Sáng ngày hôm sau, có người gõ cửa nhà Viên Miêu, Lôi Diệp mở cửa: “Là Nhược An sao?”
Tằng Nhược An cầm túi lớn và túi nhỏ đi vào, Bình Bình nhào tới: “Chú An.”
Lôi Diệp nhận đấy đồ mà Tằng Nhược An cầm đến, Tằng Nhược An đưa tay ra, sờ lên đầu của Bình Bình: “Sắc mặt của Bình Bình rất tốt, con đã khỏe hơn rồi.” Anh nhìn xung quanh: “Viên Miêu đâu rồi?”
“Con bé ra ngoài mua thức ăn rồi, nó vừa mới đi.” Lôi Diệp cười một cái, dẫn anh ấy vào nhà: “Cháu ngồi đi. Sao cháu tới không báo trước cho dì một tiếng, dì lúc này đang chuẩn bị dẫn Bình Bình ra ngoài chơi đây.”
Tằng Nhược An mở miệng một cái, sau đó cười nói: “Hôm đó cháu và Viên Miêu hỏi địa chỉ, chỉ mới vừa đến chỗ này, nhìn lên suy nghĩ, thấy không có người ở, cháu liền gọi điện thoại, xem ra vận may của cháu không tệ.”
Bình Bình mong đợi để đi xem món đồ chơi mới, Tằng Nhược An liền chủ động lấy ra: “Tới đây nào, Bình Bình.”
Bình Bình cũng chỉ là một cậu bé, đối với các loại đồ chơi như máy bay, tàu hỏa, súng ống, và những siêu nhân đều cảm thấy hứng thú. Tằng Nhược An vừa trò chuyện cùng Lôi Diệp, vừa nhìn Bình Bình chơi đồ chơi.
Một lúc sau, Viên Mieu mới trở về, mang theo thức ăn, vào đến cửa nhìn thấy Tằng Nhược An, liền nói: “Anh đến rồi à.”
“Mẹ, chú An lại mang cho con rất nhiều đồ chơi.”
Viên Miêu sờ đầu của Bình Bình một cái: “Chú An tốn tiền để mua, con không cảm ơn chú sao?”
Bình Bình giọng ngọt ngào nói: “Con cảm ơn chú An.”
Tằng Nhất An nhìn giống mặt một người nào đó, hương vị lẫn lộn, chỉ là không có phần ngọt ngào.
Lôi Diệp cầm lấy thức ăn: “Mẹ đi nấu đồ ăn, con nói chuyện cùng Nhược An một chút.”
Viên Miêu cũng không có buông tay ra: “Không cần đâu ạ, mẹ nghỉ ngơi một lát, con sẽ nấu, nấu món thật đơn giản, một lát là xong.” Vừa nói, Viên Miêu vừa đi vào phòng bếp.
Cô từng xào cải xanh, ngược lại lúc đó có cho thêm ít cá, nhưng ngược lại khẩu phần ít, ba người ăn cũng không hết. Ba món và một món canh bưng lên bàn, Bình Bình không quan tâm đến việc ăn sáng, Lôi Diệp đã nhìn ra.
“Viên Miêu, con làm ít thức ăn hơn sao?”
“Ít hơn?”
Tằng Nhược An nói: “Không sao, buổi sáng cháu đã ăn rồi, cũng không ăn nhiều lắm.”
Lôi Diệp tự vào phòng bếp, lại đi làm thức ăn. Viên Miêu trông có vẻ thoải mái, lấy cơm cho Bình Bình, nhìn Bình Bình ăn cơm, không nói chuyện với Tằng Nhược An. Lôi Diệp bê một đĩa ớt xanh xào thịt ra: “Nhược An, nhà chúng ta ăn cơm rất đơn giản, cháu cứ ăn đi.”
Tằng Nhược An vội vàng nghiêng người: “Dì, thật ra buổi sáng cháu đã ăn cơm rồi, cháu cũng có nói qua với Viên Miêu, làm phiền cô quá.”
Bữa ăn rất yên lặng. Ăn xong, Lôi Diệp chủ động đi rửa bát, Viên Miêu đứng lên: “Vậy cũng được, con đi dỗ Bình Bình ngủ trưa.” Nói xong, cũng không có hỏi Tằng Nhược An, liền dẫn Bình Bình vào phòng ngủ. Bình Bình ngược lại không vui: “Mẹ, chú An vẫn đang ở đây.”
Viên Miêu dường như mới nhớ ra: “À, đúng rồi, Nhược An, anh ngồi xuống một chút, tôi đưa Bình Bình đi ngủ trưa.”
