Ai cũng nói đêm xuân đáng giá nghìn vàng, Ngu Tiểu Mãn tỉnh lại không những không thu hoạch được vàng, mà tay chân còn lạnh cóng đến độ cứng ngắc, trở mình một cái suýt thì rớt xuống gậm giường.
Cậu nghĩ đêm động phòng hoa chúc cũng nào có gì sung sướng, sau khi đứng dậy liền nói cảm nhận với Ngu Đào, Ngu Đào phản ứng thái quá, lỡ mạnh tay rút mất một cây trâm trên đầu cậu, Ngu Tiểu Mãn đau rợn cả đầu.
“Tối qua chỉ có mình tiểu thư? Đại thiếu gia không xuất hiện?”
“Huynh ấy có tới, tới lấy đồ.”
“Chỉ lấy đồ?”
Ngu Tiểu Mãn nghĩ nghĩ: “Còn gỡ khăn hỉ, còn uống rượu nữa.”
“Sau đấy thì sao?”
“Sau đấy thì đi.”
“Xong rồi xong rồi.” Ngu Đào phiền muộn đến vỗ đầu, “Ngày đầu tân hôn đã chia phòng ngủ, về sau phải làm sao bây giờ.”
Ngu Tiểu Mãn hỏi tại sao không thể chia phòng, Ngu Đào cũng không nêu được căn nguyên rõ rệt: “Thì ảnh hưởng tới tình cảm ấy, cha em về nhà muộn mẹ em cũng sốt ruột lắm rồi, chớ nói chi là ngủ bên ngoài nữa... Đã là vợ chồng thì nào có chuyện ngủ riêng.”
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng Ngu Tiểu Mãn cũng xoắn xuýt lên theo.
Bà mối đã hoàn thành nhiệm vụ đưa dâu, đang dọn hành trang chuẩn bị về nhà, trước khi đi lại lải nhải căn dặn Ngu Tiểu Mãn, nói rằng nhớ phải cư xử chu đáo, đừng làm mất mặt thôn Ngu.
Bà mối lớn tuổi, hiểu nhiều biết rộng hơn Ngu Đào nhiều, Ngu Tiểu Mãn vừa định hỏi bà chuyện liên quan đến chia phòng, thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
“Gần đến giờ rồi, mong thiếu nãi nãi nhanh lên một chút.”
Là nha hoàn tên Vân La tới giúp dọn phòng hôm qua, giọng điệu không có vẻ gì là cung kính, thậm chí có phần mất kiên nhẫn, thành công gợi hết những uất ức khi đến cửa hôm qua của bà mối.
Bà mối cũng nghe chuyện hôm qua Lục Kích không ngủ lại trong phòng, bà hắng giọng một cái, nói về phía cửa: “Phiền tân lang tiến vào trước, chỗ chúng tôi còn có tập tục cần ngài phụ một tay kia.”
Ngu Tiểu Mãn nín thở, quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào. Cậu cho rằng Lục Kích sẽ từ chối, hoặc trực tiếp rời đi giống như tối hôm qua, chẳng ngờ không phải đợi bao lâu, cửa gỗ bị đẩy ra cọt kẹt một tiếng, Lục Kích ngồi trên xe lăn được Vân La đẩy vào.
Hôm nay hắn đổi áo quần, có điều vẫn chỉ là một màu trắng thuần mộc mạc, Ngu Tiểu Mãn từng thấy mũ áo ưa chuộng của các công khanh đương thời trên đường phố, phục trang muôn vẻ muôn màu, còn Lục Kích đây không có thứ gì, chỉ cột tóc đơn giản, vài sợi tóc mai rủ xuống bên tai, tăng thêm đôi chút nhu hòa cho khuôn mặt sắc bén lạnh lùng của hắn.
Hắn lạnh lùng mở miệng: “Có chuyện gì?”
Bà mai đã dám gọi hắn vào, thì nhất định cũng có kế đối đáp.
Chỉ thấy bà rút chiếc lược gỗ đàn từ tay Ngu Đào chưa kịp hoàn hồn, tiến lên hai bước nhét vào tay Lục Kích: “Tuy rằng chỗ chúng tôi chỉ là một thôn làng, thế nhưng nề nếp lập gia cũng không ít hơn chốn kinh thành này được bao nhiêu. Hôm qua bận việc chưa thể để ý, nghe nói tân lang còn chưa chải đầu cho tiểu thư nhà chúng tôi phải không?”
