Buổi sáng bảy giờ.
Tô Mặc Trừng gửi tin nhắn hỏi cô: Thức dậy chưa?
Không trả lời.
Bảy giờ rưỡi, Trừng: Nhiễm Nhiễm?
Vẫn như trước không trả lời.
Bảy giờ bốn mươi lăm, Trừng: Anh muốn ra ngoài.
Vẫn không trả lời.
Bảy giờ năm mươi, Trừng: Anh thật sự phải đi ra ngoài.
.............
Bảy giờ năm mươi hai, Trừng: Em không trả lời coi như ngầm đồng ý...
..............
Vào khoảng tám giờ bốn mươi phút, chiếc xe Porsche màu đen đứng bên ngoài khu nhà trọ của Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng gọi điện cho cô.
Không ai bắt máy.
Mà Trình Thiên Nhiễm vẫn không biết chuyện gì, ôm chăn ngủ trong phòng, hai ngày này khiến cô rất mệt mỏi, điện thoại di động trên đầu tủ lóe sáng vang lên rất lâu cô vẫn bất động không nghe thấy, ngủ say như trước.
Tô Mặc Trừng đợi một hai phút, không nhịn được lại gọi điện cho cô một cuộc nữa, nhưng vẫn không ai bắt máy, đến khi điện thoại tự động ngắt, anh thoáng mím môi, nhìn thời gian.
Năm phút sau, người đàn ông trong xe lại gọi thêm một cuộc nữa, sau đó cầm thứ gì đó xuống xe, quả nhiên, vẫn không có ai bắt máy.
Tô Mặc Trừng cất điện thoại, ấn chuông cửa.
Rốt cuộc Trình Thiên Nhiễm cũng bị đánh thức, cô híp mắt ngồi dậy, ngồi phịch trên giường một hồi lâu, lại nằm sấp xuống, chuông cửa vẫn không nhanh không chậm vang lên, Trình Thiên Nhiễm phiền muộn nhíu mày, trượt xuống giường, mơ màng đi chân trần ra ngoài, thân hình lảo đảo, không cẩn thận còn đụng vào tủ quần áo, cảm giác đau đớn trên khuỷ tay khiến cô thoáng tỉnh táo.
Khoảng khắc cô mở cửa, Tô Mặc Trừng: "........."
Trên người Trình Thiên Nhiễm chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng lớn, nút áo không hoàn toàn được cài hết, cảnh đẹp kiều diễm trước ngực như ẩn như hiện, dưới chân chỉ mặc một cái quần đùi thể thao màu xám, đôi chân dài trắng bóng cứ như vậy mà lộ ra, thậm chí dép lê vẫn không mang, bàn chân trần đặt trên sàn, móng chân được tô màu đỏ thẫm, nổi bật nhất là ngón chân trắng nõn, gân xanh trên mặt chân đều có thể thấy rõ, mắt cá chân theo động tác của cô mà di chuyển từng chút.
Đôi mắt cô còn chưa mở, vô cùng lười biếng dựa vào cửa, mắt nheo lại thành một đường, sau khi nhìn rõ người vừa tới liền đần độn một giây, thậm chí còn nở nụ cười lười nhác gọi anh một tiếng: "Trừng Trừng, anh tới rồi."
Rõ ràng cô không hề làm gì cả, nhưng Tô Mặc Trừng luôn cảm thấy cô đang câu dẫn anh, bởi vì bộ dáng mơ hồ nở mê nửa tỉnh này thật là khêu gợi đòi mạng người khác, ngay cả giọng nói mềm mại chưa tỉnh ngủ này, quyến rũ chết người.
Yết hầu của anh giật giật, đôi mắt trở nên sâu thẳm, đặt qua một bên, "Ừ" một tiếng thật thấp.
Sau giơ tay lên, trên đó là bữa sáng mà anh mang theo, nói: "Mua cho em..."
