Trở về nhà như vậy, đối mặt với ngôi nhà cũ nát, Viên Miêu tỉnh dậy: Không cần biết tương lai thế nào, ưu tiên hàng đầu, vẫn là phải hoàn thiện bản thân. Rất nhanh, cô liền vùi đầu vào việc học của mình.
Kỳ thi của cô là một ngày thứ bảy cùng sáng chủ nhật. Sự sắp xếp này rất hợp lý, dường như để cô đặc biệt đón Bình Bình về nhà mà làm bài.
Kỳ thi thứ bảy rất thuận lợi, kỳ thi vào chủ nhật cô rất nắm chắc. Cô ra cửa thật sớm, buổi sáng cuối tuần, trên xe buýt không nhiều người. Viên Miêu tìm được chỗ ngồi xuống, lật xem sách một cái. Đi được nửa đường, chỉ cảm thấy thân xe lắc lư, ngẩng đầu lên, nghe thấy tài xế mở cửa xe, hướng sau hét lên: “Làm gì vậy? Anh không nhìn thấy à?”
Hành khách trên xe nghển cổ lên, truyền lại nhau, có tai nạn.
“Tài xế, có nghiêm trọng không?” Một hành khách hỏi.
“Không nghiêm trọng, chính là va chạm vào đuôi xe, các người ngồi xuống đi, sẽ không mất nhiều thời gian.”
Viên Miêu nhìn thời gian một chút, vẫn còn kịp. Chờ mười phút, cũng không thấy tài xế quay lại xe, hỏi những hành khách khác, nói là đang tranh luận.
Viên Miêu lo lắng, chen đến cửa kính xe nhìn lại, thấy Chư Nhất Hành đang ngồi ở đầu xe nhìn qua đây, trên tay cầm điếu thuốc. Viên Miêu trong lòng lệch một nhịp, cô liền nói: “Tôi muốn đi xuống.”
Nhân viên soát vé nói: “Đừng đi xuống, một lúc nữa liền đi.”
“Không, tôi muốn đi xuống, tôi phải đi xe khác.” Cô có cảm giác, Chư Nhất Hành đột nhiên xuất hiện không phải chuyện gì tốt.
Viên Miêu cầm túi lên, xuống xe. Xe đang chạy trên đường chính, Viên Miêu giật mình vì dòng xe cộ không ngớt trước mắt. Có một đoạn nghỉ, cô định chạy, bị người bắt: “Đi đâu?”
Cô giãy dụa: “Anh buông tôi ra.”
Chư Nhất Hành kéo cô lại xe của mình, hướng về phía tài xế xe buýt cười một tiếng, lấy ra một xấp tiền trong túi của anh ta nhét vào: “Tài xế, đồng ý yêu cầu của anh, cảm ơn.” Nói xong, liền đem Viên Miêu nhét vào trong xe, bật ổ khóa. Đúng lúc chiếc xe phía sau còn chưa đi tới, anh ta một tay bẻ lái, xe liền chạy đi.
“Chư Nhất Hành, anh đang làm gì vậy?”
Chư Nhất Hành không nói một lời nào.
“Chư Nhất Hành!”
“Đón tiếp con trai cô đi đi.”
Viên Miêu trong lòng loạn nhịp một chút: “Anh nói gì?”
“Tôi đã nói cô đừng hối hận, cô còn tưởng tôi đã nói như vậy sao?”
“Chư Nhất Hành, anh có ý gì?”
Chư Nhất Hành lấy ra một bản báo cáo từ trong hộp lưu trữ, ném ở trên người cô: “Cô tự xem đi.”
Ngẩng đầu lên là báo cáo xét nghiệm DNA (*), tay Viên Miêu cũng run run, cô run rẩy mấy lần, cũng không thể mở.
“Không dám nhìn?” Anh ta châm chọc. “Tôi đã sớm hỏi cô đứa bé kia là của ai.”
Viên Miêu quay đầu lại: “Anh muốn cái gì?”
“Tôi hỏi cô lại một lần nữa, đứa bé kia là của ai?”
“Không phải anh đã biết sao?”
“Tôi hỏi cô.”
“Là ——” cô nuốt nước bọt: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, đứa bé kia rốt cuộc là của ai?”
“Thằng bé là của tôi!”
“Bịch.” Tay của Chư Nhất Hành đập vào bảng điều khiển, tay lái bị lệch một cái, suýt chút nữa đã va vào vườn hoa giữa đường, khiến Viên Miêu sợ hãi hét lên.
“Cô thừa nhận, quả nhiên là cô.” Sắc mặt của Chư Nhất Hành trắng bệch: “Vậy cha của đứa bé đó là ai?”
Viên Miêu sững sờ. Cô liếc mắt nhìn bản báo cáo, chẳng lẽ nói, cái báo cáo này….
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình của thằng bé, tôi cũng biết, đứa bé này là của cô. Mỗi một viện mồ côi đều lưu trữ hàng ngàn mẫu ADN của các đứa trẻ, vừa làm mẫu ghép vào, ồ, quả nhiên là cô. Nói, đứa trẻ này là của ai?”
Trái tim của Viên Miêu được trở về, hóa ra chỉ như vậy.
Chư Nhất Hành nhìn đồng hồ một chút: “Còn mười lăm phút.”
Cô không định trả lời, cô cũng không tìm được câu trả lời.