Vừa nói vừa nháy mắt với Ngu Đào, Ngu Đào lập tức gật đầu như giã tỏi, bà mối hài lòng xoay người lại: “Những thứ khác để tiết kiệm thì cũng thôi, chỉ là tân lang chải đầu cho tân nương đã là tập quán truyền xuống từ đời các cụ, nếu không được thấy tận mắt, tôi thật sự không biết nên về nhà báo lại thế nào.”
Gừng càng già càng cay, bà mối nói lời này vừa tròn thích hợp, vừa thể hiện thái độ bất mãn khi bị đối xử lạnh nhạt, vừa tìm một nấc thang leo xuống cho Lục phủ, lại cũng nhân tiện lập chút uy phong cho tân nương tại nhà chồng, có thể nói là một mũi tên trúng ba đích, Ngu Đào nghe mà muốn vỗ tay.
Ngu Tiểu Mãn lại chỉ càng áy náy.
Lục Kích nhếch mép, ấn đường hơi nhăn, nhìn qua không lấy gì làm vui vẻ, hiển nhiên cũng nhiều mâu thuẫn với mối hôn sự này. Nghe nói tướng sĩ trên chiến trường giết người không chớp mắt, vạn nhất chọc hắn nổi giận, trong cơn nóng nảy hắn rút kiếm chém người...
Trái tim vọt lên cổ họng, Ngu Tiểu Mãn mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm bốn cái bánh xe, nghe tiếng gỗ lọc cọc mà cả kinh suýt chút nữa giật bắn mình.
Đến lúc hoàn hồn, Lục Kích đã đứng sau lưng cậu, một tay cầm tóc, lược gỗ xuyên vào mái tóc đen, chậm rãi chải xuống.
Thấy tân lang coi như hiểu đạo, bà mối hài lòng hô lời may mắn: “Một chải chải đến cùng đường------”
Ngu Tiểu Mãn chỉ dám ngồi thẳng tắp, ngoan như đứa học trò ngồi nghe phu tử giảng bài. Cậu không nhìn thấy nét mặt Lục Kích, chỉ cảm thấy động tác của Lục Kích rất dịu dàng, cứ như là sợ làm đau cậu.
Cũng có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời Ngu Tiểu Mãn được người chải tóc.
Nghĩ vậy, càng làm người ta lóng ngóng tay chân. Vừa hay bà mối đọc đến lời “Hai chải tề mi giai lão”, ngón tay níu chặt vạt áo, đến thở Ngu Tiểu Mãn cũng không dám thở mạnh, vậy mà mặt mày lại nóng lên chẳng chịu nghe lời, mảng ửng lặng lẽ lan rộng đến mang tai.
Ngu Đào lanh mắt, đùa cợt reo lên: “Tân nương xấu hổ rồi.”
Ngu Tiểu Mãn muốn cãi lại, vừa xoay đầu đối diện với bàn tay Lục Kích đang cầm tóc cậu, khớp ngón tay thon dài và hữu lực, gan bàn tay còn sót lại vết chai đao kiếm, trái tim Ngu Tiểu Mãn bất chợt reo vang, giống như nhịp trống gõ lên ngực rộn ràng.
Cậu quay phắt người, cứng cổ ngồi ngay thẳng, không dám cử động linh tinh nữa.
Gian nhà chính ở chính giữa Lục phủ, khi hai người đến nơi, bên trong đã gần như ngồi đầy.
Lão thái thái nhà họ Lục, cũng chính là bà nội Lục Kích, ngồi ghế chính giữa, là thái phu nhân trong miệng mọi người. Vốn tưởng sẽ là một cụ già nghiêm nghị, ai ngờ lúc Ngu Tiểu Mãn tiến đến dâng trà, lão thái thái không chỉ uống trà của cậu, mà còn cầm tay khen cậu xinh đẹp, nụ cười cũng ôn hậu hiền lành, làm Ngu Tiểu Mãn thoáng chốc tưởng mình gặp được Bồ tát.
Nếu là người khác đã chẳng dễ bị lừa nhanh đến thế.
Mấy năm trước Ngu Tiểu Mãn đã nhờ chị Bích Nguyệt tính giúp, mẹ ruột Lục Kích mắc bệnh qua đời khi hắn mười bảy tuổi, vị đại phu nhân ở đây từng là thiếp của Lục lão gia, về sau trở thành chính thê.
Chẳng trách từ lối ăn mặc đến cử chỉ hành vi đều không chút tương đồng, Ngu Tiểu Mãn âm thầm nghĩ bụng.
Đại phu nhân Phùng Mạn Oánh chừng trên dưới bốn mươi, vì được chăm sóc cẩn thận nên thoạt trông chỉ tầm ba chục, thân mặc đồ bông, trâm ngọc đầy đầu, hào quang cả phòng đều tập trung hết trên người bà ta, so với Lục Kích nghiêm trang kiệm lời thì quả thật không giống mẹ con.
Ấy vậy mà vẫn cứ phải đội lốt mẹ chồng trước mặt Ngu Tiểu Mãn, Phùng Mạn Oánh để cậu dâng trà cả buổi mới chịu tiếp lấy, chậm chạp nhấp một hớp, liếc mắt quan sát từ trên xuống dưới một phen, bình luận: “Tính ra gương mặt cũng ra gì, chỉ là không biết tư thái này có được dạy dỗ tốt hay không.”
Ngu Tiểu Mãn còn chưa kịp hiểu được hàm nghĩa trong cụm ‘dạy dỗ’, bên tai bỗng truyền tới mấy tiếng trộm cười, mấy vị cùng thế hệ đang đứng và hai ba vị bề trên đang ngồi nháy mắt với nhau, hết nhìn Ngu Tiểu Mãn rồi lại nhìn Lục Kích, tỏ vẻ pha trò.
Tuy rằng Lục lão thái gia đã về cõi tiên, thế nhưng nhà họ Lục chưa phân ra ở riêng, vẫn bốn đời một sảnh ồn ào náo nhiệt. Đợi cho Ngu Tiểu Mãn phân biệt được chút manh mối giữa những tiếng cười khôi hài nọ, phu nhân nhị phòng ban nãy được Lục Kích giới thiệu là vợ chú, đã buông khăn chen miệng nói: “Cớ gì Oánh tỷ phải phiền lòng chuyện này? Chẳng phải lúc làm mai đã bàn rồi hay sao, cưới vợ cưới người hiền, những thứ khác không quan trọng, quan trọng là biết chăm biết sóc.”
Người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Phùng Mạn Oánh cũng nói: “Tình hình như đại ca, tự lo sinh hoạt hàng ngày đã khó, mẫu thân cũng đừng trông mong nào là khai chi tán diệp, nào là hương hỏa kéo dài.”
Dù Ngu Tiểu Mãn có trì trệ hơn nữa, cũng phải nghe ra ý giễu cợt rõ ràng. Khiến cậu bàng hoàng chính là thái độ của người nhà này dành cho Lục Kích, trọng thương đến tàn tật nơi chiến trường đã là đả kích nặng nề, về nhà lại phải gánh lấy sự nhục nhã cười chê như vậy.
Trộm nhìn Lục Kích đằng kia, thấy hắn vẫn chỉ ngồi im lạnh nhạt, tựa như không thứ gì lọt được vào tai, tức giận vừa dâng lên trong lòng Ngu Tiểu Mãn lập tức biến thành đau thương ê ẩm.
Ngu Tiểu Mãn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chữa khỏi chân cho Lục Kích, bất luận phải dùng đến phương pháp gì.
Ân nhân của mình, không ai được ức hiếp!
Lục lão gia không có mặt trong phủ, tiệc trà buổi sớm mau chóng kết thúc.
Theo tập tục con dâu vào cửa, mẹ chồng sẽ cần dặn riêng mấy lời, nhân tiện mỉa mai châm biếm tạo uy, nhưng mà ban nãy Phùng Mạn Oánh sắm vai mẹ chồng, mấy lời trong tối ngoài sáng cũng nói đủ cả, thành ra lúc này cũng chỉ nói linh tinh mấy câu phải tuân thủ nề nếp quy củ các loại, rồi ôm trán than mệt, bảo Ngu Tiểu Mãn ra về.
Ngu Tiểu Mãn như được đại xá, quay đầu chạy thẳng.
Lục Kích vừa rời đi không lâu, chạy nhanh chút có lẽ sẽ đuổi kịp, Ngu Tiểu Mãn không kiềm được lòng bước nhanh hơn nữa, mắt thấy đã qua sân ra đến bên ngoài, tại chỗ ngoặt lại bất ngờ va phải người khác.
Người nọ điệu bộ thong dong, giống như cố tình chờ ai nơi này, thấy rõ là Ngu Tiểu Mãn liền cất giọng: “Đại tẩu vội vã như vậy, là định đến nơi nào?”
Không gọi thì thôi, Ngu Tiểu Mãn bận đi đường nào thèm để ý đến gã, gọi rồi trái lại không thể ngó lơ được. Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng phải chính là kẻ xấu mới vừa hùa theo chế giễu Lục Kích đây sao?
Nghĩ đến việc gã là ruột thịt của Phùng Mạn Oánh, khả năng cao thường ngày Lục Kích cũng bị gã bắt nạt, Ngu Tiểu Mãn lập tức giận điếng người, giận đến độ răng hàm nghiến chặt.
Bị Ngu Tiểu Mãn dùng cặp mắt tròn vo trợn trừng, Lục Việt cũng chẳng hoảng chẳng vội, cười khanh khách: “Ban nãy trong phòng đã muốn trò chuyện cùng đại tẩu, mà mãi vẫn không tìm được cơ hội. Mới tới phủ đã quen chưa? Có cần ta dẫn tẩu đi xung quanh, làm quen đường xá một chút không?”
“Không cần, ta tự biết đường.”
Ngu Tiểu Mãn trừng chán rồi, vòng qua Lục Việt muốn bỏ đi, lại bị một cánh tay vói ra chặn đứng.
“Đừng đi gấp thế chứ.” Lục Việt cười càng thêm hàm ý, tầm mắt lộ liễu lởn vởn trên mặt Ngu Tiểu Mãn, “Lúc trước là ai nói tiểu thư nhà họ Ngu mặt to như mâm, mắt bé như đậu không biết? Hôm nay gặp được, quả nhiên đã là lời đồn thì không thể tin hoàn toàn.”
Ngu Tiểu Mãn giật mình thon thót, cho rằng chuyện đánh tráo lộ tẩy rồi. Lại nghĩ, thôn Ngu xa cách ngàn trùng, trưởng thôn sắp xếp chu đáo, đội rước dâu ngoại trừ bà mối và Ngu Đào, không còn ai biết đến chuyện này, ngay cả cậu cũng là nửa đường mới hay tin, vậy thì người chốn kinh thành làm sao có thể dò tới?
Đúng như dự đoán, Lục Việt có mưu đồ khác, ỷ vào đường hẹp Ngu Tiểu Mãn khó tránh thoát, sáp lại gần đùa cợt: “Đại ca thật là có phúc, bại liệt còn có thể lấy được cô vợ như hoa như ngọc thế này.”
Vừa dứt lời, chợt nghe vèo một tiếng, như có thứ gì lướt gió vút qua, Lục Việt thoáng sửng sốt, nheo mắt nhìn xung quanh không thấy gì khác lạ, mới lại yên lòng tiếp tục nhìn chằm chằm Ngu Tiểu Mãn, nói: “Dù sao đại ca ta cũng không thể hành phòng, cũng chẳng hiểu lòng mỹ nhân, chẳng bằng sau này theo ta...”
Lúc này lời chưa còn chưa kịp nói hết, đã có tiếng bánh xe kèn kẹt trên đường lát đá tiến lại từ xa, Lục Kích xuất hiện từ khúc quanh phía cuối rừng trúc, thấy hai người bọn họ mà không chút ngạc nhiên, dường như đã sớm biết bọn họ ở nơi này.
Ngu Tiểu Mãn thừa cơ tránh thoát, Lục Việt bị cắt đứt chuyện hay, mất hứng nói: “Không phải đấy chứ, đại ca cố tình trốn ở đó nghe lén à?”
Gã cho rằng tiếng động vừa rồi là do Lục Kích làm ra, Lục Kích lại không phủ nhận, tỏ ý bảo Vân La sau lưng tiến lên, sau đó nói với Ngu Tiểu Mãn: “Sau này Vân La ở bên người ngươi, có chuyện thì sai bảo nàng.”
Ngu Tiểu Mãn lặng lẽ đưa nắm tay ra sau lưng, tầm mắt tránh né mà gật đầu một cái.
Lục Việt vẫn có chút sợ sệt vị đại ca quả quyết từng sát phạt trên sa trường, nhất là khi không có bà mẹ nắm quyền ở bên cạnh làm chỗ dựa.
Thấy hắn chỉ định xong nô tì lại không nói thêm gì nữa, Lục Việt trộm liếc bội kiếm bên người Lục Kích, tiếp đó lui về sau một bước tỉnh bơ: “Sáng vội ra mắt, còn chưa luyện võ, đại ca đại tẩu nói chuyện thư thả, ta đi trước một bước.”
Nói đoạn lùi về sau dọc theo đường đi lúc tới, còn chưa đi được nửa bước, bàn chân bước hụt, ngã chổng vó lên trời.
