Vẻ mặt Tưởng Mộ Thừa y như bánh đa nhúng nước, người phụ nữ của anh gọi anh là cậu Tư sao?
Còn chuyện nào vô lý hơn chuyện này không?
Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng ra lệnh cho Thẩm Lăng: “Cháu bỏ tay ra!”
Nếu Tô Vận không muốn giới thiệu thân phận của mình thì anh sẽ nói rõ ràng với Thẩm Lăng.
Nhưng không chờ anh kịp mở miệng, Thẩm Lăng đã nói: “Cậu Tư, đây là bạn gái cũ của cháu, Tô Vận.” Gọi cô là bạn gái cũ cũng chẳng có gì không ổn.
Tô Vận quẫn bách gọi tên anh cảnh cáo: “Thẩm Lăng, đừng nói đùa nữa!”
Trò đùa này không chơi được, nhất là khi giữa Thẩm Lăng và Tưởng Mộ Thừa là quan hệ cậu – cháu.
Vẻ mặt Thẩm Lăng nghiêm túc: “Không sao đâu, Tô Vận, anh không ngại người ta biết em là người phụ nữ anh thích.”
Anh hơi im lặng, có thể thấy được sự do dự trong nét mặt của anh, nhưng cuối cùng cũng phun ra: “Mấy năm nay anh không biết lý do em chia tay anh là gì, rõ ràng anh so với Phó Minh…”
“Không hề kém cạnh ai mà em cứ nhất quyết chia tay.” Nói xong, trong ánh mắt lộ rõ vẻ buồn bã bất lực.
“Vừa rồi ở dưới lầu anh đã hiểu rồi, em sợ đi cùng anh sẽ xấu hổ, sợ bạn bè anh cười nhạo anh, nên em mới chia tay anh, đúng không?”
Tô Vận híp mắt, sao anh không đi làm diễn viên nhỉ, kĩ năng thượng thừa thế này mà lại dùng với cô đúng là lãng phí.
Thẩm Lăng nhìn vào mắt Tô Vận rồi nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Cậu anh cũng không phải người để ý những người thích bợ đỡ, cậu ấy sẽ không quan tâm việc em mặc đồ rẻ tiền mà ngồi ăn với cậu ấy đâu. Đừng cảm thấy áp lực.”
Kết quả là, thế giới đều yên lặng.
Tô Vận cảm thấy da đầu tê dại, ngón tay bắt đầu lạnh toát, vốn dĩ cô muốn giải thích cho Tưởng Mộ Thừa rằng cô và Thẩm Lăng chỉ là bạn, bây giờ có mười cái miệng cũng không thể nói rõ nữa rồi.
Hạ Kiều sững sờ, đây là cậu cháu cùng thích một người sao? Cô lại lén lút liếc nhìn Tưởng Mộ Thừa, cả người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Thẩm Lăng ấn Tô Vận ngồi bên cạnh Hạ Kiều, còn mình ngồi cạnh Tưởng Mộ Thừa, quay qua hỏi anh: “Cậu có phiền ghép bàn không? Nếu hai người cần nói chuyện bí mật gì thì cháu với Tô Vận sẽ đổi bàn khác.”
Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng nói: “Không cần!”
Hạ Kiều thấy Tô Vận cũng không giải thích gì, xem ra là thật, cô ta dần hiểu ra, trong lòng vui vẻ không thôi.
Cười hỏi Thẩm Lăng: “Anh Ba, anh có bạn gái cũ xinh đẹp như vậy từ khi nào vậy, em chưa từng nghe nha.”
Khi nói chuyện, lại dừng ánh mắt trên người Tưởng Mộ Thừa: “Anh Tư, anh biết không?”
Tô Vận nghe được trong lời nói của Hạ Kiều có kim, lòng lập tức lạnh đi, Hạ Kiều biết rõ quan hệ hiện tại của cô và Tưởng Mộ Thừa, có cần phải đi theo cô như thế này không?
Ánh mắt Tưởng Mộ Thừa không hề rời khỏi Tô Vận, quá khứ của cô có bao nhiêu phần anh không biết?
Thẩm Lăng nhướn mày nhìn Hạ Kiều, giọng nói thản nhiên: “Tôi nhớ hình như tôi không quen tiểu thư Hạ.”
Hạ Kiều: “…”
Trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, đúng là cái nết y như Tưởng Mộ Thừa, chưa bao giờ quan tâm đến mặt mũi người khác.
Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện xảy ra khi nào?” Lời này là nói với Thẩm Lăng, nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn Tô Vận.
Thẩm Lăng và Tô Vận là quan hệ nam nữ, chuyện từ khi nào, sao anh không biết gì cả. Anh chưa bao giờ nghĩ mình và Thẩm Lăng lại cùng yêu một người phụ nữ.
Thẩm Lăng lấy khăn ướt lau tay, nói: “Chắc trí nhớ cậu không tốt, ba năm trước cháu đã nhờ cậu thu xếp cho một người vào bênh viện làm việc, người đó chính là Tô Vận. Năm năm trước, lúc cháu đi mua nhà ở thành phố C, lúc đó cậu còn mắng cháu là có bênh, căn nhà đó là nhà của Tô Vận.”
Nói xong, anh quay sang nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Cậu nhớ rồi chứ?”
Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng rời mắt khỏi Tô Vận mà nhìn Thẩm Lăng như muốn nhìn thấu anh, hoá ra là nó mua nhà, chẳng trách đồ đạc trong nhà lại không đổi.
Nói như vậy, nó đã quen Tô Vận từ năm năm trước.
Tô Vận cũng nhìn Thẩm Lăng, ngoại trừ sửng sốt thì là cảm động. Hóa ra trong lúc cô tuyệt vọng, là Thẩm Lăng đã mua căn nhà của cô, cao hơn giá thị trường những mười vạn nhân dân tệ, năm nay cô quay về muốn mua lại căn nhà, người chủ vẫn sẵn sàng đồng ý.
Sau khi mợ dọn vào, rất vui vẻ gọi cho cô nói trong phòng rất sạch sẽ, vẫn là dáng vẻ như khi bọn họ rời đi.
Lúc đó việc mua bán gấp quá, cậu đang ở trong trại tạm giam, em gái ở… Mợ đang được cấp cứu trong bệnh viện, bà ngoại lại qua đời, cuộc sống hỗn loạn, cô không còn sức để dọn dẹp nhà cửa, mọi thứ đều để lại bên trong.
Sau khi mọi chuyện ổn định trở lại, cũng đã hai năm sau, cô cũng không nghĩ tới việc tìm lại những thứ đó, dù sao cũng không ai có nghĩa vụ giữ lại những đồ vật cũ đó giúp họ.
Nhưng Thẩm Lăng đã dùng cách này để giữ lại những kỷ niệm cho gia đình cô.
Tưởng Mộ Thừa nhìn Tô Vận một lần nữa, phát hiện cô đang chăm chú nhìn Thẩm Lăng với ánh mắt thâm tình, như thể không có ai trên thế giới này lọt vào mắt cô, kể cả anh.
Anh luôn cho rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng có quá nhiều thứ đi chệch hướng, trong đó có cả tình cảm của cô.
Đột nhiên Thẩm Lăng hỏi Hạ Kiều: “Không phải chị với anh Tư chia tay rồi sao, hai người đang bàn chuyện công việc hả?”
Hạ Kiều hơi giật mình, lập tức cười cười, mơ hồ nhấn mạnh: “Ai quy định sau khi chia tay không thể cùng nhau ăn cơm?”
Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng liếc Hạ Kiều một cái, nói: “Nói chuyện làm ăn.”
Bầu không khí xấu hổ càng lúc càng trở nên áp lực, Tô Vận cảm thấy mình ngồi không được, liền lấy cớ đi toilet rời đi.
Tưởng Mộ Thừa cũng muốn đi ra ngoài: “Cho cậu ra!”
Nhưng Thẩm Lăng ngồi bất động như thể anh không nghe thấy.
Hạ Kiều không dám nói nữa mà im lặng quan sát phản ứng của Tưởng Mộ Thừa.
Nếu cô đoán không sai, chiếc túi phiên bản giới hạn trong tay Tô Vận là do Thẩm Lăng tặng, vừa rồi Tưởng Mộ Thừa suýt nữa làm thủng một lỗ trên chiếc túi.
Tưởng Mộ Thừa sao có thể chịu đựng được việc người phụ nữ của mình nhận quà của người đàn ông khác chứ, lại còn là bạn trai cũ tặng.
Cô ta đang đoán xem Tưởng Mộ Thừa sẽ làm gì tiếp theo?
Chia tay với Tô Vận?
Chắc cũng không lâu nữa đâu.
Ai mà chịu được việc người phụ nữ của mình lại là bạn gái cũ của cháu ruột mình, trong lòng anh phải luống cuống đến mức nào, nhất là đối với người thích sạch sẽ lại coi trọng tình thân như Tưởng Mộ Thừa, chính là tra tấn.
