Không Yêu Hoàng Thượng Sẽ Được Bình An

Chương 3



“Thật thật nhẹ nhàng như chim hồng lướt, uyển chuyển tựa rồng bay.”

Hoàng thượng đứng bên hồ Dao Trì, lòng hận chẳng thể bước xuống nước để xem cho tường tận.

Tiếng đàn tỳ bà ngừng lại, Ngô chiêu nghi oán hờn nhìn Vương Hi Trừng, người đã cướp ánh mắt mà trước kia vốn thuộc về nàng.

“Đàn đi, đừng dừng.”

Hoàng thượng ánh mắt kiên định, khẽ vẫy tay.

“Hoàng thượng…” Ngô chiêu nghi dẫu hận, nhưng cũng chỉ biết ngồi xuống ngoan ngoãn đàn tiếp.

“Hoàng hậu, sao trẫm chưa từng thấy tiên tử trong hồ này bao giờ?”

“Đó là Vương tài tử, vừa mới nhập cung dạo gần đây, có lẽ hoàng thượng chưa để ý.”

“Vương tài tử à.” Hoàng thượng gật đầu, “Trẫm có chút nhớ ra, không ngờ mấy ngày không gặp mà nàng đã khác hẳn.”

Ta nấp sau người khác mà cười thầm, đâu phải khác người, chỉ là ta khéo chọn cách làm nàng giống đúng hình dáng mà ngài ưa thích thôi.

Người đời thường nói lòng vua khó đoán, nhưng Hoàng thượng với người mình thương luôn để lại ít nhiều dấu vết.

Trừng Nhi, muội phải biết nắm chặt cơ hội, vinh nhục của Vương gia đều đặt trên vai muội cả.

Chỉ tiếc rằng hiện tại hậu cung chưa có ai sinh được hoàng tử, dù được sủng ái cũng khó mà bảo toàn lâu dài.

Khi Vương Hi Trừng múa xong, nàng bước từ dưới nước lên bờ. Người hầu bên cạnh đã nhanh chóng chuẩn bị sẵn áo choàng cho nàng.

Dẫu đã khoác áo, nhưng vòng eo nhỏ gọn dưới lớp áo khiến dáng nàng càng thêm yêu kiều.

“Phù dung không sánh kịp dung nhan mỹ nhân, làn gió thổi qua làm châu ngọc vang. Hôm nay trẫm mới thấy hoa sen từ nước nở rộ.”

“Hoàng thượng, để muội muội thay y phục trước kẻo cảm lạnh, biết đâu sẽ ốm mất.” Hoàng hậu dịu dàng nhắc nhở.

“Hoàng hậu nói phải lắm, các nàng cứ tiếp tục thưởng thức cảnh hồ, trẫm đưa nàng đi thay y phục.”

“Cung tiễn hoàng thượng!”



“Hoàng thượng, đừng quên món hoa sen hấp…” Thục phi tiếc nuối gọi theo.

Mọi người trong cung đều rõ, một khi đã đi, đâu còn chuyện gì của Thục phi nữa, mà cũng chẳng còn liên quan tới ai.

Cuộc vui thưởng sen vốn rộn ràng nay bỗng chốc trở nên ảm đạm. Mọi người kiếm cớ rời đi, chỉ còn lại Hoàng hậu đứng bên hồ Dao Trì.

“Tống mỹ nhân còn chưa đi sao?” Hoàng hậu thấy ta đứng đó, liền quay người hỏi.

“Thần thiếp vẫn muốn ngắm hoa thêm chút nữa.”

Thực ra ta không phải vì ngắm hoa mà cố ý ở lại.

Hoàng hậu dù mang tiếng nhân từ, nhưng vững vàng ngồi ở hậu vị cũng chẳng phải nhờ vào chức quyền của phụ thân là Thượng thư lệnh hay sao.

Nàng không ương ngạnh như Thục phi, tuy hòa nhã nhưng tuyệt đối không đơn giản.

“Vương tài tử vốn không phải là người có thể làm ra việc này. Nói muốn thưởng hoa sen, Tống mỹ nhân chính là để dành cho lúc này.”

Ta cười cúi đầu: “Đa tạ hoàng hậu đã rộng lượng.”

“Hậu cung này vốn là chốn tranh giành. Ai hầu hạ hoàng thượng chu đáo, sớm sinh được long thai mới đúng bổn phận. Chỉ tiếc rằng Tống mỹ nhân và Vương tài tử tình thâm như tỷ muội, thật khiến bổn cung phải ghen tị.”

“Hy vọng các ngươi luôn giữ được tình cảm như hôm nay.” Nói xong, hoàng hậu thong thả rời đi.

Ta nhìn hồ đầy sen xanh, chỉ mong mọi sự thuận buồm xuôi gió.

Chỉ sau hai ngày, Vương Hi Trừng đã cùng ta tấn phong lên hàng mỹ nhân.

“Tỷ nghĩ khi nào chúng ta mới có thể hoài thai được hoàng tử?”

Ta đưa chén thuốc cho nàng: “Chuyện sinh hài tử cũng phải có duyên phận, duyên đến thì tự nhiên có thôi, đừng lo lắng.”

“Tỷ tỷ, rốt cuộc thuốc này có công dụng gì vậy?”

“Điều dưỡng cơ thể, muội xem, ta cùng uống với muội đừng lo.” Ta uống cạn chén thuốc, mỉm cười.

“Ơ, Vương mỹ nhân, Tống mỹ nhân, hai người uống gì ngon vậy?”

Ngô chiêu nghi hậm hực đá văng Bão Cầm, kẻ đang đứng chắn trước mặt nàng ra: “Tránh ra! Ta đường đường là chiêu nghi, đến thăm một mỹ nhân mà còn phải chờ ngoài cửa thế này sao!”



“Bão Cầm, ngươi lui xuống đi.”

Ta kéo Vương Hi Trừng đứng lên hành lễ, sau đó nói: “Chiêu nghi tỷ tỷ đừng giận, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Hừ! Đừng tưởng ngươi làm mỹ nhân thì sao, hoàng thượng vẫn sủng ái Thục phi hơn.”

Trong lòng ta khẽ cười thầm. Ngô chiêu nghi chẳng qua chỉ là con ch.ó giữ cửa của Thục phi, ngang ngạnh hơn Thục phi nhưng lại không được sủng ái bằng. Nếu không nhờ Thục phi che chở, nàng đã sớm bị người khác loại bỏ rồi.

Nhưng Thục phi không thể che chở mãi.

Kiếp trước, nàng vì tranh sủng mà khiến Thục phi tức giận, khó nhọc giữ được long thai đến bảy tám tháng, tưởng chừng sắp hạ sinh, nhưng vào một ngày mưa, nàng lại vô ý trượt ngã trong cung mình.

Cả mẫu thân lẫn hài nhi đều không còn.

Sau nhiều lần điều tra, phát hiện tấm gạch nàng dẫm lên đã nứt từ trước. Ngô chiêu nghi lúc đó thân thể nặng nề, dẫm lên liền trượt, thêm trời mưa, cung nữ bung dù không kịp bảo vệ.

Dù có trừng phạt cung nữ và thái giám, nhưng cũng chẳng cứu được mạng người.

Mọi chuyện đều được xem là ngoài ý muốn, nhưng ta biết trong hậu cung, chẳng có gì là ngẫu nhiên.

Chỉ là không để lại dấu vết mà thôi.

Kiếp này, nàng có thể sống được bao lâu?

“Chiêu nghi tỷ tỷ nói phải, chúng ta đang chuẩn bị lễ vật dâng Thục phi nương nương.”

Nói xong, ta lấy ra một đơn thuốc: “Đây là phương thuốc của một thần y trong dân gian. Nghe nói điều dưỡng kỹ lưỡng sẽ sinh được hoàng tử.”

Ngô chiêu nghi vươn tay định lấy, ta lại cất vào trong ngực: “Phương thuốc này phải do chính tay ta dâng lên Thục phi nương nương.”

“Hừ, nếu ngươi dám lừa gạt Thục phi nương nương, đừng mong yên ổn.”

Ta cúi đầu nhận lệnh.

Hậu cung này, kiêu căng ngang ngược như vậy cũng chỉ có nàng.

Như con ch.ó điên, sủa không ngừng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv