Song Hà Quốc một tiểu quốc cực kì nhỏ bé do phàm nhân gầy dựng, nơi đây đất đai cằn cõi trồng trọt khó khăn chứ đừng nói đến thiên tài địa bảo có thể tồn tại. Đổi lại nhờ địa thế cằn cõi này mà Song Hà Quốc lại có thể ung dung tồn tại.
-Đây mà là phàm quốc sao? Nếu gọi là thi quốc cũng không sai a.
Trần Duyên bỏ công gần ba tuần trăng mới có thể lần mò được tới đây, Song Hà Quốc thật ra cũng chỉ là một thành trì nơi mà nhân loại yếu nhớt phải lẫn tránh để tồn tại.
Cầm trên tay Truy Thi Ngọc, Trần Duyên dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn xuống tòa tiểu thành ngập tràn thi khí. Truy Thi Ngọc là một thứ đặc thù pháp khí, từ sau khi bị Chu lão âm khiến bản thân rơi vào vòng vây thi đàn Trần Duyên liền dùng hơn vạn điểm cống hiến để đổi lấy. Chỉ cần cách đó trăm bước có cương thi thì Truy Thi Ngọc sẽ phát thanh quang cảnh báo.
-Khôi Lỗi Tông không ngờ lại cao tay tới mức này, cả gan biến một tòa tiểu thành hơn vạn phàm nhân trở thành cương thi, một bút này không phải quá lớn đi.
Trần Duyên kinh hoàng cũng là điều dễ hiểu, đồ sát một thành đã là một bước đi mạo hiểm nhưng để biến hàng vạn thi thể đó thành cương thi thì cái giá bỏ ra quá đắt, để những cương thi kia có thể từ từ trưởng thành trở thành vũ khí sắc bén thì thời gian tiêu tốn phải mất hơn ngàn năm. Một đại âm mưu thuận lợi được bày ra ngay trước mũi Ma Kiếm Tông.
-Một tòa tiểu thành nho nhỏ này đương nhiên đại tông phái các ngươi cũng lười để ý tới, cũng phải thôi, nơi đây linh khí hạn hẹp dù có thu nạp ngàn năm cũng không thể bằng Ma Kiếm Tông một năm tu luyện.
Chu lão hơi chút ngoài ý muốn nhìn xuống những dáng người xiêu vẹo lang thang khắp nơi. Bọn họ đã bị thi hóa không còn tính người.
-Chu lão có tra xét thấy xung quanh có kẻ nào canh gác không?
Để đề phòng Trần Duyên liền nhờ Chu lão cảnh giới, dù hắn thần thức có vượt trội thì cũng không thể nào sánh bằng Nguyên Anh kì tu sĩ.
-Hừm ta cảm nhận được ít nhất có hai tồn tại là tu sĩ Trúc Cơ kì, một tên đang tiến tới gần đây. Còn lại hơn mười tên Luyện Khí kì đệ tử.
Quả nhiên lời Chu lão không sai, từ xa một tên hôi bào tu sĩ chân đạp pháp khí bay tới.
-Phía trước là kẻ nào, còn không nhanh rời đi hay là ngươi muốn để mạng lại đây.
Trung niên tu sĩ miệng hét dài, không hề để Trần Duyên vào mắt.
-Nếu đã vậy thì ngươi đi chết đi.
Cùng kẻ khác dong dài không phải là tác phong của Trần Duyên, Tiểu Huyết được giấu trong tay áo lao nhanh ra ngoài. Tên hôi bào tu sĩ càng hốt hoảng không kém, chính hắn cũng không ngờ rằng chỉ thuận miệng đe dọa lại câu dẫn ra một tên thần kinh không nói không rằng liền ra tay.
-Dám coi thường ta.
Hôi bào tu sĩ cũng không phải dạng vừa, sau lưng quan tài bật nắp bóng đen từ đó phóng ra đỡ lấy Tiểu Huyết một chiêu chí mạng.
-Linh trùng này là cấp hai linh trùng.
Nhận thấy thi sát tả thủ bị cắt đứt quá nữa hắn liền chợt nhận ra kẻ phía trước không dễ đối phó, lấy ra trong người truyền âm phù gọi ra đồng bạn.
Trần Duyên làm sao có thể để hắn đạt được ý nguyện, Hóa Mộc Quyết lưu chuyển khắp kì kinh bát mạch Loa Trùng Ốc lại lần nữa hiện ra. Nhất Lục, Nhị Lục hai đầu Lục Đường Lang lâu ngày bị Trần Duyên giam cầm bên trong pháp bảo, nơi ấy mặc dù có thể giúp bọn chúng tu luyện nhưng với bản tính hiếu chiến thì chỉ có trong sinh tử mới có thể khiến Lục Đường Lang tìm thấy khoái cảm.
-Hắc Bạch Lưỡng Nghi Trận.
Hữu thủ Hắc trận, Tả thủ Bạch trận Nhất Lục cùng Nhị Lục khí thế không kém gì cấp hai linh trùng như lưỡi đao đoạt mạng kề vào cổ kẻ thù.
Trên không trung hôi bào tu sĩ bất ngờ bị vây công, hắn trố mắt ngước nhìn Trần Duyên song thủ duy trì trận pháp nhưng bản thân lại bất lực. Chống lại tam mũi tấn công đều là cấp hai yêu thú trong đó hai đầu đường lang lại thập phần ăn ý, ngay cả hắn thi sát cũng khó lòng cầm cự.
-Ả tiên tì kia không phải ả suốt ngày trốn tránh trông trừng thì làm sao ta lại rơi vào hoàng cảnh này.
Ngay cả truyền tin phù cũng không có cơ hội phóng đi hôi bào tu sĩ bắt đầu thấy hối hận khi là kẻ đứng mũi chịu sào lao ra.
-Đạo hữu tất cả chỉ là hiểu lầm, nơi đây vốn là trọng địa của Khôi Lỗi Tông mong đạo hữu nể mặt tông môn mà rời đi.
Hắn nào đâu còn vẻ mặt hung hãn như trước, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nếm phải Trần Duyên lợi hại thực lực ý nghĩ một tay trấn áp đều đã tiêu tan. Chỉ còn cách nói ra phía sau to lớn giá đỡ hi vọng hắn biết khó mà lui.
-Ha ha ha tiểu quốc này vốn này sát rìa lãnh thổ Ma Kiếm Tông làm sao tới lượt Khôi Lỗi Tông các ngươi có thể nhúng tràm.
-Ngươi…ngươi là…
Nhận ra Trần Duyên hậu trường, trung niên giong nói lấp bấp.
-Xoẹt…xoet…
Tiểu tiễn không biết từ đâu bay tới nhắm ngay Trần Duyên đầu lâu. Tiểu Mập Mạp từ lâu đã canh phòng cẩn mật, Phệ Huyết Trùng lao ra tạo thành lá chắn vững chắc bao bọc lấy Trần Duyên bên trong. Tiểu tiễn sau khi xuyên qua gần mười đầu linh trùng cuối cùng cũng bị cản lại, đầu mũi tên một phần đã xuyên qua lá chắn xuyết chút nữa đầu hắn đã bể tan tành.
-Có kẻ đánh lén.
-Làm sao hắn có thể…không phải hắn đã dồn toàn bộ thần thức để khống chế ba đầu linh trùng kia sao?
Trong bóng tối, hắc y kinh ngạc, nỏ trong tay liên tục bắn hơn mười tiễn nhưng tất cả đều bị hằng hà sa số Phệ Huyết Trùng cản trở.
-Thần Khống Vạn Trùng.
Trần Duyên cùng Tiểu Mập Mập tinh thần hợp nhất. Kẻ ẩn giấu kia ắt hẳn tu vi cũng đã đột phá Trúc Cơ, hắn không thể vì coi thường kẻ khác để phải ân hận.
Thần thông được triển khai, Tiểu Mập Mạp thần thức được gia tăng gấp bội. Hàng vạn Phệ Huyết Trùng hướng theo nơi mũi tên phát ra mà lao tới tấn công. Quả nhiên một bóng đen cũng từ đó thoát đi, nhưng hắn không thể vô thành vô tức đi qua vòng vây của linh trùng. Mỗi đầu Phệ Huyết Trùng đều có thực lực Giáp đẵng linh trùng, dù hắn tu vi cao cường nhưng đứng trước số đông vây quanh thì cũng khó mà cựa quậy.
-Thiên Trùng Tù Lung.
Hàng vạn Phệ Huyết Trùng trở nên cứng rắn, bọn chúng dần kết hợp tạo thành một cái lồng lớn, bao bọc lấy kẻ thù bên trong.
-Đây chính là Giáp đẵng cấp hai trận pháp sao?
Trông thấy tu sĩ Trúc Cơ dễ dàng không khác gì tiểu kê bị giam cầm Trần Duyên cũng thật sự cảm thán pháp trận uy lực. Không ngờ tên kia dù chỉ mới đột phá Trúc Cơ chân khí còn đôi chút phù phiếm nhưng lại vô thanh vô tức khiến hắn không kịp trở tay đành bị giam lỏng.
-Khốn kiếp thả ta ra…
Nữ nhân điên cuồng lấy trong người nào là cung, nỏ, chùy…không ngừng hướng tù lung công kích nhưng tất cả đều thất bại.
-Ả không phải là thương gia chứ.
Nhìn thấy hơn trăm món pháp khí bị lôi ra Trần Duyên buồn cười thầm nghĩ.
-Bằng hữu xin hãy nương tay, ta cùng sư muội sẽ dày công báo đáp.
-Dày công báo đáp sao? Vậy thì ngươi hãy nói ra âm mưu của Khôi Lỗi Tông của các ngươi cho ta nghe nếu không…
Nhìn thấy sư đệ dễ dàng bị bắt giữ trung niên sắc mặt càng tái mét. Hắn cắn răng quyết tuyệt.
-Nếu ngươi đã không chừa cho ta con đường sống thì dù có chết ta cũng muốn kéo theo thứ gì đó làm đệm lưng.
-Tự bạo. ha ha ha nếu ngươi mất ba đầu linh trùng này ắt hẵn cũng không hề nhẹ nhõm a.
Hắn phóng thi sát về phía bọn Tiểu Huyết, còn bản thân thì liều mạng lui về điên cuồng nhìn ba đầu linh trùng đáng ghét kia bị oanh tạc.