Dĩ nhiên cô biết nhà của cô mà Chư Nhất Hành nói là chỗ nào.
Nhà ban đầu của cô cách chỗ này không quá xa, đạp xe cũng có thể đi tới. Cô gọi điện cho Lôi Diệp, nói mình tạm thời có chút chuyện làm ăn, về muộn một chút. Lôi Diệp nửa tin nửa ngờ, bà ấy cũng không thể quản được nhiều, cô nhanh chóng đạp xe đi về phía trước.
Nhà của cô, năm năm không đến, một lần nữa bước vào tiểu khu này, cần can đảm. Mặc dù đêm tối, cô vẫn cúi đầu, sợ người ta nhìn ra.
Cô đứng ở cửa nhà mình, bấm chuông cửa, không có ai trả lời, do dự một lúc, nhập mật khẩu, cửa mở ra.
Giàn hoa dẫn từ cửa sân vào nhà vẫn như xưa, chẳng qua là mùa đông, không có nho cũng không có hoa. Đèn cửa vẫn sáng như trước,ngay cả kiểu dáng cũng giống hệt như vậy, màu sắc trên cửa dường như vẫn giống như năm năm trước, thậm chí không có một vết lốm đốm. Viên Miêu cảm thấy hốc mắt mình có chút nóng lên, đứng ngây người, không dám nhấc bước.
Cửa phòng mở ra, Bình Bình xuất hiện trước ánh đèn: “Mẹ.” Chư Nhất Hành đứng ở phía sau một tay đút túi. Bình Bình muốn bước ra, để cho Chư Nhất Hành kéo tay lại: “Bên ngoài rất lạnh, để cho mẹ con đi vào.”
“Mẹ, mau vào đây ạ.”
lời thúc giục của Bình Bình với Viên Miêu, cô nhấc chân lên, từng bước từng bước đi tới, đi tới ngọn đèn yên tĩnh, đèn cửa chiếu vào ba người, cô cúi người xuống, nói ra hơi lạnh: “Bình Bình,”
Bình Bình nhướng mày, tay nắm lấy tay của cô: “Mẹ, mau vào đi ạ.”
Viên Miêu đứng thẳng người, lọt vào trong mắt anh ta. Anh ta tránh sang một bên, Bình Bình đưa Viên Miêu đi vào.
Đồ đạc trong phòng đều như cũ, ngay cả tấm thảm trải chân khi cô bước vào cửa dường như là vật còn lại trong trí nhớ của cô. Nhà của cô, mùa đông luôn có đệm sofa bằng lông thú, Viên Miêu thường ngồi trên đó nửa ngày. Cô để gối ôm ở đó, như thể thời gian chưa bao giờ đến.
Bình Bình giúp cô cởi khăn quàng cổ và găng tay: “Mẹ ơi, tay mẹ lạnh quá.”
Viên Miêu theo bản năng gật đầu: “Phải không?”
Anh ta đưa tay ra muốn giữ lấy, Viên Miêu muốn né tránh, anh ta nhìn cô. Cô nhìn Bình Bình một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ đi rửa tay.”
Viên Miêu đi ra, trên bàn đã có một ly nước trên bàn, Bình Bình bưng ly nước đi tới: “Mẹ, uống đi ạ.”
Viên Miêu nhận lấy, nhìn thằng bé, nhẹ nhàng nói với thằng bé vài câu: “Đây là cái gì vậy?”
Là ba nấu nước gừng cho mẹ, còn cho thêm mật ong. Ba nói, nước gừng có thể xua tan cảm lạnh. Mẹ uống đi ạ.”
Viên Miêu uống một hớp, ấm áp, rất ngọt.
Bình Bình nhìn một cái vẻ mặt đầy mong đợi: “Mẹ ơi, ngon không ạ?”
“Con có muốn uống thử một chút hay không?” Viên Miêu đưa ly tới bên miệng thằng bé, nhìn Bình Bình uống một hớp nhỏ: “Cay quá ạ.”
Viên Miêu cười: “Hôm nay Bình Bình làm cái gì?”
“Ba đưa con đi mua đồ ạ.”
“Mua cái gì?”
“Quần áo và đồ chơi ạ.’
“Bình Bình thích không?”
“Thích ạ. Mẹ, con cầm đồ chơi ra cho mẹ xem ạ.”
Bình Bình chạy đến phòng trẻ em, đem đồ chơi để trên thảm: “Mẹ, mẹ nhìn này, đây là đồ chơi mới ba mua cho con ạ.”
Viên Miêu hạ tay xuống, vừa định nói, Chư Nhất Hành ngồi xổm phía sau lưng Bình Bình, đưa tay ra nắm lấy tay Viên Miêu. Cô lùi lại, anh ta cũng không buông tay, ánh mắt sáng lên.
Bình Bình quay người lại tìm kiếm các bộ phận, phát hiện mình đang bị ba mẹ ôm ở giữa, bỗng nhiên vui vẻ nói to: “A, con bị người vây quanh.”
Thằng bé chu cái mông nhỏ của mình, tại chỗ vài vòng: “Con bị các người bao vây rồi.”
