạy cảm của cô đảo quanh, liếm lấy cô ướt nhẹp, trong âm thanh tràn đầy đầu độc: "Chưa xong." Anh hơi dời đi xuống, để cho chỗ kia dính sát một chỗ trên bắp đùi của cô, "Cứ muốn như vậy, còn như vậy, dùng sức. . . . . . Muốn em."

Hình như để phối hợp lời của anh, nơi nào còn thình thịch rạo rực. An Nhiên cắn môi của anh, ô ô lải nhải mà tỏ vẻ: "Đừng ở chỗ này."

Bên kia, Tiểu Lâm Lâm gương mặt đỏ bừng đang ngủ say, An Nhiên thật sự ngượng ngùng ở chỗ này cùng Nam Tịch Tuyệt lăn trên giường.

Nam Tịch Tuyệt liền đem An Nhiên ôm từ trong chăn ra như ôm một công chúa.

Cho đến bị anh đặt ngay tại cửa phòng tắm đã đóng lại, anh sâu mà nặng tiến vào cô, cô còn có chút không biết rõ, anh thế nào kéo một chân bị thương thần tốc như thế hoàn thành động tác này.

Siết chặt lấy vòng eo của cô hai cánh tay căng đầy có lực, động tác của anh dồn dập, mở nửa mắt hưởng thụ cô. An Nhiên lại phân tâm, ôm cổ anh hướng lên trên co lại, đưa cổ dài xem chân của anh, lại chỉ nhìn đến anh một cái mông cao vút mà vững chắc, mồ hôi từ sống lưng anh chảy xuôi xuống, xuống lần nữa. . . . . .

An Nhiên nhếch nhác bưng kín lỗ mũi, rụt đầu trở lại. Cô thật muốn chảy máu mũi.

An Nhiên bị sắc đẹp kích thích, ướt át rối tinh rối mù, thỏa mãn Nam tịch tuyệt lòng tự ái cực đại.

Trong phòng tắm sáng ngời rõ ràng gương càng làm cho máu anh sôi trào, kéo qua ghế nằm đặt vào đối diện gương, ôm An Nhiên ngồi lên, đối diện nơi đó làm đủ.

An Nhiên nhắm hai mắt lại, thật sự không chịu nổi hình ảnh phóng đãng trong gương kia. Nhưng bên tai âm thanh lại càng phát ra có vẻ mê người, phía dưới ghế nằm dao động cơ hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống. Cô mặt đỏ như lửa đốt, bụng vừa kéo càng thêm yêu thương, xương tủy đều ngứa, ai oán mấy tiếng, thực sự khóc lên.

Nam Tịch Tuyệt phát sinh thú tính, đem An Nhiên chơi đùa kêu khóc liên tiếp. Sau, anh ôm An Nhiên còn đang thút thít trở về trong chăn ấm, thỏa mãn lại hả hê. An Nhiên ở trong ngực anh làm thành một ổ, nói không ra cảm giác gì, chỉ cám thấy uất ức yếu ớt. Nam Tịch Tuyệt dỗ “Tâm can bảo bối” một đống lớn, cô mới dần dần ngủ.

Nam Tịch Tuyệt cạo cạo gò má mặt đỏ thắm của cô, buồn cười: “Thật là đứa bé.” Anh ôm chặt người mềm mại vào trong ngực, ngủ say sưa.

An Lâm Lâm sau khi tỉnh lại vô cùng mất mát, vừa mở mắt là sống lưng rộng rãi của ba. Bé ngồi dậy, nhìn qua thân thể ba mới phát hiện mẹ bị ba che kín như vậy. Hai người chồng ngực vai kề vai ôm ấp lấy, An Lâm Lâm chổng mông lên, phí hết một phen sức lực cũng không lẩn đi vào, ba ngược lại đem mẹ ôm chặt hơn nữa.

Nhập Hồng cùng má Lưu đang bày điểm tâm, phát hiện An Lâm Lâm một mình từ phòng ngủ đi ra.

“Lâm Lâm, kêu ba mẹ xuống ăn cơm đi.” Nhập Hồng cười nói, bất mãn nhìn Nam Tĩnh ngồi ở một đầu bàn ăn uống trà. Biết hai đứa hôm nay phải đi mới vụng về thể hiện thái đó, mấy ngày nay thế nào không thấy ông muốn cùng với đứa bé ăn bữa cơm?

An Lâm Lâm quệt mồm ngồi vào bên cạnh Nam Tĩnh, đang cầm chén nhỏ của mình uống một hớp chè hạt ngô, “Không cần gọi, bọn họ vẫn ngủ say.”

Nhập Hồng múc cho bé mấy sủi cảo bé đặt vào trước mặt, cười nói: “Nếm một chút, một ít sủi cảo.” Bà kêu má Lưu cũng ngồi xuống ăn, “Còn dư lại trước chớ vội ăn, hâm nóng cho hai người bọn họ.”

An Lâm Lâm đẩy chén nhỏ của bé ra, không vui nói: “Không muốn ăn sủi cảo. Muốn an canh trứng gà mẹ làm.”

Nam Tĩnh nhìn chén Tiểu Bạch bị An Lâm Lâm đẩy tới trước mặt, ho nhẹ một tiếng, “Gia gia cho cháu ăn, cơm nước xong gọi bọn họ rời giường.”

An Lâm Lâm ăn được miệng chảy đầy mỡ, “Không cần. Bọn họ ôm chặt như vậy, cháu mới vừa rồi cũng không gọi dậy.”

Nhập Hồng lúng túng chọn sủi cảo vào trong chén mình. Nam tĩnh không biến sắc, lại đút cho Lâm Lâm hai cái sủi cảo, đem mặt của bé kéo xuống cái túi có một vật.

“Mau dậy giường, rời giường, mặt trời chiếu đến cái mông rồi!”

Nam Tịch Tuyệt chậm rãi mở mắt ra, có chút mê mang nhìn tới khuôn mặt mạp mà lo lắng ở trước mặt. Anh và An Lâm Lâm mắt to trừng mắt nhỏ, An Lâm Lâm tức giận phát hiện ba cúi đầu lại muốn ngu, liền giơ quả bóng bay màu sắc rực rỡ đã thổi hơi trong tay lên đập đầu anh một cái, “Mau dậy giường!”

Nam Tịch Tuyệt bắt được đầu nhỏ An Lâm Lâm lại, An Lâm Lâm ra sức giãy giụa, ngược lại bị cánh tay dài anh chụp tới siết chặt lấy eo nhỏ chộp lên trên giường. Anh nhìn hai cái chân An Lâm Lâm không có mang giày, cười đem cô cũng nhét vào chăn, “Con ăn no? Tới đây ngủ trưa thôi.”

An Lâm Lâm không hài lòng ba đem bé cùng mẹ tách ra, giùng giằng muốn ngồi dậy, lại bị Nam Tịch Tuyệt ấn trở về, nói nhỏ: “Hư, con nghe lời. Ba ba hôn nhẹ.” Nói xong, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của bé vài cái.

“Nha!” An Lâm Lâm xấu hổ bụm mặt lại nằm xuống, đá đạp chăn lung tung, “ Ba ba thật là xấu.”

Nam Tịch Tuyệt vân vê bụng nhỏ của bé, “Con còn náo không lộn xộn? Lại đây, lại hôn hôn.”

An Lâm Lâm cuộn thành con cá cầu tránh né, “Không cho hôn. Ba ba chưa đánh răng, còn có râu ria đâm.”

Hai cha con bé đang nháo, An Nhiên lật người, đôi cánh tay ôm hông của Nam Tịch Tuyệt, vẫn như cũ buồn ngủ mông lung, “Chớ đi.”

Nam Tịch Tuyệt đang muốn xoay người lại đi cho An Nhiên một ôm nhu tình, lại phát hiện cánh tay của mình bị An Lâm Lâm ôm lấy, bé dùng sức lôi anh, “Chờ một chút, con ngủ ở giữa.”

Một lát sau, Nam Tịch Tuyệt nhìn nằm ở giữa anh và An Nhiên là tiểu bảo bối mà cười, sâu kín thở dài.

An Nhiên ngủ một giấc đến gần tối, sau khi đứng lên cảm giác xương đều kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, cả người chua xót đau đớn lợi hại. Trên giường lớn mềm mại chỉ có một mình cô, cửa phòng ngủ mở ra, mơ hồ nghe được tiếng cười trong phòng khách truyền tới.

Cô kéo qua đồng hồ báo thức nhìn xuống, lại hiện lên hình chữ đại – hình người nằm dang tay chân nằm trở về, bỏ lỡ máy bay, đoán chừng anh muốn ngày mai mới đi nha. Gặp được Nhập Hồng, cô càng thêm một khắc cũng không muốn đi, nghĩ bay đi nước Mỹ, thăm ba ngồi tù đã mấy năm.

An Nhiên dọn dẹp thỏa đáng mới vào phòng khách.

“Nhiên Nhiên...” Không biết tại sao, Nhập Hồng nhìn ánh mắt của cô trốn tránh, còn có một tia phẫn hận chưa kịp tới đã thu hồi.

An Lâm Lâm đang bị Nam Tịch Tuyệt ôm vào trong ngực, cũng rất rõ ràng muốn tránh thoát đi ra ngoài. Trên ghế sa lon có một người đàn ông vóc người thon dài, ngồi rảnh rang ra lệnh, rất quen thuộc cùng Nam Tĩnh vừa nói chuyện. Thấy An Nhiên, người nọ có lễ phép đứng lên, hướng cô đưa cái tay ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv