Nhằm trốn tránh sự truy sát của Hợp Hoang Môn, Trần Duyên đành lựa chọn đi đường vòng, sâu bên trong Ma Kiếm Lâm bước chân vào lãnh địa yêu thú cấp hai.
Khác xa so với lần trước không khác gì tiểu thử chỉ biết trốn chui trốn nhũi, lúc nào cũng lựa chọn nơi âm u lẫn trốn. Quay trở lại đây hắn chứng thực đã là tu sĩ Trúc Cơ hàng thật giá thật, có không ít cơ hội lăn lộn tìm kiếm cơ duyên.
Đã từng lăn lộn nơi yêu thú cấp hai Bính đẵng chiếm giữ Trần Duyên cũng không gặp quá nhiều trở ngại. Đồng hành cùng hắn chính là băng giá mĩ nữ Tưởng Lệ, lần đầu tận mắt chứng kiến kì hoa dị thảo nơi đây cũng khiến nàng ngỡ ngàng.
Cùng hắn ngồi trên lưng Tiểu Kim, hết cách nơi đây dù là dã thảo cũng có thể có năng lực giết người hắn không thể để nàng với tu vi Luyện Khí lục tầng tự mình đi đường.
Trần Duyên cũng không muốn thu nàng vào tiểu thế giới, Tưởng Lệ một lòng cầu đạo thèm khát thực lực, để chính mắt nàng chiêm ngưỡng sân khấu thật sự của tu tiên giới cũng là một loại mở mang tầm mắt.
Nổi khổ tâm của hắn cũng không hề vô ích. Tận mục nhìn thấy Trần Duyên tranh đấu cùng yêu thú cấp hai dường như khiến lịch luyện của nàng đã bước sang một trang mới.
Rời đi lần này chính là vô tận lịch luyện, vô tận huyết tinh khiến cho hiểu biết nhân sinh từ trước tới nay của nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Lần đầu tiên tràn ngập trong huyết tinh, những kẻ nàng đã giết trước đây cộng lại cũng không bằng một thành trận thảm sát đêm qua. “Giết tới đỏ mắt” đó chính là những gì nàng có thể nói ra khi nhớ lại.
Lần đầu có được một bằng hữu thật sự, hơn mười bảy năm nhân sinh cuối cùng nàng cũng tìm được bằng hữu vào sinh ra tử. Tuy rằng nàng cùng Lan Anh không phải đồng bào tỉ muội nhưng nhiều lần cùng nhau sinh tử chiến đấu cũng khiến cả hai nảy sinh mối liên kết kì lạ.
Tưởng Lệ chăm chú nhìn hắn, từ trước tới nay không ai ngoài trừ hắn khiến cho nàng cảm giác an toàn, không một chút phòng bị.
Trông thấy mĩ nữ băng khiết chăm chăm nhìn tới hắn liền mặt dày bắt lấy vai nàng ôm chặt vào lòng.
- Thê tử tuyệt sắc của ta, chẳng lẽ bị vẻ soái ca của tướng công mê hoặc không thể rời mắt.
Hắn mặt dày mày dặn trêu chọc nàng, tay heo lại một lần nữa không an phận.
- Uhm nội thương quả không nhẹ, mau để tướng công xem xét.
- Tiểu phúc có vẻ bị thăm tím, phải mau chóng chữa trị nếu không sẽ để lại di chứng. Chổ này, ah chổ này nữa…
Trần Duyên liền lộ bản tính xấu xa sờ mó tùng đường tơ kẻ tóc trên người nàng.
- Hờ…hờ…
Tưởng Lệ mệt nhọc thở ra. Băng hàn mĩ nữ mặt không đổi sắc, vẫn lạnh lùng như hàn băng ngàn năm. Nàng không một chút kháng cự tùy ý để kẻ háo sắc làm bậy.
Nhan sắc kinh nhân cùng vẻ lạnh lùng của nàng càng khiến hắn yêu thích không rời. Tuy bề ngoài tỏ vẻ không thể đánh gục nhưng mĩ thể dần run rẫy, nhiệt lượng cũng dần nóng lên làm sao có thể qua mắt hắn.
- Bên trong lãnh địa nguy hiểm này có một mĩ nhân ôm ấp quả là điều không tệ.
Hắn đắc ý tận mây xanh.
Bỗng nhiên song thủ dừng lại, nét mặt hắn hiện rõ đăm chiêu.
Tưởng Lệ cảm nhận có điều gì không đúng, mĩ thể được hắn ngày đêm âu yếm càng lúc càng mẫn cảm. Nàng hiểu rõ chỉ khi chạm chán phải rắc rối không nhỏ mới có thể khiến hắn tạm thời dừng tay.
- Đại sư huynh, chàng phát hiện điều gì không đúng sao?
Tưởng Lệ dò hỏi.
Nàng nghĩ không sai, đừng lầm tưởng hắn từng ngày chìm đắm trong sắc dục mà bỏ bê phòng bị. Xung quanh mỗi bước đi của hắn chính là hàng trăm Phệ Huyết Trùng thay nhau dò đường. Dựa vào phương án này mà hơn ba tháng nay hắn không ít lần thoát khỏi nguy cơ.
- Không có gì đáng lo ngại, chỉ là một chút cản trở trên đường. Nàng cứ an tâm ở đây chờ tướng công quay về.
Hắn bình thản vuốt ve gương mặt kiều diễm, nàng ngoan ngoãn khẽ gật đầu thì Trần Duyên đã không còn nhìn thấy.
Hắn không hề cố tình lừa dối khiến nàng yên tâm, bọn Phệ Huyết Trùng không hề biểu hiện hoảng hốt hay rối loạn, bọn chúng đang hưng phấn.
Đây cũng là lần đầu Trần Duyên trông thấy bọn chúng đứng ngồi không yên. Nhanh chóng triệu hồi Tiểu Huyết, không ngoài dự kiến hắn chưa kịp ban phát mệnh lệnh thì như một dã thú bị bỏ đói lâu năm Tiểu Huyết bỏ mặc hắn đang nghi vấn mà nhanh như chớp bay lên phía trước.