Sự phấn khích của trẻ em luôn không thể giải thích được. Bình Bình đứng thẳng dậy, sải hai bắp chân qua vòng tay họ, rồi lại bước vào, cười khúc khích.
Chư Nhất Hành nói: “Bình Bình rất vui vẻ sao?”
“Vâng.” Bình Bình lại nhảy vào, ngồi ở trên thảm: “Đúng vậy, ba mẹ của con đều ở đây mà, chuyện con hy vọng nhất, chính là ba, mẹ đều ở đây.”
Trái tim Viên Miêu đập rộn ràng, cô cảm thấy đau. Chư Nhất Hành càng dùng sức nắm chặt tay cô hơn: “Bình Bình thích, vậy thì cầu xin mẹ không đi, hãy ở lại.”
Ánh mắt cảnh cáo của Viên Miêu vừa định liếc qua, Bình Bình đã nhào tới, ôm cổ cô: “Mẹ, mẹ đừng đi, có được không ạ?”
Viên Miêu hất tay Chư Nhất Hành ra, ôm lấy Bình Bình, hôn thằng bé một cái: “Bình Bình tắm chưa? Mẹ đưa Bình Bình đi ngủ có được hay không?” Vừa nói liền đứng lên: “Tới đây, mẹ đưa Bình Bình đi tắm.”
Cô rất quen thuộc với ngôi nhà này, mọi thứ vẫn như trước, cô quen cửa quen chỗ, đưa Bình Bình đi tắm, rồi bế thằng bé lên giường.
“Mẹ, con muốn nghe một câu chuyện.”
“Được, mẹ đọc cho con.”
Viên Miêu mở sách ra, bắt đầu đọc với giọng trầm. Cô mải mê đọc sách, không phát hiện ra cánh cửa phía sau đã mở ra, Chư Nhất Hành đã đứng ở chỗ đó.
Viên Miêu nhìn ánh mắt Bình Bình từ từ nhắm lại, cho là thằng bé sắp ngủ, bỏ tay xuống, Bình Bình đột nhiên hỏi: “Mẹ, mặc dù mẹ không phải mẹ ruột của con, nhưng con rất thích mẹ.”
Lần thứ hai Viên Miêu cảm thấy đau lòng, cô nắm tay Bình Bình: “Ừ, mẹ cũng thích Bình Bình.”
“Mẹ, mẹ nói, mẹ ruột con cũng sẽ thích con như vậy đúng không?”
“Đúng vậy. Cô ấy thích con.”
Hai mắt của Bình Bình sáng ngời, “Mẹ, mẹ biết ạ?”
“Dĩ nhiên mẹ biết, Bình Bình thật đáng yêu.” Viên Miêu giả vờ thoải mái, sau đó hôn thằng bé một cái: “Ngủ đi nào.”
“Mẹ, mẹ nói, nếu như hỏi ba, ai là mẹ ruột của con, ba có tức giận không ạ?”
Viên Miêu chờ đợi các thứ, kiềm chế lại cảm xúc: “Không. Chú ấy là ba ruột của con, rất yêu con.”
Bình Bình cười thỏa mãn: “Vậy thì tốt ạ. một ngày nào đó con sẽ hỏi ba một chút.”
Viên Miêu cầm sách lên: “Mẹ kể truyện cho con tiếp.”
Thu xếp ổn thỏa xong chuyện của Bình Bình, Viên Miêu đi xuống tầng, Chư Nhất Hành ngồi một mình trên ghế salon, không biết đang suy nghĩ gì, thấy Viên Miêu đi xuống, ánh mắt của anh ta chuyển động, trầm mặc không nói gì.
Viên Miêu cầm áo khoác lên.
“Em đi đâu vậy?”
Mặt của Viên Miêu không cảm xúc: “Về nhà.”
“Không phải em đồng ý với Bình Bình muốn ở lại?”
Viên Miêu không nói lời nào, lúc đem áo khoác mặc vào, sờ thấy mảnh giấy trong túi, cô nhớ ra rồi, bước tới: “Đúng lúc, tôi cũng không cần gửi. Tần Nhất Phàm nói nếu tôi muốn từ chức phải nói cho anh biết trước, nhưng tôi cảm thấy, tốt hơn là nên trực tiếp đưa đơn từ chức cho anh.” Cô trực tiếp để lên trên bàn trà nhỏ, quay người muốn đi, lại để cho anh ta nắm chặt cổ tay.
“Chúng ta nói chuyện một chút?”
Viên Miêu đứng, cũng không nói gì, cũng không không nhúc nhích.
“Không uống chút nước mật ong gừng sao? Vào mùa đông, không phải em thích uống cái này sao?”
“Không uống,” Viên Miêu thẳng thừng nói: “uống nhiều rồi tức giận.”
Anh ta nhìn cô. Trong khoảnh khắc ấy Viên Miêu dường như thời gian cho tới bây giờ cũng không có trôi qua. Hoàn cảnh cũ, người cũng, mọi thứ cũng rất quen thuộc, cứ như làm lại của ngày xưa vậy.
“Tại sao lúc đó em phải giữ lại Bình Bình?”
