Sau khi tìm được mấu chốt, điều ta lo lắng là phải làm thế nào bây giờ.
Hoàng Thượng đã ban tặng bình phong, tất nhiên không dễ dàng động đến, càng không thể tùy tiện tặng người khác. Quan trọng nhất, vật ấy ẩn giấu ở đâu trong tấm bình phong này?
Ta suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng quyết định đến thử vận may tại cung của Thục phi.
“Tống mỹ nhân, ở chỗ Hoàng Hậu nhìn chưa chán, giờ lại sang đây ngắm tiếp Thục phi nương nương ư?”
Ngô chiêu nghi thấy ta đứng ngắm tấm bình phong, bèn cất lời.
“Chiêu nghi tỷ tỷ, Thục phi nương nương đang thử y phục, ta ở đây chỉ ngắm tạm thôi.” Ta cúi mình hành lễ rồi nhẹ giọng đáp.
“Đây là son mới ta vừa chế ra, đặc biệt chọn màu hồng đào hợp với tỷ tỷ. Tỷ tỷ có muốn thử một chút không?”
Ta mở chiếc hộp phấn đã chuẩn bị sẵn.
“Đồ thô kệch thế này mà ngươi dám mang đến trước mặt ta! Mau cất đi!”
Dù vậy, ta vẫn cứ tiến lại gần Ngô chiêu nghi.
“Ta bảo ngươi cất đi, không nghe thấy sao?”
*Chát!*
Nàng đánh vào mu bàn tay ta. Ta thuận đà làm hộp phấn rơi ngay trước tấm bình phong.
“Láo xược!”
Ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu liên tục: “Xin nương nương thứ tội, là thần thiếp vô ý làm rơi hộp phấn, bẩn đến tấm bình phong Hoàng Thượng ban tặng!”
“Ngô chiêu nghi!” Thục phi nghiêm mặt quát, “Ngươi nghĩ ta mù hay sao!”
“Son môi Tống mỹ nhân chế ra, ta còn dùng được, sao ngươi lại không? Lại dám làm bẩn bảo vật của Hoàng Thượng! Ngươi muốn c.h.ế.t sao?” Thục phi càng nói càng lớn tiếng, khiến Ngô chiêu nghi run sợ, quỳ gối trên đất.
“Thục phi nương nương bớt giận. Son này làm từ hoa tươi, dính lên bình phong thì chỉ cần rửa sạch sẽ không tổn hại gì. Xin nương nương giao cho thần thiếp, thần thiếp đảm bảo không làm hỏng ngự tứ chi vật.”
“Phải, đúng rồi! Tống mỹ nhân có cách!” Ngô chiêu nghi gật đầu lia lịa.
“Không làm hỏng thật chứ?” Thục phi hỏi.
“Nương nương cứ yên tâm.” Ta đáp lời.
“Bình phong này không dễ di chuyển. Ngươi ở đây rửa sạch cho cẩn thận. Khi xong, ta sẽ cho người chuyển đến nơi yên tĩnh hơn.” Thục phi dặn dò.
“Vâng.”
Ta cúi đầu, chỉ cần có thể tiếp cận tấm bình phong này, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Bình phong vẽ cảnh hoa cúc dưới giàn hoa, ta cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng. Không có chỗ nào bí mật, cũng không thấy dấu hiệu gì khả nghi.
Chỉ còn lại những sợi tơ trên đó.
Có thể tơ sợi này đã ngấm độc, nhưng nếu không thể cắt một mẩu đưa cho thái y kiểm tra, chỉ sợ không phát hiện được gì.
Ta không quá kỳ vọng sẽ tìm ra bằng chứng rõ ràng, chỉ cẩn thận lau sạch tấm bình phong với nước, để xem có thể làm trôi đi chút gì dính trên tơ sợi.
Sau khi lau ba lượt, ta dùng khăn lau thêm một lần nữa.
Chỉ có thể thử như vậy.
“Thục phi nương nương, xin nương nương đừng báo việc này cho Hoàng Thượng, kẻo bị trách phạt.” Lau xong, ta trở lại điện trước, cúi người xin tha.
“Tất nhiên.” Thục phi gật đầu, “Ngô chiêu nghi, ta cũng mệt rồi, ngươi về đi.”
“Thục phi nương nương, thần thiếp xin cáo từ, lần sau lại đến thỉnh an.” Ngô chiêu nghi cúi nhìn tấm bình phong đã sạch sẽ, thở phào nhẹ nhõm rồi lảo đảo rời đi.
Đợi Ngô chiêu nghi rời khỏi, Thục phi mới chậm rãi nói: “Ngô chiêu nghi đúng là ngốc nghếch, ngươi đừng chấp nhặt với nàng.”
Ta cúi đầu, đáp nhẹ: “Chiêu nghi tỷ tỷ thẳng thắn, tính tình khiến ta rất ngưỡng mộ. Nàng và nương nương tình thâm nghĩa trọng, thấy ta gần gũi với nương nương tất nhiên không vui.”
“Ừm. Ngươi cũng về đi.” Thục phi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ta đã làm hết sức mình.
Giờ chỉ còn đợi tin tốt từ Thục phi.
Nếu sau vài tháng vẫn không có tin vui, có lẽ ta phải tìm người khác sắp đặt kế hoạch này.
Dẫu ta có tận tâm đến đâu, cũng chẳng làm được gì nếu nàng không thuận lợi mang thai.
---
Hoàng Thượng vẫn đến Nhụy Họa Hiên, vì trong lòng người, ta là người phù hợp nhất để sinh hoàng tử.
Ta luôn giữ lễ, thỉnh thoảng còn giả vờ níu kéo, không muốn người rời đi.
Hoàng Thượng rất thích điều đó. Ở hậu cung, phần lớn nữ nhân đều dè dặt, giống như ta chủ động thế này, quả là hiếm thấy. Do vậy, không ít lần người lưu lại ở Nhụy Họa Hiên.
Chẳng mấy chốc, ta được phong làm Tiệp dư.
Nếu muốn con ta làm Thái tử, danh vị của ta không thể thấp. Huống chi, ta quả thực được Hoàng Thượng sủng ái.
Hoàng Thượng biết rất rõ điều đó.
Liên hương tán tác dụng rất nhanh. Gần đây, cung nữ trong cung bắt đầu bàn tán rằng mỗi lần Thục phi đi qua, đều thoang thoảng mùi sen, mùi hương ấy còn lưu lại rất lâu.
Ngay cả khi ở Nhụy Họa Hiên, Hoàng Thượng cũng không nhịn được mà hỏi ta có biết thứ hương nào lại thanh tao và bền lâu như thế.
Ta chỉ nói không biết.
Kiếp trước, khi ta khép nép bên người, Hoàng Thượng thường nhắm mắt thưởng thức mùi hương trên thân ta.
Người từng nói, chưa bao giờ gặp ai có mùi hương quyến rũ đến vậy, khiến người lưu luyến mãi không quên.
Khi ấy, ta chỉ nghĩ rằng Hoàng Thượng không nỡ rời Nhụy Họa Hiên. Chẳng ngờ, người cũng không nỡ... g.i.ế.c ta.
Giờ đây, nhìn người vì Thục phi mà lo lắng không yên, lòng ta chẳng còn ghen tuông, ngược lại cảm thấy một sự khoái chí.
Hoàng Thượng, người rốt cuộc để ý nhất là ai?
Ta thật sự rất muốn biết.