Kết quả chỉ mới nói được một nửa, người đối diện đột nhiên tỉnh táo lại, trong giây lát mở to mắt, Trình Thiên Nhiễm nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, giọng điệu gấp gáp khác thường: "Chờ em một chút!"
Nói xong "Rầm ——" một tiếng đóng cửa lại.
Tô Mặc Trừng cầm bữa sáng bị nhốt ở ngoài: "..."
Đột nhiên buồn bực.
Vì sao lại nhốt anh bên ngoài?
Trình Thiên Nhiễm rất nhanh thì lại mở cửa cho anh, nhưng người mà hai phút trước đó còn đứng trước cửa đã biến mất, cô rên rỉ trong lòng, nhưng vừa mới đi đến cạnh cánh cửa thì nhìn thấy Tô Mặc Trừng đang tựa vào tường, một tay bỏ vào túi quần, tay kia thì cầm bữa sáng cho cô, anh hơi cúi đầu xuống, tâm trạng thoạt nhìn có vẻ rất tệ.
"Trừng Trừng?" Cô đỡ tường nghiêng đầu cười gọi anh.
Tô Mặc Trừng nhìn qua, khóe môi cong xuống, rõ ràng đang mất hứng.
Trên người cô không có gì thay đổi, vẫn là chiếc áo sơmi trắng rộng rãi, quần đùi thể thao màu xám, nhưng trên chân đã có một đôi dép kẹp màu trắng.
Điều anh không để ý là... Áo sơ mi của cô đã được cài nút lại, bên trong đó cũng nhiều hơn hồi nãy một cái... áo.
Cô đưa tay kéo bàn tay đang đặt trong túi quần của anh, vui vẻ nói: "Đi vào nha!"
Một động tác cùng ba chữ đơn giản, đã thành công lấy lòng anh, Tô Mặc Trừng rút tay ra, nắm lấy tay cô, cùng cô vào nhà.
Trình Thiên Nhiễm cầm lấy bữa sáng anh mang đến, thuận miệng hỏi anh: "Anh ăn chưa?"
Tô Mặc Trường gật đầu, "Ăn rồi."
Nhưng cuối cùng Trình Thiên Nhiễm vẫn đến phòng bếp cầm hai đôi đũa lại, cô song chiếc đũa đi lại, cô đổ những thứ anh mua vào bát và dĩa, nói: "Một lát nữa anh ăn với em nhé! Em đi rửa mặt, nhanh thôi!"
"Ừ."
Lúc Trình Thiên Nhiễm đi vào phòng ngủ, Tô Mặc Trừng ở phía sau nhìn chằm chằm thân hình cao gầy của cô, khi nãy cô mặc bộ áo tùy ý này đi qua đi lại trước mặt anh.
Không phải là chưa thấy qua dáng vẻ cô mặc quần đùi, ngày thường cô mặc váy ngắn cũng sẽ lộ chân, nhưng hôm nay... Quần đùi thể thao của cô là cực ngắn, chẳng những thế còn mặc áo sơ mi dài, chỉ vừa vặn che đi tới quần của cô, hình ảnh nữa ẩn nửa hiện này mới dễ dàng kích thích người khác.
Tô Mặc Trừng yên lặng thu hồi ánh mắt, trong đầu hiện lên một từ —— yêu tinh.
Trình Thiên Nhiễm tắm rửa và thay quần áo xong liền ra khỏi phòng ngủ, tóc vừa mới gội vẫn còn ướt sủng, cô đưa mắt nhìn bàn ăn một cái, chỉ còn điện thoại của anh trên đó, ngạc nhiên dời tầm mắt thì nhìn thấy anh đang bận rộn trong phòng bếp.
Cô mở to mắt tò mò đi qua, tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn anh hâm nóng mọi thứ.
Áo khoác của anh vắt lên ghế, lúc này anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi, cổ tay áo được xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, nhìn từ bên cạnh, càng cảm nhận được chiều lập thể của ngũ quan anh, dung mạo sâu sắc, mũi cao thẳng, thật sự rất đẹp trai.
Tuy rằng chỉ đơn giản hâm nóng thức ăn, nhưng cô cảm thấy anh rất đẹp trai, vô cùng gợi cảm, nhất là lúc này đây, khi anh khẽ cúi xuống dáng vẻ nghiêm túc chăm chú.
Trình Thiên Nhiễm đi vào, ở phía sau ôm lấy thắt lưng của anh, thoáng nhón chân lên đặt cầm trên vai phải của anh, tha thiết nhìn anh đang hâm nóng gì.
Khoảnh khắc Tô Mặc Trừng bị cô ôm lấy, cơ thể khẽ cứng lại, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng trên lưng có thứ gì đó rất mềm mại phủ lên, gần anh, anh khẽ cắn môi, thở dài, cô luôn quyến rũ anh như thế này.
"Có chút nguội rồi, anh muốn hâm nóng một chút để em ăn."
Trình Thiên Nhiễm ôm chặt lấy anh, nghiêng đầu khẽ thì thầm bên tai anh, nỉ non nói: "Trừng Trừng, thật tốt."
Nói xong còn cọ cọ đầu, cổ của anh trong nháy mắt truyền đến một trận cảm xúc tê dại, giống như là bị con mèo nhỏ cọ vào, khiến cho anh có chút không nhịn được muốn kéo cô ôm vào lòng mà hôn.
Huống hồ cô vừa mới rửa mặt xong đi ra, mùi hương trên người tuy không nồng, nhưng cũng đủ để anh ngửi thấy.
"Xong chưa? Hơi đói rồi." Trình Thiên Nhiễm ôm eo của anh nói.
"Ừ." Tô Mặc Trừng thuận tay đóng lò vi sóng, sau đó muốn kéo tay đang ôm anh của cô ra.
Trình Thiên Nhiễm cười hì hì không buông tay, cô nói: "Nằm mơ cũng muốn có một ngày có thể làm như vậy, anh cho em ôm một lát thôi."
Anh không lên tiếng trả lời, lực kéo tay cô ra càng mạnh hơn chút nữa, Trình Thiên Nhiễm bĩu môi, ngay lúc cô muốn buông anh ra, Trình Thiên Nhiễm không nghĩ tới mình sẽ bị anh kéo lại ôm vào lòng.
Cô ngây ra vài giây, sau khi hồi phục tinh thần thì cười rộ lên, ở trong lòng anh ngẩng đầu, nhìn quai hàm hơi căng của anh, cô đang định đưa tay phác họa đường cong lạnh lùng của anh, anh đột nhiên đưa mắt nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt đẫm nước của cô, vô cùng nghiêm túc nói với cô: "Muốn ôm bao lâu đều được."
* * *
Ăn sáng xong cô cùng anh đi qua nhà anh thăm Khương Chỉ Niệm, tới qua Trình Thiên Nhiễm mới trở về, căn bản không có thời gian rảnh để đi mua này nọ cho Khương Chỉ Niệm, mà Tô Mặc Trừng tất nhiên cũng không có khả năng dừng xe lại cho cô đi mua đồ dinh dưỡng cho Khương Chỉ Niệm.
Vì thế... Trình Thiên Nhiễm rất đơn giản chuyển tiền cho cô gái nhỏ.
Khương Chỉ Niệm nhìn mức chuyển khoản, sợ tới mức không dám nhận.
Chờ khi Tô Mặc Trừng nắm tay Trình Thiên Nhiễm vào cửa nhà, cô gái nhỏ đang trên sofa ở phòng khách nhìn thấy bọn họ liền kêu: "Chị Trình vô duyên vô cớ chị chuyển cho em nhiều tiền như vậy để làm gì?!"
Trình Thiên Nhiễm mỉm cười, nói: "Một chút tâm ý, nhận đi."
Khương Chỉ Niệm hơi sợ, lắc đầu, "Không nhận."
Tô Mặc Trừng: "Bao nhiêu?"
Khương Chỉ Niệm: "6666!"
Tô Mặc Trừng: "..."
Trình Thiên Nhiễm nhướng đuôi lông mày, cười nói: "Tiểu Chỉ Niệm, đây chính là chị, bạn gái của anh em muốn lấy lòng cô em chồng tương lai, cho nên mới tặng em bao lì xì, em không nhận chính là không chấp nhận chị."
Khương Chỉ Niệm vội vàng lắc đầu: "Không không không nha! Ngay từ đầu muốn anh em và chị Trình ở bên nhau!""Vậy ngươi thu nha!"
Khương Chỉ Niệm: "..."
Tâm tình Tô Mặc Trừng không tồi, nói với Khương Chỉ Niệm: "Nhận đi."
Anh thể không phủ nhận câu "Bạn gái" kia của Trình Thiên Nhiễm làm cho anh thật sung sướng.
Khương Mộ Côn và Tô Dịch Ngôn đều đi làm, giữa trưa không trở về nhà, cơm trưa chỉ có ba người bọn họ, Trình Thiên Nhiễm nói chuyện Khương Chỉ Niệm hơn một giờ, nhìn thời gian thấy đã đến giờ làm cơm trưa rồi, quay đầu hỏi Khương Chỉ Niệm: "Bữa trưa muốn ăn cái gì?"
Khương Chỉ Niệm cười hắc hắc: "Muốn ăn đậu hủ Tứ Xuyên do chị Trình làm, còn có Mao Huyết Vượng(*)!
(*) Mao Huyết Vương - 毛血旺 - Mao Xue Wang - có nguồn gốc từ Trùng Khánh tỉnh Tứ Xuyên là món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay và thơm. Mao Xue Wang được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ... kèm theo những gia vị đặc biệt. (nguồn: Internet) - Hình mình có để ở trên ảnh bìa.
"Được."
"Còn có, còn có!"
Khương Chỉ Niệm hưng phấn nói: "Anh, anh nhất định không bộc lộ tài năng sao! Làm cho chị Trình muốn thịt xào khóm sở trường của anh đi!!!"
"Anh cũng học thời gian dài như vậy, không cho chị Trình nếm thử tay nghề của anh thì rất đáng tiếc!"
Khương Chỉ Niệm nháy mắt mấy cái với anh.
Tô Mặc Trừng: "..."
Trình Thiên Nhiễm thật kinh ngạc, "Anh biết nấu ăn?"
Tô Mặc Trừng khịt mũi, "Trước đây có làm."
Khương Chỉ Niệm cười hì hì nói tiếp: "Đúng đúng đúng, trước đó có làm, nhưng không làm gì ngoài thịt xào khóm nha!"
"Ai nha, chị Trình, chị không biết đó thôi, trong khoảng thời gian này anh em giống như bị điên vậy, mỗi ngày đều xuống bếp nấu cơm, mà mỗi lần đều phải nấu món thịt xào khóm..."
Tô Mặc Trừng: "..."
Cầm lấy quả nho nhét vào miệng Khương Chỉ Niệm, "Ăn nho của em đi."
Trình Thiên Nhiễm rất bất ngờ, cô rất thích ăn món này, bởi vì mẹ cô làm nó rất ngon, cho nên đặc biệt thích món ăn này.
Nhưng cô không rõ vì sao Tô Mặc Trừng có thể biết cô thích món này.
Khương Chỉ Niệm ăn xong thì nhả hột ra, tiếp tục nói với Trình Thiên Nhiễm: "Kỳ thực nhắc lại thì thật sự xin lỗi, đêm em bị thương, anh em dự định làm cơm cho chị Trình..."
"Lại nói nữa, bữa trưa cho em tự giải quyết luôn bây giờ!"
Khương Chỉ Niệm liềm im miệng, ấm ức nhìn Trình Thiên Nhiễm.