Lục Việt đằng kia còn đang kêu gào rên rỉ, hùng hổ oán trách đường đá trơn trượt, Ngu Tiểu Mãn bên này đã lóc cóc chạy đến bên người Lục Kích: “Trở về sao? Ta trở về cùng huynh.”
Lục Kích vẫn không đáp lời, coi như ngầm chấp thuận.
Chỉ là trong khoảnh khắc xoay người, nhìn thấy một cọng cỏ xanh bị Ngu Tiểu Mãn dắt sau lưng, chưa kịp giấu vào trong ống tay áo.
Lục lão gia kết thúc thượng triều trở về dùng bữa trưa, đang đợi trong sân trong nhà Lục Kích.
Lục lão gia đã ngoài năm mươi người khoác quan phục, lưng thắt đai da, mang trong mình loại khí thế không giận tự uy.
Trên bàn ăn không nói lời nào, Ngu Tiểu Mãn không quen ăn đồ nhân loại, gặm hai chiếc bánh bao rồi làm bộ đã no, lúc đặt đũa lại nghe Lục lão gia nói: “Đã cưới vợ rồi, về sau ngươi chính là đương gia viện tử này, làm gì cũng phải nhớ rõ, ngươi không chỉ có một mình, tránh xốc nổi lỗ mãng.”
Lục Kích đáp: “Nhi tử hiểu rõ.”
Bữa cơm này, coi như ra mắt con dâu. Lời răn dạy vừa rồi có lẽ cũng chỉ là một lời thoại mà thôi, bởi vì đợi đến khi bữa ăn vừa kết thúc, tay còn chưa kịp rửa xong, Lục Kích đã theo đó không thấy nữa.
Ngu Đào cầm khăn tới lau tay cho Ngu Tiểu Mãn: “Không hổ là xe bốn bánh, chạy cũng nhanh thật.”
Ngu Tiểu Mãn nóng lòng muốn đuổi theo, Ngu Đào lại túm cậu không thả: “Bà mối nói, mấy ngày đầu tân hôn không được chạy loạn, an phận đợi trong phòng học lễ nghi là được.”
Từ khi chính thức trở thành người làm trong Lục phủ, Ngu Đào được đổi tên là Đào Hồng, hầu hạ thiếu nãi nãi mới cùng với Vân La.
Vân La đợi ở ngoài viện, đa số thời gian chẳng thấy người đâu, Ngu Tiểu Mãn và Ngu Đào ở bên trong cứ vậy chẳng phân chủ tớ, chung sống thuận hòa.
Hai người đồng hương gặp nhau giữa chốn xa lạ, trở thành bạn bè cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Dùng xong bữa trưa, hai ‘cô bạn gái’ ôm cái bụng nằm phơi nắng dưới mái hiên, Ngu Đào thấy Ngu Tiểu Mãn than thở đầy lo lắng, bèn nói: “Sao thế hả thiếu nãi nãi của em, trước kia cho rằng Lục Tướng quân mặt xanh nanh vàng, còn có điều thở dài trách phận, hiện giờ gặp mặt người thật, mặt này của ngài ấy chính là loại đi dạo trên đường cũng có các nàng ném hoa ấy chứ? Tuy chân không còn tốt, nhưng lại không cần tiểu thư hầu hạ, tiểu thư còn buồn cái gì?”
Nghe vậy Ngu Tiểu Mãn lại thở dài, ngắm miếng ngói trên mái hiên, lắc đầu nói: “Em còn nhỏ, chưa hiểu được.”
Là một con cá suốt mười mấy năm, mới mọc ra hai chân chưa tới nửa năm nữa, ngoài miệng thì nói người ngoài không hiểu, thực tế ra ngay cả Ngu Tiểu Mãn cũng sống chưa đủ rõ.
Ban đêm, cửa sổ đóng chặt, Ngu Tiểu Mãn cởi giày ngâm chân trong chậu, một mặt biến trở về đuôi cá hưởng thụ chút thoải mái hiếm hoi, một mặt tiếp tục suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Trước kia có chị Bích Nguyệt chỉ bảo, hiện giờ cậu chỉ có thể một mình ôm bí mật, không dám thương lượng cùng ai, chẳng thể làm gì khác hơn là tự mình tính kế.