Viên Miêu quay đầu đi chỗ khác: “Đó là con của tôi.”
Anh ta nhìn cô chằm chằm: “Thà đem thằng bé đưa đến viện mồ côi, cũng phải sinh thằng bé ra?”
Viên Miêu không nói.
“Giống như hôm nay vậy, em sợ Bình Bình biết em là mẹ ruột, cả đời cũng không dám để cho thằng bé biết?”
Viên Miêu không nghe được câu này nhất: “Vậy cũng là lỗi của anh.”
“Khi đó, bất kể là nhìn từ phương diện nào, em hẳn cũng nên bỏ thằng bé đi. Nhưng em lại giữ lại. Em nói, em không yêu anh?”
Tựa như chuyện bí ẩn nhất trong đáy lòng cô bị bại lộ, nhưng cô đã cố hết sức che giấu.
“Lúc đó chẳng qua là tháng quá lớn.”
Anh ta nhìn cô, không nặng không nhẹ nói: “Phải không?”
Cô nói: “Anh cho rằng là như thế nào?”
Anh ta đứng lên, đi ở trước mặt cô, cách rất gần, cảm nhận được hơi thở của cô, nhưng không có tiến lên một bước: “Anh cho rằng, là em yêu anh.”
Cô lùi về phía sau một bước, nhìn anh ta: “Không đời nào.”
Anh ta tiếp tục nhìn cô: “Không đời nào sao? Nếu không, tại sao em phải hận anh?”
“Tôi sớm đã không còn hận anh nữa, ở trong lòng tôi, anh đã chết, không thù không hận.”
Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, cho tới bây giờ không giống như anh ta của năm năm trước: “Năm đó để cho em nhờ người gửi lời, đẻ cho anh đi, anh không có đi. Anh không đi, là anh có lỗi với em, cho tới bây giờ anh không có phủ nhận, nhưng lúc ấy em, tại sao không để anh ta nói với anh, là em mang thai chứ? Nếu em thực sự chỉ là suy nghĩ cho đứa trẻ, em có thể nói với luật sư. Cho dù anh quên em, em cũng phải yêu cầu anh cấp tiền nuôi dưỡng chứ? Tại sao em lại không làm?”
Cô cúi đầu, không nói lời nào.
Anh ta nói tiếp: “Em nói, lúc ấy anh đối với em chỉ là tuyệt vọng. Vậy nếu lúc ấy em cảm thấy anh từ bỏ các người, giữ lại đứa bé, không phải sẽ chỉ để cho thằng bé chịu khổ sao?”
Chết lặng, hô hấp tựa như không thở.
“Cho dù, anh muốn vứt bỏ thằng bé thật, từ khi em sinh con ra, không nên giống như người bình thường vậy, không bắt anh phải có trách nhiệm với đứa trẻ sao? Tại sao em lại âm thầm đem thằng bé gửi tới viện mồ côi, cho tới bây giờ cũng không có đi tìm anh?”
“Hay là em có suy nghĩ gì mình cũng không dám thừa nhận?”
Viên Miêu bất giác run lên.
“Hoặc là em biết, quả thật nếu nói cho anh, anh sẽ không quan tâm đứa trẻ. Em hận anh, trong lòng, em sợ anh sẽ không quan tâm em, em sợ anh bởi vì đứa trẻ mà thương hại em?”
“Bởi vì tôi phải trừng phạt anh.” Viên Miêu hận làm cho anh ta bị kích động: “Tôi muốn để cho sau khi anh biết, hối hận không kịp.”
Những suy nghĩ ẩn sâu trong đáy lòng, ngày thường không có suy nghĩ này, cứ như vậy sống lại. Một khi sống lại, giống như một con rắn độc, ngẩng cao đầu bò xung quanh và nói ra những từ ngữ, cũng không có cách nào đối phó nữa.
Đôi mắt anh ta tập trung vào cô: “Thật ra thì chính em cũng biết, sẽ có một ngày anh trở lại tìm em, có đúng hay không? Ít nhất em cũng từng hy vọng như vậy? Em nói em cũng sẽ không yêu anh nữa, chẳng qua là em không dám thừa nhận mình yêu anh nữa?”
Trái tim Viên Miêu đập thình thịch, như thể niềm tin mà cô chưa từng nghi ngờ bỗng chốc sụp đổ.
“Nếu như không có Bình Bình, anh nghĩ rằng em vẫn hận anh, chỉ hận anh. Nhưng mà….” Anh ta không có nói tiếp.”
“Có phải anh định nói, tôi độc ác như vậy? Còn dám đem con trai ruột của mình ra tay độc ác như vậy?” Giọng của Viên Miêu run rẩy, nước mắt rơi xuống không nhận ra.
Chư Nhất Hành thở dài, trong giọng nói có chút chua xót: “Nếu chiến đấu với quỷ dữ quá lâu, bản thân cũng sẽ trở thành quỷ dữ; Nếu chăm chú nhìn vực sâu quá lâu, vực sâu cũng sẽ chăm chú nhìn lại mình. Em còn nhớ những lời này chứ?”