"Dự định?" Trình Thiên Nhiễm nghe được một nửa nên cảm thấy rất khó chịu, giống có cái gì đó vướng ở cổ họng, không thể đưa lên trên cũng không thể nuốt xuống dưới,thượng không đến cũng không thể đi xuống, kinh hoàng.
"Không sao, Tiểu Chỉ Niệm nói đi, chị làm cho cơm trưa cho em ăn." Trình Thiên Nhiễm cau mày.
Khương Chỉ Niệm liền không sợ nữa, làm mặt quỷ với Tô Mặc Trừng, lúc định quay đầu lại muốn nói cho Trình Thiên Nhiễm, thì cô phát hiện chị Trình cô yêu quý đã bị anh trai mình nắm tay kéo vào phòng bếp.
Trong không khí chỉ để lại một câu lạnh lùng của anh: "Muốn biết cái gì, hỏi anh, anh nói cho em."
Khương Chỉ Niệm:...:)
Cô vẫn là một đứa trẻ đó! Có cần thiết phải ngược cẩu như vậy không!
Tô Mặc Trừng đẩy cửa phòng bếp ra, Trình Thiên Nhiễm nhẹ nhàng ôm lấy vai anh, đuôi mắt khẽ nheo lại, hàm chứa ý cười nhìn anh.
Tô Mặc Trừng bị ánh mắt trần trụi của cô nhìn chằm chằm làm mất tự nhiên, quay đầu đi.
Trình Thiên Nhiễm bỗng nhiên vươn tay, ôm mặt anh, dáng vẻ cười hỏi: "Em muốn biết việc mà Tiểu Chỉ Niệm vừa rồi chưa nói xong."
Đôi mắt đen thẳm của Tô Mặc Trừng nhìn mắt cô, nhẹ mím môi."
"Là anh nói em muốn biết thì hỏi anh, cho nên anh phải nói với em đó."
Cô bước lại gần anh thêm một bước, ôm lấy cổ của anh, ngẩng mặt nhìn anh cười.
Tô Mặc Trừng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Đêm đó... Làm cơm cho em, đi được nửa đường Tiểu Niệm gọi điện thoại nói bị thương, cho nên..."
"Cho nên ngày đó anh mới không xuất hiện ở gia viên thú cưng?"
"Ừ."
Anh ôm lấy nàng, lẩm bẩm nói: "Không phải cố ý không đi."
Trái tim Trình Thiên Nhiễm hơi dừng lại, an ủi vỗ về lưng anh, hỏi: "Khoảng thời gian này anh luyện tập nấu ăn?"
"Muốn, muốn nấu đồ ăn ngon cho em."
Lớn như vậy, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh động tâm, muốn một người như thế, quyết định nếu không là em thì không được.
Ở mặt tình cảm anh lại rất ngu ngốc, rất ngờ nghệch, anh không biết cách biểu đạt thích một người là thế nào, không biết yêu một người là làm sao, nhưng, anh sẽ cố gắng hết tất cả mọi khả năng anh có, để chăm sóc em thật tốt.
Không biết anh có thể học, không hiểu anh cũng có thể học.
Chỉ cần em ở bên anh, chỉ cần em còn yêu anh.
Anh sẽ đưa em thứ tốt nhất mà anh có, mọi thứ đều hai tay dâng lên cho em.
Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn em không rời xa anh.
Hết chương - 21/4/2020
P/s: Trừng Trừng sau khi yêu vào thì anh hết ngầu rồi:>>>
Có chút không liên quan đó chính là dạo này mình mới đọc được một truyện thấy khá hay nên quyết định sẽ đào hố, tên truyện chính là: Cho em cả đời - Lê Tửu Nhi, nội dung mình khác thích, các bạn có thể xem văn án thử mình đã đăng rồi, nhưng truyện này khi nào mình edit được 20 chương mới bắt đầu đăng. Hi vọng các bạn sẽ thích.
Hết chương để thưởng do vote rồi, hẹn gặp lại vào T7 mình sẽ đăng chương 31. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^