Tằng Nhược An đồng ý, ngồi ở trên ghế sa lon đơn giản, Lôi Diệp đi tới mở ti vi cho anh: “Xin lỗi, điều kiện nhà chúng tôi quả là có hạn, cháu xem tạm ti vi nhé.”
Tằng Nhược An đứng lên nói mấy câu khách sáo, nhìn màn hình ti vi, cho đến lúc Lôi Diệp rửa bát đi ra, Viên Miêu vẫn còn ở trong phòng ngủ. Lôi Diệp đi qua liền kêu cô.
Viên Miêu lạnh lùng đáp: “Bình Bình vừa mới ngủ, mẹ đi trước đi, một lúc nữa con sẽ ra.”
Lôi Diệp nhìn cô cảnh cáo một cái, mình về phòng khách trước, một lúc sau, Viên Miêu đi ra.
“Xin lỗi anh Nhược An, mấy ngày nay tôi hơi mệt, vừa mới dỗ Bình Bình ngủ, kết quả tôi lại ngủ trước thằng bé.”
Tằng Nhược An đứng lên: “Có phải không? Anh nhìn em cũng thật mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi. Không thiếu lúc anh đến thăm em, anh còn có chút chuyện khác, anh về trước nhé.”
Lôi Diệp tức giận nhìn Viên Miêu: “Cháu ngồi đây một lát nữa đi, không phải cháu mới đến sao? Một lúc nữa Bình Bình ngủ dậy, nhất định sẽ nháo lên tìm cháu đó.”
Tằng Nhược An cười nói: “Không được, dì à, cháu còn có chuyện khác nữa. Cũng chính là tiện đường muốn tới xem Bình Bình một chút, nhìn xem thằng bé bình phục hay chưa.” Lại quay người qua chỗ Viên Miêu nói: “Em nhớ cho Bình Bình đến bệnh viện kiểm tra lại, dù sao thì đó cũng là một ca phẫu thuật lớn.”
Viên Miêu đồng ý, Lôi Diệp nói: “Nhược An, dì không đi nổi nữa, để Viên Miêu tiễn cháu ra ngoài.”
Tằng Nhược An nói: “Không cần phải tiễn cháu đâu ạ.”
Lôi Diệp nói: “Chỗ đó có thể không cần tiễn chứ? Cháu bận bịu giúp chúng ta nhiều như vậy, vì vậy dì phải tiễn cháu. Nhưng chân của dì không được tốt, để Viên Miêu đưa cháu đi.”
Viên Miêu cầm chìa khóa lên: “Đi thôi.”
Hai người vừa ra khỏi nhà, chính là thời gian ngủ trưa, khắp nơi ngược lại rất yên tĩnh, Tằng Nhược An lấy từ trong túi ra hai hộp thuốc: “Ngày hôm qua nghe điện thoại, cảm thấy em giống như bị cảm, anh cho em ít thuốc.”
Viên Miêu cúi đầu nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
Tằng Nhược An nói: “Viên Miêu, anh có thể hỏi có chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
“Buổi sáng ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh vẫn tốt, bây giờ có chuyện gì vậy?”
Viên Miêu quay đầu đi chỗ khác:”Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Anh suy nghĩ nhiều sao? Miêu Miêu, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, là anh suy nghĩ nhiều sao?”
Viên Miêu không nói gì.
“Hay là, Chư Nhất Hành lại nói cái gì?”
Viên Miêu có chút kích động: “Không cần anh ta nói gì, Nhược An, anh biết rõ chuyện gì xảy ra đêm hôm đó giữa tôi và anh ta phải không?”
“Anh….” Tằng Nhược An há miệng: “Nhưng mà, chuyện đó thì sao?”
“Anh không cảm thấy tôi là đồ hạ tiện sao?”
“Anh…” Tằng Nhược An thở dài: “Cái tính kia của Chư Nhất Hành…. Thật ra thì có lúc anh nhìn thật sự không hiểu cậu ta đang suy nghĩ gì, giống như hôm đó làm cho Nhược Cẩm khó chịu và xấu hổ như vậy, như muốn trừng phạt em ấy, nhưng anh lại không biết vì sao.”
“Chư Nhất Hành nói với tôi, năm đó không phải là anh ta báo cảnh sát, ngừi báo cảnh sát là Nhược Cẩm, hơn nữa lúc đó mẹ của anh đang ở phòng công tố vào lúc đó.”
Sắc mặt Tằng Nhược An tái nhợt: “Viên Miêu, em không nên nghe cậu ta nói bừa.”
“Là nói bừa sao?”
“Nhược Cẩm không giống như em nghĩ đâu, chẳng qua khi đó em ấy còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Em biết đấy, em ấy luon tỏ ra ương ngạnh.”