Anh ta châm một điếu thuốc, rất nhanh bên trong buồng xe tràn ngập mùi thuốc lá, cô ho khan.
“Còn mười phút.”
“Còn năm phút.”
Viên Miêu ho khan, không muốn trả lời.
Anh ta nhìn đồng hồ mấy lần. Cuối cùng nói: “Viên Miêu, không phải tôi không cho cô cơ hội, bây giờ đã 9 giờ rưỡi, cô không thể vào được phòng thi.”
Viên Miêu chợt nhớ tới kế hoạch ban đầu của mình ngày hôm nay, cô cầm lấy điện thoại di động, sắc mặt tái nhợt: “Anh để cho tôi đi xuống.”
“9 giờ rưỡi, kỳ thi đã bắt đầu được nửa tiếng.”
“Anh để cho tôi đi xuống, anh để cho tôi đi xuống.”
Chư Nhất Hành kiên quyết ôm lấy cô: “Chính tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô đã từ bỏ nó.”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Bởi vì cô là vợ của Chư Nhất Hành.”
(Editor: Tự vả vào mặt vậy anh :)) )
“Năm năm trước, chúng ta sớm đã ly hôn, cũng sớm không có bất cứ quan hệ nào.”
“Vậy cô cũng là của tôi. Tôi đã sớm nói rồi, trừ phi tôi đồng ý, nếu không, cô muốn gặp người khác, đừng hòng. Nói, đứa trẻ đó rốt cuộc là của ai?”
Viên Miêu rất nóng nảy, mở miệng liền cắn anh ta. Chư Nhất Hành tránh khỏi người cô, đem hai cánh tay cô kéo ra phía sau lưng, một tay khởi động xe, sau đó buông cô ra, lái xe đi ra ngoài rất nhanh.
Viên Miêu lại vội vàng đứng lên: “Anh mở cửa, để tôi đi xuống.”
“Cô tỉnh lại đi. Hiện tại cô đi, cũng không vào được phòng thi.”
Viên Miêu khóc lớn: “Chư Nhất Hành, tôi hận anh, tại sao anh phải làm như vậy?”
“Tôi liền hỏi cô, rốt cuộc đứa trẻ thuộc về ai?”
Viên Miêu lắc đầu: “Anh đánh chết tôi đi. Chư Nhất Hành, tại sao anh phải ép buộc tôi thành bộ dạng này? Tôi đơn giản năm đó chính là yêu sai anh, tại sao? Tại sao?”
“Yêu sai thì phải yêu tới cùng, ai cho cô quyền rời đi? Tôi đã nói, cả đời này, sẽ dây dưa với cô tới cùng.”
Viên Miêu khóc không thành tiếng: “Chư Nhất Hành, anh bỏ qua cho tôi đi. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình, tôi không muốn hận anh, cũng không có sức lực để hận anh.”
“Tôi đã nói cô đừng lừa dối tôi, chính cô hết lần này đến lần khác tìm tới cái chết của chính mình.”
“Tôi không có lừa dối anh.”
“Cô nói dối!” Trong mắt Chư Nhất Hành lóe lên tia lửa:” Không nói dối tôi? Không phải cô nói muốn đem hộ khẩu của mình và đứa bé kia chuyển vào hộ khẩu của mẹ cô sao? Nói thề cô không dám lừa dối tôi. Muốn một ngôi nhà để an cư lạc nghiệp, cô biết hộ khẩu của mẹ cô thuộc về ai sao?”
Viên Miêu quên khóc.
Chư Nhất Hành khẽ cười: “Đúng vậy, tôi. Cái nhà đó, năm năm lần đầu tiên bán đấu giá, tôi đã mua. Mẹ cô năm đó vội vã rời đi, hộ khẩu nhà cô, đến nay vẫn còn nằm trong két của tôi. Viên Miêu, tôi đợi cô năm năm, chờ cô trở lại lấy nó, nhưng cô lại nói dối tôi.”
Viên Miêu đột nhiên xông lên: “Chư Nhất Hành, tôi bóp chết anh! Anh liền hận chúng tôi như vậy sao? Ngay cả nhà của ba mẹ tôi cũng dùng làm chiến tích?”
Nói về sức mạnh, vốn là Chư Nhất Hành lớn hơn. Nhưng Viên Miêu là mất đi lý trí, Chư Nhất Hành chẳng qua là ngăn cản không để cho chính mình bị thương, nhất thời cũng không phân biệt được. Giằng co rất lâu, Chư Nhất Hành nói: “Có phải cô rất muốn để cho mẹ của cô nhìn thấy tôi?”
Viên Miêu sững sờ, dừng tay lại.
Cô khóc không được nữa, mặt sưng vù, tóc cũng dính ở trên mặt. Trong lòng Chư Nhất Hành thở dài, cầm lên một chai nước: “Tự mình rửa mặt.”
Nhắc tới câu này, Viên Miêu lại sắp nổi điên lên rồi.
Chư Nhất Hành nói: “Viên Miêu, tại sao cô liền không muốn nói cho tôi đứa trẻ là con của ai?”
“Anh đừng ảo tưởng.” Cô cay đắng nhìn anh ta: “Tôi vĩnh viễn suốt đời sẽ không nói cho anh biết anh ta là ai. Thằng bé là của tôi, một mình tôi!”
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Yêu và hận là điều tốt nhất của đời người, nhưng cũng là chuyện khó khăn nhất.