Lại có thêm tính tình lãnh khốc của Lục Kích làm trở ngại, Ngu Tiểu Mãn to gan mà nghĩ, chi bằng đã làm thì làm tới bến luôn, chạy đến thư phòng Lục Kích, nói thẳng cho hắn mình tới báo ân, bảo hắn có nguyện vọng gì cứ tự tin mà nói, phàm là chuyện mình làm được, thì dù có lên núi đao xuống biển lửa cậu cũng sẽ không chối từ.
Cảnh tượng rất có khí thế võ lâm truyền kỳ, Ngu Tiểu Mãn vui vẻ đá nước, gật gù đắc ý trầm ngâm khúc hát.
Mới ư ử vài câu, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Nhìn bóng người sau cửa, nhận ra là Lục Kích.
Ngu Tiểu Mãn kinh hãi, nhớ tới người nào người nấy tự đến cống mình, ta đây phải chăng là mọc cánh thành tiên?
Vội vàng thu đuôi cá hóa hai chân, xỏ giày lảo đảo chạy đi mở cửa.
Lục Kích đến một mình, cửa mở ra, thấy Ngu Tiểu Mãn chống khung cửa thở hổn hển, tầm mắt di xuống, đôi chân lộ một nửa ngoài giày ướt nhẹp đập vào mí mắt, Lục Kích hơi hơi sửng sốt, sau đó quay đầu tận lực tránh đi, trầm giọng nói: “Làm phiền rồi.”
Ngu Tiểu Mãn hồn nhiên không nhận ra có gì kỳ lạ, nghĩ bụng đây là nhà huynh có gì mà phiền, hỏi dứt khoát: “Muốn tiến vào ngủ sao?”
Yên lặng một khoảnh khắc, Lục Kích nói: “Ban nãy phụ thân đến thư phòng, ta...”
“Người lớn kiểm tra phòng, ta hiểu.” Ngu Tiểu Mãn nhận ra hắn khó xử, dứt khoát tiếp lời, “Phòng này rất lớn, đủ cho hai chúng ta ở chung.”
Nói đoạn nhấc chân ra ngoài, muốn đẩy Lục Kích vào phòng.
Tác hại của nóng ruột chính là quên mất hai chân vừa được vội vã biến ra, lách mình qua ngưỡng cửa lại vấp phải giày còn chưa xỏ hết, thân người Ngu Tiểu Mãn xô lệch một cái, đầu gối mất lực, té ngồi trong lòng Lục Kích.
Tình huống bất ngờ khiến cho Ngu Tiểu Mãn bối rối, đợi đến khi ý thức được dưới mông lót đùi người ta, cậu mới chợt quay đầu, đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của Lục Kích.
Có lẽ là bị sự nhiệt tình của tân nương làm cho kinh hãi, Lục Kích cứng đờ, hơi ngả người về sau không mấy tự nhiên, nhưng bởi vì lưng ghế xe lăn mà không thể lùi thêm được nữa.
Gần như vậy, còn gần hơn thời khắc uống rượu hợp cẩn tối động phòng.
Gần đến nỗi Ngu Tiểu Mãn có thể nghe được tiếng hít thở của Lục Kích, có thể ngửi được mùi xông hương dễ chịu từ thư phòng dây lên người hắn.
Ngu Tiểu Mãn có thể cảm nhận rõ ràng đối phương, thì dĩ nhiên Lục Kích cũng có thể.
Người ngồi trên đùi thân hình bé nhỏ, chiếc cổ thon dài, có lẽ là rửa mặt xong chưa kịp lau hết, hơi ẩm ướt còn vướng lên đôi gò má ửng hồng, lúc nghiêng đầu, một lọn tóc đẫm nước rủ xuống bờ vai, mới nãy phút cận kề đã thoảng qua lồng ngực hắn.
Mới nãy phút cận kề, làn tóc mang theo xúc cảm mềm mại và hương thơm bồ kết.
Hai nhịp thở quyến luyến lẫn nhau, Lục Kích theo bản năng nín thở, tầm mắt không còn chỗ trốn chỉ có thể chạm vào cặp con ngươi đen nhánh long lanh, tìm thấy bên trong đôi chút kinh hoàng, lại không tìm thấy bất kỳ thương hại hay chế giễu nào trong ánh mắt của những kẻ từng nhìn về phía hắn.
Cô nương đến từ làng chài biển đông ấy thậm chí cũng không sợ hãi hắn, chớp mắt một cái, sóng mắt du dương, đỏ mặt cất lời: “Có phải... ngồi đau huynh rồi không?”
_________
Tác giả có lời:
Tiểu Mãn: Hông ngờ phải không, mị không phải cô nương, mị là thằng nhóc!