Viên Miêu tự cười giễu một tiếng: “Các người đều không cần căng thẳng, đối với tôi mà nói, lửa là do tôi châm, lỗi do tôi tự mình chịu, tôi cũng không trách ai. Giống như Chư Nhất Hành nói, ba của tôi hại ba anh ta, anh ta muốn trả thù, tôi cũng không trách.”
“Miêu Miêu….”
“Tôi không trách các người, nhưng tôi cũng không muốn gặp lại các người.”
“Miêu Miêu!”
“Thật ra tôi đối với mọi người đều không có ác ý gì, có lẽ khởi đầu của sự trả thù chính là sự tranh chấp giữa bố tôi và bố của anh ta, hơn nữa, bố tôi yêu tôi, tôi cùng mẹ tôi đều cho rằng anh ta là người tốt, không thể làm chuyện xấu. Nhưng Chư Nhất Hành không cần thiết phải nghĩ ra lý do gì, đi hãm hại ba của tôi.” Viên Mieu nói tới chỗ này, giọng nói có phần run run. Ngay cả những năm tháng ở trong tù, cô cũng nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng nếu thật sự muốn nói ra, cô vẫn cảm thấy khó tránh khỏi có một vết thương đau xé lòng: “Vì chuyện này xảy ra, tôi chỉ là một người bị liên lụy, ai bảo tôi là con gái của bố tôi, tôi cũng không trách, cũng không trách số phận. Khi vận mệnh đến, cứ tự nhiên mà chấp nhận.”
“Miêu Miêu.”
“Tôi rất cảm ơn anh đã bằng lòng giúp tôi, vì bất cứ lý do hay nguyên nhân gì, anh cũng không để ý.” Cô ngừng lại: “Năm đó tại sao anh phải mời luật sự giúp tôi? Tóm lại, dù sao tôi vẫn từ chối anh.”
“Miêu Miêu!”
“Cảm ơn anh bây giờ vẫn còn đang nhớ tới tôi, sau này xin anh đừng tới đây.” Viên Miêu nói xong, xoay người đi lên tầng. Mới vào nhà, Lôi Diệp mới từ cửa sổ đi ra.
“Con nói gì với Tằng Nhược An vậy?”
Viên Miêu không nói gì.
Lôi Diệp nói: “Cậu ấy ngày hôm qua có nói với con hôm nay muốn tới thăm chúng ta có phải không? Con cố tình không nói cho mẹ, còn bản thân cũng để ý thời gian trốn ra ngoài.”
Viên Miêu rất bình tĩnh: “Chỉ cần mẹ đoán được là được.”
“Tại sao?”
“Con không muốn dính líu gì tới người ở trong quá khứ.”
“Viên Miêu, không phải mẹ nói với con, bây giờ còn có người quan tâm đối xử tốt với chúng ta, không có nhiều, con đừng nên không biết phải trái.”
Viên Miêu không nói lời nào, đổi giày chuẩn bị vào phòng ngủ.
Lôi Diệp nói: “Viên Miêu, con thật sự không muốn thích buông thả. Nhược An là người tốt, năm đó cậu ấy đến tìm mẹ, cầu xin mẹ, nhất định phải nghĩ cách để mời luật sư giúp cho con, có thể con không nghe thuyết phục, thậm chí đã bị ép chết, Miêu Miêu, mẹ thật sự không hiểu, năm đó tại sao con lại làm như vậy? Hãy nhìn về bây giờ. Năm đó nếu như con chịu nghe lời khuyên chịu sự giúp đỡ của luật sư, có lễ hôm nay sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất con không phải ngồi tù.”
Viên Miêu quay đầu lại: “Cái gì? Mẹ cũng chê con từng ngồi tù sao?”
“Không phải, Miêu Miêu, mẹ không có ý đó, chẳng qua là….”
Viên Miêu đi vào phòng ngủ.
Nhớ lại đã là một trăm năm tuổi. Sự thật cuối cùng cũng đã giáng cho cô một cái tát đau đớn, anh ta không yêu cô, một chút xíu cũng không có yêu cô, dù là chứng kiến cảnh gia đình cô tan vỡ, nhìn thấy cô đi tù, anh ta vẫn không rung động chút nào. Cô yêu sai người rồi, rốt cuộc cái giá phải trả thật sự quá đắt.
Bình Bình là ánh sáng cuộc đời còn lại của cô, vì Bình Bình, cô sẵn sàng cho đi bất cứ điều gì. Bởi vì năm đó, nếu như không phải là phát hiện ra có thai thằng bé, có lẽ cô đã sớm tìm đến cái chết. Cũng bởi vì có Bình Bình, cô mới dần dần cởi mở hơn, quyết định rũ bỏ mọi ân oán trong quá khứ, và yên tâm nuôi dưỡng Bình Bình.