Hạ Kiều nhìn về phía toilet, vẫn chưa thấy Tô Vận đi ra, cô ta đứng dậy: “Em đi nhìn xem bác sĩ Tô.”
Thẩm Lăng nhìn thấy Hạ Kiều rời đi, vội quay mặt nói với Tưởng Mộ Thừa: “Cháu với Tô Vận cũng có chuyện cần bàn, chuyện công việc. Vậy nên chúng cháu mới đến đây ăn tối dưới ánh nến.”
Ánh mắt Thẩm Lăng cùng Tưởng Mộ Thừa chạm nhau: “Cậu có cần phải nhìn cháu thế này không, cậu bàn công chuyện với bạn gái cũ được, cháu thì không à?”
Tưởng Mộ Thừa mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, Thẩm Lăng giả ngu, không hỏi anh tức giận việc gì, bình thản nói tiếp: “Tuy rằng cháu với Tô Vận chia tay, nhưng cả hai không cãi nhau nhiều, gần đây cháu có mua một bệnh viện tư nhân, sinh nhật năm sau cháu sẽ tặng cho cô ấy như quà sinh nhật.”
Tưởng Mộ Thừa cầm ly trên bàn uống mấy ngụm nước, sau đó đặt ly xuống, nước văng ra ngoài.
Thẩm Lăng cười nói: “Cậu đừng tức giận, cháu biết làm như vậy không hay lắm, nhưng không phải cậu với Hạ Kiều cũng như vậy sao? Sau khi chia tay còn lập văn phòng luật cho cô ta. Cậu là cậu cháu, cháu như vậy chắc chắn là di truyền từ cậu, cậu nên vui vẻ mới đúng, đừng làm mặt cứng nhắc thế chứ, coi như cháu nợ cậu ha!”
Tưởng Mộ Thừa khó chịu nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, cứ cảm thấy trong lời nói của anh đang bóng gió gì đó.
Bên trong toilet, Tô Vận ngẩn người nhìn gương, Hạ Kiều đi tới, nhìn cô trong gương: “Không ngờ bác sĩ Tô lại có năng lực chơi đùa với cả anh Ba lẫn anh Tư.”
Tô Vận theo bản năng đáp lại lời gây sự của Hạ Kiều: “Tiểu thư Hạ khen sai rồi, tôi kém xa so với cô, kỹ năng diễn xuất của tiểu thư Hạ đã đạt đến mức hoàn mỹ, đến cả em gái Tô Nịnh Nịnh của tôi cũng phải hít khói của cô.”
Sắc mặt Hạ Kiều hơi thay đổi, sau đó nở nụ cười: “Tôi thật sự không hiểu ý của cô.”
“Cô cứ coi như tôi đàn gảy tai trâu là được.”
“Cô…” Hạ Kiều kìm lại không mắng người, nhưng không thể chịu nổi: “Anh Tư có nằm mơ cũng không ngờ cô có bản lĩnh như vậy, vừa leo xuống giường cháu trai anh ấy đã leo ngay lên giường anh ấy.”
Tô Vận cười giễu cợt: “Cô nhìn Tưởng Mộ Thừa ghen với tôi có phải đã ghen đến mức phát điên rồi không?”
Hạ Kiều vô thức siết chặt ngón tay, nhưng vẫn duy trì nụ cười tự mãn: ” Tôi đã nói Tưởng Mộ Thừa là ân nhân của tôi, đã trải qua rồi, tôi sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào bức tường đó lần nữa đâu. Bác sĩ Tô, cô đang lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử sao?”
Tô Vận vặn vòi nước, bắt đầu rửa tay: “Tôi chưa bao giờ nói tôi là quân tử, nhưng thật ra có một số người, rõ ràng là tiểu nhân, không nên giả bộ làm quân tử. Hôm đó trước cửa nhà hàng, không phải cô đã quên đi sự khiêu khích tiểu nhân của mình rồi chứ?”
Hạ Kiều giải thích: “Cô đổ oan cho tôi rồi, tôi chỉ không muốn anh Tư khó chịu mà thôi!”
Tô Vận hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Sao cô biết anh ấy khó chịu? Chẳng qua bởi vì anh ấy hôn tôi trên đường, cô mới khó chịu!”
Hạ Kiều bị nói đến á khẩu, cô ta không muốn thừa nhận hành động của mình hôm đó là do tính chiếm hữu của mình với Tưởng Mộ Thừa, nhưng trong sâu thẳm cô ta không thể phủ nhận câu nói của Tô Vận.
Tô Vận tắt vòi nước, quay mặt nhìn Hạ Kiều.
Đợi hai giây mới nói: “Lúc cô đến bệnh viện tìm tôi, nhìn thì có vẻ như cô đang kể hết những chuyện đau buồn trong quá khứ của mình cho tôi nghe, nhưng thật ra cô đang khoe Tưởng Mộ Thừa đối xử với cô tốt thế nào, tin tưởng cô thế nào, tin đến mức thà làm tôi không vui cũng muốn giao vụ án này cho cô.”
“Mục đích thực sự của cô là khiến tôi cảm thấy không thoải mái, không phải để cho cái gọi là công việc được tiến hành suôn sẻ. Hiện tại tôi khá tò mò, Tưởng Mộ Thừa mắng cô bao nhiêu lần rồi?”
Nếu không phải nhờ phản ứng của Hạ Kiều tối nay, cô thật sự tin mục đích của Hạ Kiều khi đến bệnh viện tìm cô, nghĩ rằng Hạ Kiều đều là vì công việc.
Thật đáng buồn khi thấy rằng mọi thứ chỉ là vẻ bề ngoài.
Cô cực kỳ không muốn nghĩ xấu về những người xung quanh mình, cho dù đã trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng trước đây, cô vẫn muốn tin rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Giống như Điền Điềm, giống như Thẩm Lăng, còn có Triệu Tinh và Lâm Việt.
Phải một lúc lâu sau, Hạ Kiều mới hoàn hồn lại, nhưng sau đó cô ta gượng cười cười: “Bác sĩ Tô, vậy thì cô đã xử sai tôi rồi, đó là lần đầu tiên tôi nói với người khác về những quá khứ đen tối của mình, tôi cần gì phải lấy những vết sẹo của mình để khoe khoang với người khác chứ?”
“Câu này phải hỏi chính cô.” Tô Vận bóp một ít nước rửa tay, xoa lên mu bàn tay.
Cô không biết Hạ Kiều giành được sự tin tưởng của Tưởng Mộ Thừa như thế nào, có lẽ chuyện gì cũng giả vờ không sao cả, thể hiện cô ta không có bất kỳ suy nghĩ nào khác về anh.
Sau khi Tô Vận rửa tay thì đặt tay xuống dưới máy sấy tay, nhìn Hạ Kiều nói tiếp: ” Tôi không quan tâm cô đang nghĩ gì về Tưởng Mộ Thừa, là không cam lòng cũng được, ủ mưu đã lâu cũng không sao.”
Cô dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nói một điều, bây giờ Tưởng Mộ Thừa là người đàn ông của tôi. Cô lo làm tốt công việc của mình đi, đừng có vờ lấy chuyện công việc để nói những chuyện khác, tôi rất chán ghét những việc như vậy!”
Hạ Kiều đột nhiên nói: “Đàn ông của cô? Sau này có phải hay không chưa biết được đâu. Có thể cô không biết, anh Tư có bệnh sạch sẽ, cũng không đụng vào phụ nữ của anh em, huống hồ cô còn là bạn gái cũ của Thẩm Lăng, cô nói xem trong lòng anh ấy đang nghĩ thế nào? Chắc thấy mình như đớp phải ruồi rồi.”
Tô Vận lấy cây son trong túi ra thoa lên, nhẹ giọng nói: “Tưởng Mộ Thừa bây giờ phải ghen tị, hận Thẩm Lăng đã biết tôi từ lâu.”
Cô cất son môi đi, nhìn Hạ Kiều: “Tưởng Mộ Thừa có thói quen sạch sẽ, nhưng nhìn thấy tôi anh ấy lại không cầm lòng được. Cô nghĩ anh ấy buồn sao!”
Nói xong cô xách túi bước ra khỏi toilet.
Đi được vài bước, Tô Vận lại quay lại, lắc lắc chiếc túi trong tay: “Cái này là do Thẩm Lăng tặng tôi, lúc trước tôi còn do dự không dám nhận, nhưng bây giờ tôi đã quyết định, tôi không những nhận chiếc túi này mà còn phải dùng nó mỗi ngày.”
Hạ Kiều nhìn cô chằm chằm như một kẻ điên.
Tô Vận cười: ” Lúc đi mua sắm, tôi phải nhờ Tưởng Mộ Thừa xách giúp tôi cái túi này mới được.”
Hạ Kiều không thể nhịn được nữa: “Cô bị điên rồi!” Đúng vậy, chỉ có người điên mới ảo tưởng như vậy, một kẻ điên, đơn giản là một kẻ điên.
Tô Vận vẫn cười, nhướn mày rồi xoay người rời đi.